“Tôi là gái nhảy” (P.Cuối)
Anh hôn lên môi cô, lên trán cô. Anh nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc.
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người. Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng. Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này…
Kỳ 9: Cái kết hạnh phúc
Dạo này, anh thấy thoải mái hơn hẳn, những quầng thâm trên mắt cũng không còn rõ như trước. Lưng anh chỉ còn dòng chữ mờ mờ hiện lên vài đường nét.
Hôm nay, anh muốn xuống núi để tìm gặp Lan. Khi đi tới phòng của sư thầy, anh bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ anh và vị sư ấy.
- Cô ấy hiện giờ đang rất yếu, không còn đủ sức để tiếp tục cuộc chơi. Nếu bà tiếp tục chơi ngải với cô ấy, sớm muộn cô cũng tan nát.
- Xin ngài giúp con loại bỏ ả ra khỏi cuộc đời con trai con. Ả có làm ma cũng đừng để ả bám theo con trai con.
Anh sững người. Nỗi đau của anh đổi thành nỗi đau của cô, sao mẹ anh có thể làm vậy? Anh lao vào đập phá bằng sự cuồng hận dữ dội. Mẹ anh khóc lóc cầu xin anh dừng lại. Sư thầy niệm bùa, cơn đau đớn kéo đến hành hạ anh.
- Vì một người như thế, có đáng không?
- Đáng chứ. Tôi yêu cô ấy. Nỗi đau thể xác có là gì với nỗi đau trong tim khi đánh mất cô ấy. Tôi xin bà, bà bảo sư thầy dừng lại đi. Xin bà đừng làm hại cô ấy nữa!
Anh khóc. Anh nhớ cô, thương cô da diết. Anh cảm thấy mình như chết đi khi nghĩ đến cảnh, ở một nơi nào đó, Lan đang phải chịu cả ngàn mũi tiêm xuyên qua cơ thể mỏng manh.
Video đang HOT
Cô dùng máu của mình nuôi ngải để trả thù anh và rồi cô lại tự dùng máu của mình để kết thúc việc ấy (ảnh minh họa)
- Việc trị ngải của cậu bây giờ chỉ cần đẩy hết bùa chú ra là xong, còn việc cô ấy làm ngải hại cậu, ta sẽ dừng lại việc trả thù. Nhưng cô ấy giờ rất yếu và ta vẫn chưa lí giải được tại sao cô ấy lại yếu ớt nhanh chóng tới vậy.
- Cô ấy liệu có sao không sư thầy?
- Cái đó ta không chắc. Nhưng hình như cô đang sống trong căn biệt thự cổ cách đây rất xa, quanh biệt thự trồng rất nhiều loài hoa có màu tím. Hôm trước, lúc trị ngải cho con, ta vô tình cảm nhận được.
Căn biệt thự cổ có loài hoa màu tím. Vậy là cô đang ở Đà Lạt. Anh nhớ rất rõ cô từng kể với anh rằng sau này, nếu anh có bỏ rơi cô, cô sẽ về đó, về căn biệt thự mà mẹ cô ở giá để nuôi cô và chờ cha cô trở về. Cô sẽ ở đó để chôn vùi anh.
Anh đặt vé máy bay tới Đà Lạt ngay trong đêm. Anh đang cho người lùng sục tất cả những ngôi biệt thự như cô từng nói với anh. Anh phải tìm ra cô trước khi mọi thứ quá muộn.
– Alô
– Là tôi, Nhân.
-Anh có biết căn biệt thự cổ của gia đình cô ấy…
– Sáu tháng trước, khi anh vội vã đi công tác không kịp nói cho Lan biết, tôi, mẹ anh và cả Ly đã dựng lên một màn kịch để lừa cô ấy. Cô ấy suy sụp vì những lời lẽ dối trá và cả đứa bé mà cô ấy đã mang trong mình – là giọt máu của anh cũng không giữ được.
- Các người, các người đã làm gì với Lan? Hả? – Anh nói như hét vào điện thoại.
- Anh thừa biết mẹ anh không ưa chuyện anh qua lại với Lan nhưng anh chưa một lần bảo vệ cô ấy trước những lời lẽ cay độc của bà ta. Lan chỉ biết nghe, rồi khóc và tự động viên mình. Tôi biết rất rõ những điều đó. Còn tôi, thì vẫn yêu cô ấy điên cuồng, cũng giống như Ly yêu anh vậy! Tất cả đều muốn chia rẽ hai người.
- Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu? Nhanh.
- Cô ấy chưa từng từ bỏ anh. Lần cuối cùng tôi thăm cô ấy là lúc tôi phát hiện ra cô ấy đang dùng ngải để trả thù anh. Tôi không giấu nổi đã kể cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện. Và cô ấy đã dừng việc chơi ngải anh, đón nhận những đau đớn anh trả lại. Địa chỉ rồi tôi sẽ gửi anh và nhất định, anh đừng để cô ấy đau khổ nữa.
Nhân lặng lẽ khóc. Lan quá dại dột… Còn anh, Ly và mẹ Khánh thì quá độc ác với cô.
Căn biệt thự với những khóm hoa lưu ly trải dài từ con đường dẫn lối vào. Anh chạy ào tới, dùng hết sức mở cánh cổng, chạy tìm cô trong không gian rộng lớn đầy u ám.
Anh bàng hoàng khi thấy cô đang nằm trên sàn nhà, ngay cạnh vũng máu vẫn chưa kịp khô. Căn phòng sáng mờ mờ bởi ánh đèn ngủ. Bùa chú ngổn ngang và những giọt máu khô vương vãi khắp nhà. Cô đã làm gì trong suốt thời gian qua? Làm gì trong căn phòng u uất lạnh giá, vẩn lên mùi tanh của máu thế này?
Anh nâng cô lên, vết máu loang ra từ cổ tay chằng chịt những vết cứa. Người ta giằng lấy cô ra khỏi anh và đưa cô vào bệnh viện.
Cô gầy và xanh xao. Cô yếu ớt với đống dây truyền dịch. Cô dùng máu của mình nuôi ngải để trả thù anh và rồi cô lại tự dùng máu của mình để kết thúc việc ấy khi biết được mọi việc. Anh hôn lên môi cô, lên trán cô. Anh nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc.
Theo Danviet
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...