Tôi là một thằng đàn ông nhu nhược
Vợ chửi mắng, đánh đập và đuổi tôi khỏi nhà một cách vô cớ. Thậm chí, 10 tháng rồi cô ấy không cho tôi gặp con.
ảnh minh họa
Tôi quá nhu nhược và yếu đuối để cho vợ mình đánh đập, chà đạp, phỉ báng và ném quần áo đuổi ra khỏi nhà. Nhiều lúc trong suy nghĩ, tôi muốn đâm chết vợ hoặc bóp cổ vợ rồi tự tử. Nhưng tôi không làm thế. Tôi đã nhờ các má nuôi của tôi ở mái ấm chia sẻ và tư vấn giúp đỡ cho tôi nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ đó. Hiện tại, tôi vẫn còn đứa con gái mười tháng tuổi nhưng tôi không được gần con.
Tôi và vợ quen nhau là do vợ là chị của thằng bạn. Sau nhiều năm không gặp, tôi đến nhà bạn chơi và quen biết vợ tôi. Rồi tôi mời bạn và vợ của tôi đến phòng trọ tôi chơi. Qua câu chuyện, vợ biết tôi hàng tuần đều đến mái ấm tình thương chơi vào chủ nhật. Vợ tôi cũng có nhã ý muốn đến đó chơi. Vì thế, mỗi tuần, tôi đưa vợ đến đó đi chợ và phụ nấu ăn với tôi. Chúng Tôi đã thương nhau hồi nào không hay. Tôi cũng đến nhà xin phép mẹ của vợ tôi và được mẹ đồng ý cho yêu.
Lúc đó, tôi cũng cho vợ biết tôi sống như thế nào và đi làm ở đâu, cuộc sống ra sao. Vợ đồng ý và thương tôi. Gia đình vợ tôi thì rất giàu có nên vợ tôi không đi làm gì hết. Nói chung, vật chất và học thức đều hơn tôi. Chỉ có điều lùn hơn tôi thôi. Vợ tôi cũng đâu có xinh nhưng vì lúc đó, vợ tôi rất thương tôi và tôi cũng vậy nên không nghĩ gì đến sự giàu có của gia đình vợ. Tôi chỉ nghĩ đến tình cảm của vợ đã dành cho tôi. Bởi vì từ nhỏ, tôi đã thiếu tình thương của gia đình. Ngoài các cô ở mái ấm thì vợ tôi là người rất thương tôi trong thời gian đó.
Lúc quen nhau, chúng tôi cũng có sự gây gổ. Tôi cũng đã đòi chia tay một lần nhưng vợ không chịu và đã nhờ ba mẹ kêu tôi làm lại, kêu tôi đừng bỏ vợ tôi. Sau đó, khoảng 1-2 tháng sau, tức là tháng 5/2010, vợ tôi dẫn tôi về nhà sống chung như vợ chồng. Gia đình vợ tôi đối xử với tôi rất tốt. Tôi thừa nhận điều đó. Đến tháng 1 năm sau thì chúng tôi cưới nhau. Trước khi cưới, mẹ vợ tôi cũng đã đi xem thầy và chọn ngày cưới, bên gia đình vợ lo mọi chi phí. Tôi chỉ cần có đôi bông tai là được. May mà bác của tôi đã cho tôi.
Thời điểm cưới, tiền đi làm của tôi không đủ sống nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản là lấy vợ rồi sẽ không còn lông bông nữa, có chỗ ở để lo kiếm sống. Tôi không nghĩ gì sâu xa hơn. Các má nuôi của tôi cũng đã ngăn cản, họ biết trước chuyện không hay đến với tôi nhưng tôi không nghe. Ngay cả giám đốc của công ty tuy chưa bao giờ gặp vợ tôi nhưng cũng khuyên ngăn tôi, nói tôi ra đời còn quá non kém.
Cuối cùng thì cũng đến ngày đó. Các má nuôi vì thương tôi nên mới đến cùng bên nội và mẹ của tôi để dự lễ cưới. Nhiều người cũng chúc mừng cho tôi nhưng có người thì e dè. Tôi lúc đó rất hãnh diện. Sau khi cưới xong, tôi nói với vợ ra đăng ký giấy hôn thú nhưng vợ tôi không chịu. Còn mẹ vợ thì hẹn qua Tết rồi làm, có gì mà gấp gáp. Tôi cũng muốn mua tủ vải để đựng quần áo nhưng vợ và mẹ vợ không cho, nói phải đợi sửa nhà mới cho tôi mua. Tôi phải đựng quần áo trong thùng xốp và giỏ xách. Vợ tôi có tủ nhưng không cho tôi đựng. Lúc này, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu rồi.
