Tôi mặc kệ chuyện chồng ngoại tình vì sợ trầm cảm sau sinh
Thay vì ghen tuông khóc lóc, tôi coi như chồng không tồn tại, vì chỉ như thế tôi mới ổn định được tâm lý.
ảnh minh họa
Tôi sinh bé đầu cách đây 6 năm, cũng vì có bầu trước mới cưới nên bản thân không chào đón đứa con này, cả bố nó nữa. Tôi biết vậy nhưng bỏ đi không đành nên chúng tôi về sống với nhau khi thai được 2 tháng. Lúc sinh bé, tôi phải sinh mổ vì con nặng 4,2kg. Cả nhà chồng đều nói tôi không ra gì vì họ nghĩ sinh mổ không có lợi cho cháu nhà họ. Chưa hết, sau sinh bé, chồng tôi không quan tâm đến vợ con, ngay cả trong thời gian tôi nằm viện. Mẹ chồng tôi mất sớm, các chị chồng luôn dạy khôn tôi từ việc nhỏ nhặt nhất. Cũng có thể do tâm lý lần đầu làm mẹ nên tôi còn vụng về và các chị góp ý không khéo nên tôi ghét họ, ghét chồng, ghét luôn cả con. Tôi không nựng, không âu yếm con, giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó tôi thấy con mình thiệt thòi quá, cũng may tôi chưa làm gì hại con và hại bản thân. Sau nhờ bên ngoại chăm sóc và giúp đỡ mà tôi dần ổn định tâm lý.
Giờ tôi đang mang bầu bé thứ hai, tôi đã tìm hiểu về bệnh trầm cảm sau sinh, thấy nó thật nguy hiểm. Chồng tôi đang đi làm ăn xa. Thời gian đầu mang thai sức khỏe tôi rất yếu, phải đi viện và nghỉ việc gần 4 tháng, trong thời gian ấy chồng đã ba lần nói tôi bỏ con nhưng tôi không bỏ, thật sự tôi không hiểu chồng mình nghĩ gì. Có lần tôi đã nói: “Bỏ anh thì được nhưng em không bao giờ bỏ con”, cũng may sức khỏe tôi dần tốt lên, giờ còn hai tháng nữa tôi đến ngày được gặp con gái. Trong khoảng thời gian này tôi biết chồng có đi với người khác, nhưng thay vì ghen tuông khóc lóc, tôi coi như anh ta không tồn tại, vì chỉ như thế tôi mới ổn định được tâm lý. Tôi dành thời gian nghe nhạc, trò chuyện cùng con gái và dạy con lớn học bài, còn chồng dù đi làm xa nhưng tôi xác định không về cũng được, với tôi không ý nghĩ gì cả. Tôi chỉ thương hai đứa nhỏ có một người cha vô tâm, vô trách nhiệm.
Trầm cảm sau sinh có lẽ do chúng ta quá quan tâm đến những người khác ngoài con (thái độ của chồng, nhà chồng…) mà quên mất con chúng ta mới là quan trọng nhất, là người cần quan tâm nhất. Kinh nghiệm của tôi là vậy, tôi thấy cũng khá hiệu quả trong lần mang bầu này. Nếu không các bạn nghĩ thử xem, chồng đòi bỏ thai khi con mới là giọt máu, anh còn ngoại tình nữa thì thật không có bất hạnh nào như tôi phải chịu. Tôi đã vượt qua tất cả, chuẩn bị đón con yêu chào đời.
Các anh chồng ạ, ngoại tình là đáng khinh nhưng ngoại tình trong lúc vợ bầu bí đáng khinh gấp trăm lần bình thường. Mong các anh đừng như chồng tôi, khó giữ thai khuyên vợ bỏ trong khi bao vợ chồng ngoài kia mong con về từng ngày. Hãy quan tâm, yêu thương vợ hơn nhé các anh, bầu bí là lúc chúng tôi cần các anh hơn bao giờ hết.
Video đang HOT
Theo VNE
Bị trầm cảm sau sinh, tôi từng ôm con đâm đầu ô tô tự tử
Có lần bế con đi siêu thị gần nhà, thằng bé khóc ngằn ngặt trên tay, tôi đã ôm con lao ra giữa đường đâm đầu ô tô tự vẫn để mong kết thúc chuỗi ngày vất vả, khổ sở.
Ảnh minh hoạ
Tôi đã có hai con, một trai, một gái và cả hai lần sinh tôi đều bị những triệu chứng của trầm cảm sau sinh. Đến bây giờ, khi hai con đã khôn lớn mỗi khi nhìn lại khoảng thời gian đó tôi lại cảm thấy "nổi gai ốc". Trầm cảm sau sinh âm thầm gặm nhấm, hành hạ tinh thần người mẹ và bùng phát thành hành động không thể kiểm soát nổi.
Tôi bị trầm cảm sau sinh cả hai lần, lần hai nặng hơn lần một. Sinh con thứ hai, sau một ngày đau đẻ, bác sĩ khám vẫn chưa mở, tôi được chỉ định mổ đẻ. Vừa chịu đau đẻ thường, vừa chịu đau do vết mổ đẻ, tôi gần như không còn sức lực.
Một ngày sau khi sinh đứa thứ hai, tôi nhìn con ngủ trên giường với ánh mắt đầy căm thù. Lúc ấy tôi đã nghĩ: "Vì nó mà mình phải chịu đau đớn thế này. Đáng lẽ con không nên sinh ra trên cuộc đời này. Quyết định đẻ đứa thứ hai là một sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi".
