Tôi làm đám cưới to để được nhà chồng nể mặt
Tôi đòi tổ chức đám cưới theo phong cách Tây với các món ăn Tây… chỉ muốn gia đình chồng nể nang con dâu mới…
ảnh minh họa
Lễ đính hôn thì tôi muốn lãng mạn như trong phim Hàn, còn lễ cưới thì theo phong cách Tây cho oách. Nếu so sánh với nhiều đám cưới ở thành phố thì lễ đính hôn của tôi có khi còn “to” và tốn kém hơn nhiều. Trong lễ đính hôn, tôi mời một số khách quý và bạn bè thân thiết đến tham dự. Nói là một số người nhưng tính sơ sơ cũng tới hàng trăm người chứ chẳng chơi. Điều đó làm tôi rất hãnh diện. Tôi muốn đám cưới phải trang trọng, cầu kỳ hơn nữa.
Nhưng vị hôn phu của tôi lại tiếc tiền đến mức tính toán khá chi li việc tổ chức đám cưới sao cho gọn nhẹ ở một nhà hàng bình thường và nhất định không muốn phiền lụy đến nhà vợ. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao anh ấy có thể gói gọn đám cưới thế được. Nào là hai đứa chỉ mời khoảng 50 mâm gì đó, trong đó bao gồm cả khách khứa của Bố mẹ tôi mới sợ chứ? Tính trên đầu ngón tay thì bạn bè thân thiết và đồng nghiệp của tôi đã chiếm khoảng 40 mâm cỗ rồi chứ chẳng ít. Thêm bớt mãi cũng chỉ dao động bằng ấy thôi. Tôi đành buông thả một câu: “Khách của anh thì anh lo, khách của gia đình em thì gia đình em sẽ có trách nhiệm chi trả chi phí tiệc tùng”. Anh không nói gì nữa. Cuối cùng thì anh ấy đành phải chấp nhận yêu cầu của tôi.
Sau đấy là việc tổ chức, tôi muốn các món ăn Tây, vừa sang trọng lại thể hiện đúng phong cách quý tộc. Nếu không phải là người sành điệu thì khó mà biết cách ăn từng món. Anh thì khăng khăng không chịu vì những món ăn Việt Nam phù hợp nhất lại dễ ăn. Nhưng do khách khứa của tôi là chủ yếu nên anh đành phải gật đầu.
Ngoài những tục lệ cưới hỏi truyền thống, tôi còn muốn được mặc nhiều bộ váy cưới, được chụp nhiều khung ảnh với nhiều góc độ khác nhau để trưng bày trong tiệc cưới và in thành nhiều khổ nhỏ để làm quà cho khách. Nghe điều này anh ấy bảo tôi trẻ con, vẽ vời ra làm gì cho phức tạp ra. Tôi nói nếu anh ấy mà không chụp ảnh cùng tôi thì tôi sẽ chụp một mình cho biết mặt. Biết tính tôi muốn gì là phải làm bằng được nên anh đành thua.
Thực ra tôi cũng định làm theo ý anh, không mời nhiều khách khứa thế đâu nhưng mà con bạn thân mách nhỏ tôi việc phải thể hiện đẳng cấp và bề thế của gia đình mình. Trong khi đó, khách của nhà trai chưa đến trăm người. Những người bạn thân của anh ấy thì hầu như tôi đều biết mặt quen tên cả. Nhìn những người thân của anh lặn lội từ dưới quê lên thành phố dự tiệc cưới cứ lộn nhộn, khó coi và mất đi sự sang trọng của khách sạn được chọn tổ chức tiệc tùng. Khó khăn nhất là việc mọi người quen cầm đũa giờ lóng ngóng với dao, dĩa trông thật khổ sở. Lúc đó tôi có cảm giác mình đẹp, lỗng lẫy và danh giá hơn nhiều so với chú rể.
Video đang HOT
Anh ghé sát vào tai tôi nói : “Anh thấy lạc lõng quá”. Tôi không để ý nhiều đến lời nói khi ấy của anh, chỉ biết rằng cả buổi lễ chả thấy anh cười gì cả, thậm chí mặt cứ nặng như chì ấy.