Ở với nhau, chúng tôi thường gay gổ cãi nhau. Tôi đi làm thì vợ ở nhà nhắn tin chửi. Tôi cũng bực mình nên chửi lại. Sau đó, vợ mách chuyện với mẹ và khi tôi về nhà, mẹ mắng tôi phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Ngày hôm sau, vợ lại tiếp tục chửi tôi. Tôi cầm điện thoại về cho mẹ xem, mẹ chỉ nói là nếu nó chửi con thì con tắt điện thoại đi. Nhưng tôi đi làm, tại sao bắt tôi tắt điện thoại và tự nhiên nhắn tin chửi tôi như thế?
Tôi đi chơi ở bên mái ấm cũng vậy. Vợ cũng nhắn tin chửi rủa và rồi không cho tôi đến mái ấm nữa. Vợ tôi không chấp nhận các má nuôi là má của tôi và gọi các má là con này, con kia. Vậy mà mẹ vợ cũng không hề nói gì. Tôi như bị giam lỏng trong nhà. Tôi nghe điện thoại của bạn thì bị vợ giật điện thoại, chửi bạn của tôi và ném điện thoại đi. Tôi được mời đi đám cưới, tôi rủ vợ đi cùng nhưng cô ấy không đi và cũng không cho tôi đi, xé thiệp.
Video đang HOT
Tôi vẫn đi thì bị vợ ném quần áo ra khỏi nhà và đánh tôi bằng cây chổi phất trần. Không biết tôi bị đánh đập và đuổi ra khỏi nhà biết bao nhiêu lần, thậm chí tôi còn phải ngủ cả ở ngoài đường. Nếu gặp người khác thì sẽ bỏ đi lâu rồi nhưng do tôi quá ngu và nhu nhược nên để cho vợ leo lên đầu mình. Tôi chỉ biết nói anh là chồng em, sao em lại đối xử với anh như vậy?
Trong khi đó, vợ tôi thì đi chơi với bạn bè thì được và còn dẫn cả bạn về nhà. Mẹ tôi vẫn nấu cho ăn. Nhưng mẹ nói với tôi là nếu con thương vợ thì bỏ hết bạn bè. Tôi không chịu bởi mỗi người đều có quyền riêng tư. Tôi đã bị lệ thuộc vào gia đình vợ. Có lần vợ tôi nói: “Mày lấy gì chứng minh mày là chồng của tao? Không có gia đình tao, mày ngủ đầu đường xó chợ”. Một người vợ cu xử với chồng mình như vậy sao?
Thật ra, vợ tôi và gia đình vợ không muốn cho tôi đăng ký kết hôn không phải vì sợ phải chia tài sản cho tôi mà là một nguyên do khác. Đó là trước kia, vợ tôi đã có bạn trai và cũng sống chung với người đó như vợ chồng mà không cưới nhau. Người bạn trai đó làm nghề trông xe cho gia đình vợ tôi. Tôi chỉ là bình phong để làm một cái đám cưới và giữ sỹ diện cho gia đình vợ. Tôi và gia đình, dòng họ của tôi chỉ là một con cờ để họ lợi dụng chứ thật ra vợ không hề yêu tôi. Ngay cả nằm cạnh tôi, vợ cũng nói chuyện với bạn trai cũ rất ngọt ngào, xưng anh với em, còn với tôi thì chỉ kêu là mày-tao.
Đến tháng 5/2011, vợ tôi mang thai. Tôi rất vui nhưng cũng xảy ra chuyện không hay. Lúc đó, tôi nhận được thiệp cưới của một người bạn ở cùng phòng trọ. Tôi đã cố gắng giấu đi nhưng cũng bị vợ phát hiện và đòi đi phá thai. Lúc đó cũng đã được mấy tháng. Tôi và em gái của tôi đã năn nỉ vợ giữ cái thai đó vì đứa bé là vô tội. Tôi nói sẽ không đi đám cưới nữa và những người bạn ở phòng trọ của tôi hình như không còn liên lạc với tôi. Ngay cả những đồng nghiệp của tôi cũng vậy.
