Tôi là con rối trong canh bạc chức quyền
Trong quá trình làm đơn ly hôn, ai cũng nói tôi phải làm đến cùng. Họ tranh thủ sự hung hãn, hiếu thắng, ngu muội của tôi, lợi dụng việc gia đình tôi bất ổn để đạt được mục đích.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng kết hôn 10 năm. Hồi đó gặp nhau trong lớp học, biết anh là người hiền lành nên tôi chủ động ngỏ lời, anh gần như đồng ý ngay lập tức. Yêu nhau được hơn một năm, cũng là tôi chủ động muốn kết hôn và anh đồng ý. Chuyện tình chúng tôi đi đến đám cưới thật đơn giản và do tôi điều tiết. Gia đình nhà chồng không thuộc diện khá giả tại thủ đô nhưng mọi người sống rất quan tâm, tình cảm. Mẹ chồng ở góa từ khi các con còn nhỏ và cứ ở vậy nuôi con. Cuộc sống khó khăn nhưng thanh bạch. Có lẽ vì vậy bà rất chiều và yêu quý con dâu.
Lấy chồng được một năm tôi sinh con trai và bắt đầu đi học tiếp. Tôi làm ở một cơ quan hành chính chính trị nhưng chỉ có mỗi bằng cấp 3 nên không phát triển được. Tôi đăng ký đi học tại chức, ra khỏi nhà từ 7h sáng đến tối mịt mới về, để lại đứa con mới sinh cho mẹ chồng, dì chồng chăm bẵm. Biết họ quý người nên có khi vài ngày tôi mới nhìn thấy con, lúc tôi đi nó chưa dậy, khi tôi về nó ngủ rồi.
Công việc nhà chồng tôi không phải đụng chân đụng tay. Viện cớ đi học tối nào tôi cũng vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp hoặc tạt ngang tạt ngửa như thời con gái. Thậm chí ngày giỗ bố chồng tôi cũng nói bận công việc không về. Làm dâu 10 năm nhưng chỉ ở nhà ngày giỗ bố chồng 4 lần. Mẹ chồng cũng ngại với bà con họ hàng còn chồng phải nói dối do tôi bận công tác đột xuất. Tiền lương đi làm tôi không phải đóng góp một đồng nào, kinh tế trong gia đình chồng tôi lo hết.
Năm con 3 tuổi đi học, chồng lãnh trách nhiệm đưa đón con, gần như tôi không phải gánh chịu những khó khăn, vất vả nuôi con nhỏ như những người phụ nữ khác. Tốt nghiệp đại học tại chức sau 5 năm, tôi tiếp tục đăng ký đi học văn bằng 2. Chồng từ khi kết hôn luôn chiều chuộng tôi hết mức, anh góp ý không nên học tiếp vào thời điểm này để con cái lớn chút nữa. Tôi vẫn kiên quyết đi học vì nắm thóp được chồng và gia đình nhà chồng rất nhu nhược.
Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng khen tôi tốt số, lấy được ông chồng chiều hết mực, bao nhiêu năm tôi đi từ sáng sớm đến tối khuya anh ấy ăn cơm một mình mà không hé răng nửa lời. Chuyện ái ân của chúng tôi cũng bình bình mặc dù tôi biết anh có nhu cầu rất cao. Bên gia đình tôi, anh lo lắng chu tất, lễ lạt đầy đủ, thậm chí còn giúp cho anh rể tôi tìm được công việc ổn định. Chính vì vậy tôi càng làm tới, quyết học thêm một bằng đại học.
Bao nhiêu năm tôi quen sống tự do, thời gian không gò bó, không phải làm việc nhà, không phải chăm bẵm con, không phải quan tâm chồng nên đã quen. Giờ không đi học tôi lại phải ở nhà, chăm con, làm dâu, thật sự chịu sao nổi. Cuộc sống cứ như vậy làm tôi thấy mỹ mãn. Tôi về làm dâu 10 năm thì đi học 9 năm, ai cũng bảo lấy chồng khổ lắm, còn tôi thấy lấy chồng sướng hơn ở nhà mình, muốn làm gì thì làm. Cả nhà chồng chăm sóc tôi, con tôi, có thấy ai phàn nàn gì đâu. Chính vì vậy tôi càng chủ quan, không cần quan tâm đến gia đình, vợ chồng chỉ gặp nhau lúc ngủ.