Chỉ vì tôi muốn thể hiện cái uy của mình để nhà chồng dè chừng không dám bắt nạt con dâu chứ không hề có ý chê bai hay phân biệt gì với nhà chồng cả. Bởi nếu đã chê nhà anh thì ban đầu tôi đã không chấp nhận anh rồi. Đám cưới là do nhà tôi xin được đứng ra lo toan toàn phần nên mới được oai như thế. Tôi cũng đặt trước nơi nghỉ tuần trăng mật lý tưởng bên Mỹ. Đó là niềm mơ ước của không ít cô gái. Thực ra với điều kiện kinh tế của gia đình tôi thì khoản chi phí ấy không hề hấn gì. Nhưng gia đình anh chỉ là công nhân viên chức bình thường xuất phát từ dân quê nên sống rất từ tốn, vừa phải chứ không bề thế như nhà tôi nên anh nói tiêu pha tiền của như vậy là vô bổ và quá trớn.
Dù tôi đã nói rằng đời mỗi người chỉ cưới có một lần nhưng anh vẫn có vẻ không vui. Trong tuần nghỉ trăng mật bên Mỹ, tôi có cảm giác anh trở nên lạnh lùng và xa cách, nhất là anh ấy ít nói hẳn đi. Cái làm tôi thấy hụt hẫng nhất là tôi vẫn còn “con gái” sau khi nghỉ tuần trăng mật trở về. Lại gần anh thì bị anh từ chối vì mệt. Tôi thấy rất tự ái vì điều đó. Tôi đã làm gì sai? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Có phải tôi đã khiến anh phật lòng về đám cưới theo phong cách quý tộc kia? Nhưng đã là vợ chồng thì ai lại để ý đến những cái nhỏ nhặt ấy chứ? Tôi biết mình đã chơi chội khi một mực đòi hỏi đám cưới phải thế này, thế khác. Tôi làm vậy là muốn tốt cho cả anh chứ có phải riêng một mình tôi đâu? Có một đám cưới sang trọng cũng đáng khoe với bạn bè lắm chứ? Sao anh lại không muốn điều đó? Tôi thấy anh cũng thơm lây chứ có mất mát gì đâu mà lại giận tôi chứ?
Không chỉ có vậy, sau khi cưới, bất kể chuyện gì anh cũng cáu gắt, vợ chồng mới cưới mà nói chuyện cứ chua chát như mắm muối vậy. Tôi thấy rất buồn. Tính tôi kiêu căng và hiếu thắng từ nhỏ nên không chịu thua anh. Còn anh cũng chẳng kém. Lúc thì anh tranh cải với tôi nhưng nhiều khi anh không thèm phản ứng gì nữa làm một người vợ trẻ như tôi rất ức chế. Một lời của anh là “Anh không thể lo nổi đám cưới nên đi ra ngoài bị bạn bè nó cười vào mặt cho”. Hai lời của anh là “phải nhờ nhà vợ nên anh mới có vợ chứ nếu không chắc bây giờ vẫn chưa cưới nổi vợ đâu”.
Tôi đành phải xoa dịu anh bằng việc xuống nước, làm lành, thành ra lúc nào tôi cũng làm lành trước. Ngày còn yêu, anh thường xuyên về nhà tôi chơi, ở lại ăn cơm nhưng cưới nhau rồi thì số lần đến cứ thưa thớt dần. Anh nói anh không còn mặt mũi nào về bên ấy nữa. Tôi thấy anh ấy vẫn cứ giữ khoảng cách với gia đình vợ.
Sau này nghĩ lại tôi mới thấy mình đã hơi quá đáng vì đã áp đặt đám cưới của mình.Chúng tôi mới tổ chức đám cưới hồi đầu năm nay nhưng đến giờ anh ấy vẫn còn nói mát mẻ rằng còn phải sang nhà bố mẹ vợ để trả nợ nữa. Nghe những lời ấy tôi thấy rất chạnh lòng.
Bạn Hà à, nếu như cho tôi được lựa chọn lại thì tôi không dại gì tổ chức đám cưới hoành tráng như vậy nữa đâu. Không phải chỉ vì tốn kém mà vô tình làm chồng tôi thấy bị phân biệt đối xử. Nghĩ đến bạn, tôi thấy có thể suy nghĩ của bạn không sai nhưng tôi là người đi trước, tôi thấy đám cưới phải phù hợp với mỗi gia đình. Dù gia đình bạn khá giả, danh giá nhưng còn anh ấy thì sao? Những đòi hỏi của bạn với anh ấy là quá sức và ngoài sức tưởng tượng. Nếu như không muốn mất đi người đàn ông của mình thì có lẽ bạn nên hạn chế những lãng phí của đám cưới. Lúc này bạn nên chủ động làm lành và cùng anh ấy lo cho đám cưới đi nhưng mà là đám cưới vừa phải thôi nhé.
Theo VNE
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...