Khoảng thời gian ở cữ, mặc dù có sự hỗ trợ có mẹ chồng, mẹ đẻ nhưng những lúc đứa lớn lăn ra ốm, đứa nhỏ ngủ ngày, thức đêm, tôi như muốn phát điên. Đã có những đêm bế ru con ngủ hàng tiếng đồng hồ mà con vẫn không chịu ngủ, khóc ngằn ngặt trên tay, tôi đã ném con xuống giường như ném cục bông. Thằng bé khóc thét khiến tôi giật mình, rồi lại cảm thấy tội lỗi và ghê tởm với chính bản thân mình.
Thời gian này, tôi và chồng liên tục có những trận cãi nhau chỉ vì tôi luôn cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao trách nhiệm nuôi nấng, dạy dỗ con cái với cả hai là như nhau mà chồng vẫn hàng ngày đi làm, gặp gỡ bạn bè và mọi mối quan hệ khác còn tôi thì không. Tôi đã từng cảm thấy tuyệt vọng, cô đơn khi bị giam trong bốn bức tường, cái giường và một khối đỏ hỏn cả ngày chỉ ăn ngủ, ị tè.
Có lần bế con đi siêu thị gần nhà, thằng bé khóc ngằn ngặt trên tay, tôi đã ôm con lao ra giữa đường đâm đầu ô tô tự vẫn để mong kết thúc chuỗi ngày vất vả, khổ sở. May mắn, chiếc ô tô kia đã phanh kịp, chỉ cách mũi bàn chân tôi khoảng 10cm. Đứng áp sát mũi ô tô, trên tay là thằng con ra rả khóc, tôi chợt nhận ra ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh.
Đúng lúc ấy tôi biết mình mắc bệnh nhưng không biết gọi tên là bệnh gì?. Tôi đã quyết định đi gặp bác sĩ và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Câu hỏi lúc ấy hiện lên đầu tôi là: "Trầm cảm sau sinh là bệnh gì mà lạ lùng như vậy?". Những tháng ngày mang bầu, hơn ai hết tôi là người mong ngóng nhất cái ngày được gặp gỡ con yêu. Vậy tại sao, giờ sinh nó ra rồi, có những lúc tôi cảm thấy căm ghét nó đến vậy.
Tôi bắt đầu bước vào thời gian điều trị, khoảng 3 tháng sau, tôi mới nhận ra bệnh tình của mình và mức nghiêm trọng của căn bệnh này. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn tự cho mình may mắn, bởi tôi đã kịp nhận ra và chưa làm hại đến con.
Cùng với việc dùng thuốc, mỗi tuần tôi cố gắng tới bác sĩ tâm lý 1 lần, sắp xếp lại mọi việc để có thời gian mỗi ngày 1, 2 tiếng cho riêng mình. Tôi dùng vốn thời gian đó để gặp gỡ bạn bè, đi uống cafe với chồng.
Chồng tôi cũng đã quan tâm hơn đến vợ, phụ giúp vợ trong việc chăm sóc con. Và tôi nhận ra một điều, cứ hôm nào cuối tuần, chồng được nghỉ ở nhà chơi với con, chăm con là tôi thấy đời tươi phơi phới. Mọi bực dọc, phiền muộn tự tan biến mà không cần phải dùng đến thuốc, đến biện pháp điều trị nào.
Với những ai đang cảm thấy mệt mỏi, khổ sở sau sinh, để không mắc vào chứng bệnh này, tôi khuyên mọi người đừng cô lập bản thân, cố gắng hòa nhập với gia đình và bạn bè càng nhiều càng tốt. Nếu có thể, hãy trải lòng với những người thân yêu của bạn. Việc làm này không chỉ giúp bạn tìm thấy sự đồng cảm, mà còn có thể mang đến cho bạn nhiều kiến thức, kinh nghiệm nuôi dạy con. Bận rộn trong niềm vui được nói cười với mọi người sẽ giúp bạn vui vẻ, không có thời gian cho những nỗi buồn độc chiếm tâm hồn.
Hãy dành thời gian yêu chiều bản thân, làm những công việc yêu thích của bạn như trang điểm, mua sắm, nghe nhạc, xem phim, trồng cây... Được sống với đúng sở thích, tâm trạng bạn sẽ cải thiện theo hướng tích cực hơn rất nhiều. Đừng lo không có thời gian chăm sóc em bé, người thân bên cạnh sẽ trợ giúp bạn việc này.
Và hơn hết, từ kinh nghiệm của bản thân, tôi mong các bà mẹ sau sinh hãy thường xuyên tâm sự, việc nuôi con với chồng.
Một bầu không khí thoải mái vui vẻ trong gia đình, một thái độ quan tâm ân cần, những lời nói tích cực và chế độ ăn uống thích hợp, đủ dinh dưỡng cũng như có sự trong việc chăm sóc con của người chồng... sẽ là những yếu tố thuận lợi giúp các bà mẹ sau sinh vượt qua được những khủng hoảng dẫn đến tình trạng trầm cảm sau sinh.
Theo Dân Việt
Chỉ vì thỏi son môi và dòng chữ trên ghế sau xe của chồng tôi Sau khi anh về, tôi xuống nhà xe để dọn dẹp nội thất và lau rửa xe. Thế rồi, tôi thấy một mẩu giấy ở ghế sau, đặt bên dưới một thỏi son, ghi dòng chữ: "Em H. 0986324xxx". Tôi và anh mới kết hôn được hơn một năm.Vợ chồng son lại bằng tuổi nhau nên lắm chuyện dở khóc dở cười. Lấy...