Đến tháng hai năm nay, vợ tôi sinh mổ. Trước đó, tôi đã bị đuổi và phải ngủ ở ngoài công viên Lê văn Tám hơn hai tháng. Nhưng vì vợ sắp đẻ nên đã kêu tôi về chăm sóc. Tôi đúng là một thằng ngu nhưng vì tôi rất thương vợ con nên đành quay về và ở trong bệnh viện chăm sóc. Các đồng nghiệp của tôi cũng vào thăm. ôi đã ở bệnh viện 24/24, không có thời gian đi ăn cơm, may mà có bạn của vợ tôi vào nên tôi mới đi được.
Sau khi về nhà, tôi cũng ở nhà mấy ngày chăm sóc vợ. Con gái tôi còn vài ngày nữa là đầy tháng thì má nuôi của tôi muốn đến thăm con gái. Tôi hỏi vợ nhưng vợ không đồng ý và nói: “Con của tao, không con nào được đụng vào”. Tôi cãi lại vợ thì liền bị vợ nắm đầu và kéo từ nhà trên xuống nhà dưới. Mẹ vợ và chị người làm đã can ra. Thật sự lúc đó tôi rất tức, muốn đánh trả lại vợ nhưng tôi nghĩ đến con nên không làm như vậy nữa.
Buổi tối hôm đó, tôi nhắn tin cho má nuôi của tôi, kể cho má rằng tôi vừa bị vợ đánh mà mẹ vợ cũng không nói gì. Đến khuya, tôi đang ngủ, vợ đã lấy điện thoại của tôi và đọc được tin nhắn. Tôi liền bị vợ đá, chảy máu miệng và mũi. Đến ngày đầy tháng con, vợ tôi đã dẫn các bạn về nhà làm tiệc. Mẹ vờ là người nấu thức ăn để mời họ, còn má tôi muốn thăm con tôi thì không được.
Càng ngày trong lòng tôi rất là thù hận gia đình vợ. Tại sao lại khốn nạn với tôi như vậy? Tôi cũng trách bản thân mình quá ngu. Tại sao gia đình họ đối xử như vậy mà tôi cứ cắm đầu ở đó để cho họ sỉ nhục và liên lụy đến các má nuôi. Tôi đã quyết định mượn một số tiền của công ty để tôi sửa nhà của mẹ ruột. Tôi muốn rời khỏi những cái giả tạo nơi nhà vợ. Nhưng khi gia đình vợ biết tôi sửa nhà, nói sẽ giúp cho gia đình tôi mượn tiền, tôi không dám nhận.
Sửa nhà xong, tôi về đó ở nhưng khi vợ tôi cần gì là gọi điện cho tôi qua chăm sóc con hoặc kêu tôi mua tã, chở con đi bệnh viện… Tôi đều đồng ý và làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng vợ tôi thích thì cho tôi qua, còn không thích thì thôi. Ngay cả lúc 5-6 giờ sáng, vợ cũng bắt tôi qua giặt đồ cho con, dù nhà có người làm.
Trong 10 tháng qua, tôi đã không ngủ cùng với con. Hiện tại, tôi rất nhớ con nhưng vợ tôi không cho gặp. Vợ nói: “Mày lấy tư cách gì mà đụng đến con của tao. Mày đi kiếm con khác mà đẻ”. Tôi đã làm đơn để nhờ Ủy ban và Liên hiệp phụ nữ can thiệp, giúp đỡ để tôi có thể gặp được con. Bởi vì từ nhỏ tôi đã không có cha nên tôi rất thương con. Nhưng vợ đã chia rẽ cha con chúng tôi. Tôi cũng đã gọi điện nhờ các chuyên gia tâm lý tư vấn giúp đỡ cho tôi bởi vì trong đầu tôi luôn có ý định là giết vợ rồi tự tử. Tôi muốn họ giúp tôi bỏ đi những suy nghĩ đó. Họ khuyên tôi nên cố gắng quên đi và lo tập trung làm kiếm tiền nhưng không thể nào quên con gái của tôi.
Tôi đã cố gắng không qua nhà vợ để tìm con. Tôi sợ tôi sẽ không kiềm chế và lại hành động ngu xuẩn, hối hận cũng không kịp. Hiện tại, vợ tôi lại quen với một người đàn ông khác. Tôi cảm thấy rất buồn. Đây là một cuộc hôn nhân thất bại đối với tôi. Từ đầu, tôi đã không nghe những lời khuyên của má nuôi nên quyết định quá vội vàng. Và càng ngu xuẩn hơn nữa là để cho vợ mình chà đạp nhưng vẫn bám lấy. Tôi thật không hiểu nổi chính bản thân của mình. Bây giờ, tôi chỉ muốn thoát khỏi thù hận và bắt đầu cuộc sống mới.