Hôn nhân của chúng tôi lạt lẽo đến mức khi ở chung trên một chiếc giường cũng không có gì để nói, thi thoảng tôi cho anh ân ái coi như tặng thưởng. Cũng trong một lần như thế tôi mang thai đứa con thứ 2 dù anh không muốn có thêm con nữa. Lần có thai này thái độ anh khác hẳn. Anh vẫn chăm sóc nhưng không còn kiểu nâng như nâng trứng như hồi tôi sinh đứa con đầu. Anh chỉ đưa đi khám thai khi tôi yêu cầu. Anh vẫn hàng ngày đưa đón con đi đi về về, ăn cơm một mình mỗi tối và tuyệt nhiên không hề động đến người tôi nữa kể từ khi tôi thông báo có thai. Ở anh có vẻ như rất chán chường. Cho đến khi anh đề nghị ly hôn, tôi chết sững người.
10 năm tôi đối với anh, với gia đình anh vậy mà anh không dám hé răng nói một câu, người nhu nhược như anh giờ muốn ly dị. Tôi không tin tự nhiên anh dám làm vậy dù đôi khi cũng cảm thấy cuộc sống vợ chồng quá nhạt nhẽo và xa lạ. Trong thời gian ở cữ, tôi nhờ em trai theo dõi, biết được anh rất thân với cô đồng nghiệp. Họ bằng tuổi, biết nhau từ nhỏ, làm chung một bộ phận nên rất thân, rất hợp. Cô ấy chưa lập gia đình và họ cũng hay đi ăn trưa cùng nhau. Nhận được tin em trai báo họ đang ở trong một nhà nghỉ tôi liền lao đến, tranh cãi kịch liệt với chồng tại đó.
Video đang HOT
Vợ chồng lôi nhau về nhà mặc cho anh nói gì, thanh minh gì. Tôi thấy sôi sục trong người. Anh nhu nhược, đớn hèn, bị tôi đè đầu cưỡi cổ bao năm giờ dám quay quắt như vậy sao. Tôi làm náo loạn cả nhà chồng, nói hỗn với mẹ và dì anh rồi dắt 2 đứa con về nhà bố mẹ đẻ. Tôi cùng chị và em trai ào về nhà chồng cướp hết tài sản trong phòng riêng của chúng tôi, gỡ tivi, điều hòa, tranh đá quý… dù những thứ đó tôi chẳng đóng góp đồng nào để mua.
Nhà chồng tôi quá hiền, họ câm lặng để tôi cùng chị em cướp đi tài sản chở hẳn về bằng ôtô mà không nói năng gì. Chồng đến gặp tôi, anh vẫn kiên quyết muốn chúng tôi bình tĩnh thuận tình ly hôn để không gây ồn ào, ảnh hưởng đến 2 bên gia đình nữa. Tôi cay cú, điên tiết vì anh dám động đến sự hiếu thắng của tôi. Tôi gửi đơn tố cáo anh quan hệ bất chính đến cơ quan anh đang làm việc. Vì anh là lãnh đạo, lại là cơ quan chính trị nên mọi chuyện rùm beng ầm ĩ. Mọi người đến gặp tôi để hòa giải, tôi nghiến răng nghiến lợi nói muốn xử lý anh theo pháp luật và sẽ ly hôn, sẽ bỏ anh.
Quá trình giải quyết đơn tố cáo, tôi thêm thắt vào bao nhiêu chuyện, nói anh bạc đãi vợ con, vô trách nhiệm với gia đình, quan hệ bất chính. Một ngày anh phải họp đến vài cuộc họp như đấu tố, giải trình từ khi yêu, khi cưới, thậm chí ngủ với nhau bao nhiêu lần trong 3 tháng. Cô đồng nghiệp cũng vậy. Tôi còn lên gặp sếp tổng cao nhất của anh làm ầm ĩ, đòi kỷ luật anh. Tôi làm rùm beng lên không chỉ ở cơ quan anh mà cả địa phương biết chuyện. Lúc đó tất cả dường như đứng về phía tôi, nói tôi làm vậy là rất đúng, phải cho họ một bài học. Đàn bà phải mạnh mẽ thế mới được.
Tôi chắc mẩm với áp lực khủng khiếp như vậy và lá bùa là 2 đứa con thì nhanh chóng anh sẽ phải đến quỳ xuống chân tôi mà van xin cầu cạnh tôi rút đơn, quay lại cun cút nghe lời tôi như trước đây. Vậy mà không như thế, anh gặp tôi cũng chỉ kiên quyết muốn ly hôn do tình cảm đã hết, đừng để ảnh hưởng đến cơ quan đoàn thể nữa. Anh cũng không yêu cầu tôi rút đơn như tôi tưởng.
