Tôi là người thứ ba tệ hại
Ngày nào trong tôi cũng là sự dằn vặt và nước mắt. Tình yêu với anh trong tôi quá lớn, lớn đến nỗi tôi không thể chấp nhận bất cứ người đàn ông nào ngoài anh, chỉ cần họ đến gần, tôi đã ghê sợ. Không người đàn ông nào có thể lại gần tôi ngoài anh.
Ảnh minh họa
2h sáng, tôi không thể ngủ, nhiều đêm như vậy, nước mắt tôi tự do rơi, trong lòng đ.au đ.ớn như có ai d.ùng d.ao c.ắt, tôi là người thứ ba. Tôi quen anh trên mạng, ban đầu chỉ là trêu ghẹo rồi hẹn hò, anh không cho tôi biết đã có vợ. Tôi biết được do tình cờ lần đầu tiên hẹn gặp, tôi điện thoại cho anh để kiểm chứng là anh không nói dối. Vợ anh bắt máy, tôi cũng thật thà kể rõ vì sao mình điện thoại. Chị ấy còn nói tôi đừng nên tin anh, anh là người lớn t.uổi, chỉ thích lên mạng tìm gái, không biết chăm lo gia đình. Lúc đó không hiểu sao tôi vẫn gặp anh vào trưa hôm sau.
Ấn tượng của tôi về anh là người đàn ông khá đẹp trai, lịch sự và nhẹ nhàng, đúng như mẫu người tôi thích. Anh không giống như chị miêu tả, còn khá trẻ, mới ngoài 30. Rồi duyên cớ tôi lại không rời xa anh ngay lúc đó, tiếp tục dấn thân vào mối tình này, ngày nhớ đêm mong.
Anh kể lý do lấy chị vì anh là dân tỉnh, muốn nhập hộ khẩu thành phố. Anh lấy chị cũng không hẳn yêu, chỉ có chị yêu anh sâu sắc. Anh sống với chị vì nghĩa tình. Cảm giác tôi lúc đó không quan trọng, chỉ là tôi vẫn khuyên anh không nên to tiếng cãi nhau với chị. Ngày lễ tết tôi vẫn nhắc anh mua quà cho chị, chở chị và con trai đi chơi. Mặc dù những ngày đó tôi tủi thân vô cùng.
Theo năm tháng mối tình ấy dày lên, tình cảm tôi chất chứa rất nhiều. Anh cũng vậy, 8 năm trôi qua rồi vẫn yêu thương và chăm sóc tôi còn hơn bản thân anh. Tôi ban đầu nghĩ mình là kẻ thứ ba nên không đòi hỏi anh phải l.y h.ôn để lấy mình, còn dọa nếu bỏ chị, tôi cũng không đồng ý.
Video đang HOT
Sau 8 năm tình yêu mặn nồng, tôi lại không kìm chế được. Giờ tôi bỏ mối tình ấy cũng không được, cách giải quyết cũng không có. Đã vài lần tôi nói chia tay, anh đều khóc và nói cho anh thời gian để giải quyết chuyện gia đình, để sống trọn nghĩa với chị.
Hàng ngày tôi đều vui vẻ cười nói với anh nhưng đêm về tôi giống như muốn c.hết vì mâu thuẫn. Có nên tin vào lời hứa của anh, có nên độc ác giành anh từ tay chị? Phải làm thế nào? Tôi nên chia tay anh, trốn đi một nơi thật xa hay cứ ngày ngày chìm trong đau khổ. Anh quá thương yêu và bao bọc tôi như một búp bê thủy tinh dễ vỡ khiến tôi đau lòng.
Thật sự tôi cũng không biết nói với anh thế nào để chấm dứt tình trạng như hiện nay. Ngày nào trong tôi cũng là sự dằn vặt và nước mắt. Tình yêu với anh trong tôi quá lớn, lớn đến nỗi tôi còn không thể chấp nhận bất cứ người đàn ông nào ngoài anh, chỉ cần họ đến gần tôi đã ghê sợ. Không người đàn ông nào có thể lại gần tôi ngoài anh.
Tôi phải làm sao để chấm dứt tình trạng này? 8 năm qua tôi quen với hơi thở, con người anh, giờ có lẽ chỉ có tôi hy sinh vì chính tôi, ra đi mãi mãi là chấm hết. Có lúc tôi ước gì mình ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại để khỏi đ.au đ.ớn, khỏi dằn vặt. “Xin lỗi chị, vợ của anh. Em không biết làm thế nào”.
Theo VNE
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". T.uổi 20 cho em cái...