Theo VNE
Nỗi oan của chồng
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Khi bắt đầu đọc lá thư này, chồng xin vợ một điều, đó là đừng có xé phứt đi khi chưa đọc hết nổi một dòng. Giống như khi mình nói chuyện với nhau ấy, chồng chưa nói được trọn vẹn một câu thì vợ đã bằng mọi cách chặn họng chồng, bù lu bù loa lên, bắn liên thanh không ngừng, cấm cho chồng chen vào từ nào. Rồi cuối cùng là vợ bỏ đi không ngoảnh lại, để mặc chồng với câu nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Tự dưng hàng xóm nhà mình chuyển tới một cô nàng xa chồng do chồng cô ấy đi học tiến sĩ ở nước ngoài. Đó có phải là lỗi của chồng không hả vợ? Cô ấy có chân thì cô ấy chuyển đến, chồng nào có phải là tác nhân gây ra cái sự vụ ấy đâu. Thế mà ngay khi biết hoàn cảnh một mình vò võ của cô ấy, vợ về hậm hực, lườm nguýt chồng. Vợ bực mình, cằn nhằn, hạnh họe chồng đủ điều cứ như thể chồng mua nhà cho cô ấy ở đó vậy.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng (Ảnh minh họa)
Những ngày sau, ngày nào vợ cũng đánh phủ đầu và dằn mặt chồng: "Anh cứ liệu đấy, ngó nghiêng tí tởn là không yên với em đâu!". Khổ quá, vợ không nhắc thì chồng cũng nào dám. Trước khi liếc mắt nhìn cô ấy một cái xem hàng xóm nhà mình mặt mũi ngang dọc thế nào để gặp ngoài đường còn chào thì chồng sẽ xin phép vợ đàng hoàng, vợ cứ yên tâm! Chồng là chồng quá hiểu tính tình của vợ rồi mà!
Ấy thế mà chồng chẳng hiểu sao, loằng ngoằng thế nào mà vẫn bị vợ kết cho cái tội tày đình: lăng nhăng! Những khi vợ la toáng lên vào mặt chồng là: "Anh là đồ dâm dê, thấy gái là tít mắt vào!", chồng ấm ức lắm vợ ạ! Chồng thề là chồng nghe lời vợ dặn, đến cười với cô ấy còn không dám cười to huống chi là làm những việc tày đình như vợ nói.
Cái hôm chủ nhật, vợ đi mua sắm với bạn, khoán cho chồng ở nhà nấu cơm ấy. Khi chồng đang hăng hái băm băm chặt chặt thì cô ấy sang hỏi xin củ tỏi xào rau muống. Ừ thì hàng xóm ai nỡ keo kiệt một củ tỏi, nên chồng cũng chẳng suy nghĩ gì, cho cô ấy luôn. Còn cái chuyện vợ thắc mắc sao cô ấy lại ăn mặc ngắn trên hở dưới như thế thì chồng không biết đâu. Vợ đi hỏi cô ấy nhé!
Lại còn vì sao cô ấy cười tươi với chồng, nói ngưỡng mộ chồng là đàn ông mà đảm đang thì chồng cũng không biết nốt. Chồng có đi guốc trong bụng cô ấy đâu mà biết được cô ấy nghĩ gì. Lại còn chuyện chồng đã nghía ngắm vòng 1 hay cặp giò của cô ta chán chưa ấy hả? Cái vụ này thì thề có trời, chồng lúc ấy lo nơm nớp, chỉ sợ vợ về nhìn thấy cô ấy trong nhà mình lại bốc hỏa nên liên tục ngó ra cửa xem vợ về chưa. Còn tâm trí đâu mà ngắm cái gì nữa hả vợ!
Rồi lại đến cái hôm vợ đi trực đêm. Trước khi đi, nhìn thấy cô ấy đang tưới hoa ở cửa, vợ hằm hè, quát nạt bắt chồng khóa cửa ngay, cấm ló mặt ra khỏi cửa, kể cả cửa sổ. Chồng như dê con nghe lời dê mẹ, chốt chặt các loại cửa và cổng, tự nhủ phải đợi đúng vợ về gọi mới mở, đề phòng bị sói tấn công.