Kết thúc quá trình giải quyết đơn, dù kết luận anh không có quan hệ bất chính nhưng do không giải quyết được việc gia đình, để vợ gửi đơn tố cáo, làm mất uy tín lãnh đạo nên anh bị kỷ luật cảnh cáo, gần như bị cách chức phải chuyển đến cơ quan khác làm nhân viên. Cô đồng nghiệp cũng bị kỷ luật ngầm, chuyển bộ phận và bị mọi người đàm tiếu.
Tôi hả hê vô cùng, trả thù được cả chồng và gia đình chồng vì bố chồng trước đây cũng làm lãnh đạo tại cơ quan của chồng và cô đồng nghiệp. Ông qua đời vì bệnh hiểm nghèo khi đang đương chức và ra đi trong sự kính trọng, thương tiếc của mọi người; còn chồng tôi ra đi trong sự ghẻ lạnh, kinh bỉ của dư luận. Tôi vui sướng vì đã chấm dứt niềm tự hào cha truyền con nối của gia đình anh.
Sau khi chuyển đến cơ quan mới, tưởng chồng tôi sẽ bế tắc, bệ rạc nhưng không phải vậy, anh rất chăm chỉ làm việc, không nề hà bê vác, vui vẻ và béo lên trông thấy. Tôi nghe mọi người kể cô đồng nghiệp kia cũng vậy, chăm chỉ lắm, không sơ sót chuyện gì. Sức chịu đựng của họ rất tốt, không hề bị ảnh hưởng gì bởi quá trình giải quyết đơn tố cáo khốc liệt kia. Họ kiên trì chống chọi với dư luận dù chuyện tôi tố cáo chồng để chồng bị cắt chức là chuyện chưa từng xảy ra ở nơi này.
Còn tôi ở nhà bố mẹ đẻ, quay cuồng với việc phải chăm sóc con cái, đóng góp kinh tế nuôi con dù chủ yếu vẫn phải phụ thuộc vào bố mẹ. Tôi thấy tiếc những ngày sống nhàn rỗi, tự do bên nhà chồng, tiếc sự chiều chuộng hết mực của anh trước sự vô tâm, thiếu trách nhiệm của tôi, tiếc sự hiền lành bao dung của mẹ chồng. Những người trước đây hùa vào đồng tình, khích bác tôi tố cáo chồng giờ quay ngoắt lại xì xầm sau lưng tôi, nói tôi ghê gớm, có phúc không biết hưởng. Họ còn nói sau này chắc không có ai làm chính trị mà dám lấy tôi nữa vì thời buổi này phấn đấu khó lắm, không làm tôi hài lòng tôi tố cáo lại mất hết.
Tôi còn phát hiện ra một trong số nguyên nhân họ muốn tôi tố cáo chồng là vì nhiều người đang lăm le cái chức của anh, muốn nhân chuyện này hất cẳng anh đi để nhảy vào. Hóa ra tôi chỉ là con rối bị giật dây trong canh bạc chính trị. Thảo nào trong quá trình giải quyết đơn ai cũng khuyến khích tôi phải làm đến cùng. Họ tranh thủ sự hung hãn, hiếu thắng, ngu muội của tôi, lợi dụng việc gia đình tôi bất ổn để đạt được mục đích.
Thi thoảng anh vẫn đến thăm đứa nhỏ và đón đứa lớn về chơi với bà nội. Anh nói chuyện với tôi vẫn điềm đạm và nhắc tôi nhớ là tôi từng tuyên bố sẽ dìm chết anh xong mới ly hôn. Anh muốn tôi nhanh chóng gửi đơn vì con tôi chưa được 12 tháng tuổi thì anh không thể đơn phương ly hôn được. Anh nói trước khi xảy ra chuyện thì cạn tình, còn khi giải quyết xong đơn tố cáo thì cạn nghĩa. Anh nói không bao giờ dám nghĩ nghĩa tào khang, đạo phu thê của chúng tôi lại nhẹ thế và chuyện ăn ngủ, ái ân của 2 vợ chồng phải đặt lên bàn giải trình để người khác phán xét.
Anh nói đã mắc lỗi không rửa được với bố anh và chúng tôi đã bôi vết nhọ suốt đời lên mặt 2 đứa con nên chỉ muốn rõ ràng chấm dứt quan hệ này. Gia đình nhà chồng giờ căm ghét tôi ra mặt. Mẹ chồng hiền lành thế mà còn nói tôi vô ơn, khuyên chồng tôi không cần phải lên thăm con, đợi tòa giải quyết rõ ràng rồi đóng góp cấp dưỡng một đứa và đưa một đứa về nuôi. Tôi chần chừ, không còn hung hăng như trước nữa, giờ mà ly dị tôi sẽ mất chồng, sau những gì đã làm chắc chắn tôi không còn cơ hội quay lại nữa.