Nhưng ai mà ngờ được đúng tối đó, cô ấy bỗng lên cơn đau bụng, có khả năng rất cao là đau ruột thừa. Cô ấy chạy sang đập cửa nhà mình uỳnh uỳnh, kêu than ầm trời. Chồng ở trong nhà, nghe thấy tiếng cô ấy mà run như cầy sấy, chẳng được bình tĩnh như các chú dê non trong chuyện đâu. Chồng sợ lắm, mở cửa ra lại bỗng nhiên vợ về như hôm trước thì chồng có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi. Một vụ hôm trước là chồng tởn tới già rồi.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cô ấy ở một mình, đêm hôm khuya khoắt lại bệnh tật bất ngờ, bần cùng mới phải sang cậy nhờ nhà ta. Mình lại làm ngơ thì có phải là nhẫn tâm quá phải không vợ! Nhất là chồng lại là ông xã của một cô bác sĩ yêu nghề. Vợ lúc nào chẳng bảo chồng, làm người thấy chết mà không cứu thì là bất nhân, làm bác sĩ lại càng phải quên mình vì người bệnh.
Thế là sau một hồi im re giả đò đã ngủ say, chồng lịch kịch mở cửa ra gặp cô ấy. Vừa sang nhà cô ấy, định đợi cô ấy lấy vài thứ đồ rồi gọi taxi vào viện thì bỗng dưng cô ấy ... hết đau. Chồng thở phào, nhẹ cả người. Nhưng cô lấy lại sợ sẽ còn đau tiếp nên giữ chồng ngồi lại, uống chén nước, tiện thể theo dõi nếu không còn đau nữa mới yên tâm được.
Chồng chẳng muốn tí nào đâu, nhưng nghĩ bụng, lát nữa về mà cô ấy lại đau thì vẫn phải chạy sang nên thôi thì cố ngồi đợi thêm tầm 15 phút cho đỡ phải chạy đi chạy lại. Mà nói thật với vợ, chồng như ngồi trên đống lửa, mông như mọc gai mặc dù ngồi uống trà nóng thơm đấy, nghe cô ấy cười nói đấy, nhìn cô ấy mặc mát mẻ đấy (cái chi tiết này là sau này vợ đay đi đay lại nên chồng mới nhớ chứ lúc ấy chồng không có ý niệm gì luôn). Chỉ mong nhanh nhanh qua từng phút để lấy cớ chuồn về.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy (Ảnh minh họa)
Nhưng cái số của chồng đúng là số ruồi bâu vợ ạ. Cô ấy đau bụng hôm nào chả đau, lại trúng hôm vợ đi trực. Rồi vợ nhờ cô bạn trực hộ hôm nào không nhờ, lại đúng hôm cô hàng xóm bị đau bụng. Thế là điều kinh khủng khiếp nhất mà chồng sợ hãi tột đột đã xảy đến: Vợ về, bắt gặp đúng lúc chồng đang bên nhà cô ấy. Hai người ngồi nói chuyện thân mật, nhìn nhau tình chàng ý thiếp, cô ấy ngượng ngùng khi bị chồng soi những chỗ thiếu vải (nguyên văn lời vợ).
Giông tố nổi lên trong nhà mình. Cuộc đời chồng xuống dốc không phanh. Vợ sau khi ném vào mặt chồng một tràng dài dằng dặc những lời mắng mỏ, phỉ báng không thương tiếc thì bịt tai kín như bưng, không thèm nghe chồng nói lấy một lời. Một tuần rồi, vợ nhìn chồng như nhìn ... đống phân bốc mùi. Chồng tìm mọi cách cũng không khiến vợ lay động mảy may.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy. Đến quan tòa phán tội còn cho phép bị cáo cơ hội bào chữa cơ mà! Vợ ơi, một lần thôi, hãy cho chồng được nói hết. Và thề với trời với đất, với thần phật các phương: chồng bị oan vợ à!
Theo VNE
Âm mưu của chồng từ chiếc quần lót đỏ Tôi bàng hoàng đau thắt cả tim. Trời ơi, suốt mấy tháng nay tôi đã bị mắc chứng phụ khoa do âm mưu thâm độc từ chiếc quần lót của chồng. Chỉ vì ghen mà anh đã hại vợ như vợ thế. Chào người đàn ông mang danh Xuân Bách và các độc giả của Afamily! Thật phiếm khi đem chuyện về chiếc...