Tôi không muốn dư luận đàm tiếu nhà có gen ly dị vì chị gái tôi cũng ly hôn, cũng 2 đời chồng. Tôi nhất quyết không gửi đơn, cứ nhùng nhằng như vậy cho đến khi con tròn một tuổi, anh đủ điều kiện đơn phương ly hôn và gửi đơn.
Tôi viết những tâm sự này lúc vợ chồng đang chờ tòa giải quyết. Tôi phải làm gì bây giờ? Hãy cho tôi lời khuyên? Tôi định trong phiên toà mang đứa con ra khóc lóc, lôi 2 đứa con ra dọa chết cho anh sợ. Nếu toà sơ thẩm xử cho anh đơn phương ly hôn tôi sẽ kháng án lên tòa phúc thẩm để anh không thể bỏ. Rồi tôi còn định gửi đơn đến cơ quan mới của anh để khiến anh mất mặt. Ai cũng bảo tôi đúng mà tôi vẫn mất chồng?
Theo VNE
Chồng "quan hệ" hung hãn tới mức tôi đã bị rách cùng đồ
Chồng "yêu" hung hãn và mạnh đến mức tôi đã bị rách cùng đồ trong một lần quan hệ dồn dập. Khi thấy tôi đau đớn và chảy máu, anh ta quay lưng nằm ngủ không chớp mắt.
Tôi cũng là một nạn nhân bị chồng "trí thức" bạo hành. Tôi đã im lặng trong nhiều năm qua chỉ vì bảo vệ gia đình và danh tiếng cho con quỷ đội lốt chồng. Đã đến lúc tôi cần lên tiếng bởi những điều tôi đang trải qua ngày càng vượt xa ngưỡng chịu đựng của mình.
Tôi không dám nói thẳng ở đây vì con người, địa vị cũng như tổ chức mà chồng đang làm việc quá uy tín và có tiếng nói trong xã hội. Nhưng như bạn Bạch Dương, chỉ những người vợ như chúng tôi mới hiểu được bản chất của người đàn ông ngày ngày mặc vest xách cặp da đi làm.
Chồng tôi nghĩ ra rất nhiều cách hành hạ tôi đúng như chị đã nói là "tra tấn dã man như thời trung cổ" nhưng anh ta tập trung nhiều hơn vào tình dục. Mỗi lần quan hệ vợ chồng, tôi đều có cảm giác mình là một con đĩ rẻ rách bị ném ra khỏi đường sau khi đã bị lạm dụng đến tả tơi. Thà rằng anh ta cứ đánh chửi suông, đằng này vừa đánh vừa quan hệ khiến chuyện vợ chồng trở thành nỗi khiếp đảm ám ảnh tôi.
Trông tôi trắng trẻo thế thôi chứ sau lưng, ngực, mông và hai đùi lúc nào cũng bầm đen. Mỗi lúc thấy thân thể trong gương, tôi không kìm được nước mắt (Ảnh minh họa)
Tính tình của chồng tôi rất cục cằn, phải gọi là cục súc, nóng nảy. Mỗi lúc tức giận, anh ta "chém thớt" bằng cách lôi tôi ra quan hệ bất kể lúc đó tôi đang làm gì.
Mà nào đâu vợ chồng chỉ quan hệ thông thường thôi đâu. Anh ta dạo đầu bằng cách vò xé áo quần trên người tôi đến nhàu nhĩ rồi đánh cho mềm rũ ra sau đó mới nhập cuộc. Anh ta thông thái đến mức chỉ đánh vào phần kín, vào những chỗ hiểm để nhỡ có sưng bầm tôi cũng không bị ai thấy.
Trông tôi trắng trẻo thế thôi chứ sau lưng, ngực, mông và hai đùi lúc nào cũng bầm đen. Mỗi lúc thấy thân thể trong gương, tôi không kìm được nước mắt. Thân thể là cha mẹ ban cho, tôi lại tự nguyện lấy một con quỷ làm chồng và để nó hành hạ.
Đến súc vật cũng không lao động "trên giường" nhiều bằng tôi. Chồng tôi là con người tham vọng đến vô lý nên thường không được thỏa mãn. Mà không được thỏa mãn thì anh lại đổ lên thân xác tôi. Tôi nói thà để voi chà ngựa xé còn thanh thản hơn thế này gấp trăm lần.
Chồng "yêu" hung hãn và mạnh đến mức tôi đã bị rách cùng đồ (nơi âm đạo bám vào tử cung theo một đường vòng tạo ra các cùng đồ trước, sau và hai bên) trong một lần quan hệ dồn dập. Khi thấy tôi đau đớn và chảy máu, anh ta quay lưng nằm ngủ không chớp mắt. Sáng sớm hôm đó vì máu ra quá nhiều tôi đã phải tự bắt taxi đến bệnh viện. Bác sĩ còn nghĩ tôi bị cưỡng bức, vì không có thằng chồng vô nhân tính nào lại quan hệ với vợ mình như thế.
Còn việc phá thai đối với tôi chỉ là chuyện "cơm bữa". Chồng tôi nói không với bao cao su vì chuyện đấy là bổn phận của đàn bà. Còn tôi thì đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác, đến đói còn không biết huống hồ nhớ mà uống thuốc ngừa thai. Có khoảng thời gian tôi liên tục uống thuốc tránh thai khẩn cấp nên gây ra phản ứng phụ, mặt nổi chi chít mụn còn kinh nguyệt thì mất hẳn.
Chồng tôi thấy thế thì cấm không cho tôi uống nữa vì "mày trông như cóc ghẻ thế ai dám đụng vào". Lần nào lỡ mang thai, tôi cũng âm thầm tự đi giải quyết. Sớm là 4-5 tuần còn muộn nhất là hơn 2 tháng. Sau này chết chắn tôi sẽ phải xuống địa ngục vì đã lỡ giết hại sinh linh con mình. Mà không, tôi chẳng sợ vì không còn địa ngục nào đáng sợ như địa ngục trần gian này nữa.
Có một lần anh ta lừa cho tôi chơi ma túy đá để hưng phấn hơn khi quan hệ. Lần đó tôi đã phải nhập viện cấp cứu và nằm truyền dịch một tuần liền sau đó vì quá yếu và bị rách cùng đồ lần nữa
Có một lần anh ta lừa cho tôi chơi ma túy đá để hưng phấn hơn khi quan hệ. Lần đó tôi đã phải nhập viện cấp cứu và nằm truyền dịch một tuần liền sau đó vì quá yếu và bị rách cùng đồ lần nữa (Ảnh minh họa)
Chồng không hề đến thăm tôi, chỉ đến đón tôi lúc ra viện và giải thích với bác sĩ rằng anh ta mới đi công tác về. Toàn bộ êkip bác sĩ, y tá hôm đó đã nhìn tôi bằng con mắt khinh miệt vì nghĩ tôi ăn chơi trác táng khi chồng đi vắng và dẫn đến hậu quả. Tôi chảy nước mắt không nói thành lời.
Mọi người đừng bảo tôi ngu, sao không ly hôn? Tôi đâu phải gỗ đá không biết nhục. Nhưng tôi là thân phận con cò cái kiến, còn chồng tôi đường đường quyền cao chức trọng. Tôi nói không ai tin.
Không chỉ có anh ta bịt miệng tôi bằng đủ chiêu trò cầu xin tha thứ sửa đổi mà cả bố mẹ tôi, bố mẹ anh ta đều muốn tôi im lặng. Vì tôi là gái nông thôn, anh ta là trai thành phố. Vì tôi là đàn bà ở nhà nội trợ, anh ta là nam nhi gánh vác chuyện gia đình. Thế nên, như tôi là "sướng" lắm rồi.
Nhiều lần xong cuộc yêu với chồng, nhìn bộ váy áo rách bươm và nhàu nhĩ vương vãi trên sàn, tôi nghĩ nó cũng như cuộc đời mình, bị bàn tay chồng làm cho nát bấy. Lối thoát nào cho tôi, cho những người vợ đang chịu cảnh bạo hành?
Theo VNE
Việt Nam phản đối Trung Quốc tại Liên Hiệp Quốc Tại Liên Hiệp Quốc, VN đã cho lưu hành công hàm phản đối hành vi hạ đặt trái pháp luật giàn khoan Hải Dương - 981(Haiyang Shiyou - 981) của TQ trên vùng thềm lục địa, vùng đặc quyền kinh tế của VN. Những hình ảnh được truyền từ Hoàng Sa cho thấy tàu TQ hung hãn uy hiếp tàu chấp pháp của...