Tôi không vào nhà nghỉ với “chồng” của chị
Chúng tôi yêu nhau suốt ba năm nay, tại sao chị lại nói tôi và anh chỉ biết hẹn hò trong nhà nghỉ?
Sau khi đọc được bài viết “ B ị người yêu phản bội suốt ba năm“, tôi gần như không thở được, không hiểu sao tay chân tôi run bần bật và không thể giữ được bình tĩnh. Có lẽ là do tôi đã phát hiện được một sự thật phũ phàng rằng, người yêu của tôi đã đổi số điện thoại mà tôi không hề hay biết. Anh hành động như vậy là vì vợ sắp cưới sao? Nếu như vậy thì trong suốt ba năm qua bên nhau, giữa tôi và anh không tồn tại tình yêu ư? Anh đã nghĩ gì mà làm tôi tổn thương đến thế?
Đã một tháng sáu ngày kể từ ngày chị gọi cho tôi và nói cho tôi biết tất cả sự thật. Thời gian qua đối với tôi thật khó khăn, đau đớn đến tột cùng…. tôi cảm thấy mọi thứ sao thật vô nghĩa? Nhưng chị ạ! Chị không có quyền bôi nhọ tôi khi nói tôi và anh “gặp gỡ” trong nhà nghỉ. Bởi tôi và anh yêu nhau được sự chứng kiến của hai gia đình, cả bạn bè tôi và bạn bè anh nữa. Chị làm gì có quyền mà có thể vu khống tôi như vậy?
Trong ba năm yêu nhau đó, tôi biết về chị như người yêu cũ của anh, đã có chồng, có con và đã ly hôn. Anh nói với tôi rằng, anh không muốn nhìn thấy cảnh người mình đã từng yêu thương phải khổ sở. Và ngay từ ngày đầu tiên yêu nhau, tôi đã biết như thế và tin chắc điều đó là sự thật. Nhưng tôi nào đâu ngờ, mình cũng bị lừa dối trong suốt ba năm qua?
Chị à! Tôi thật sự rất đau khổ khi đối với gia đình anh ấy, tôi chưa từng tồn tại. Và anh ấy ở bên tôi suốt ba năm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy tôi. Tôi cũng không biết được anh ấy đổi số điện thoại là vì tôi… cho đến khi đọc được bài viết của chị, tôi mới biết được tất cả sự thật.
Tôi cũng yêu anh như chị, bằng tất cả tình yê u của tôi, vậy tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã tự vấn lòng mình như thế trong suốt thời gian qua… và cho đến bây giờ, khi chị viết những dòng tâm sự này, tôi càng hiểu rõ hơn nữa về con người anh, về một người mà tôi những tưởng mình sẽ yêu mãi mãi. Anh ấy không những lừa dối tôi mà còn lừa dối cả gia đình, họ hàng và bạn bè tôi.
Tôi không muốn phải làm khổ bản thân mình vì anh nữa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi yêu anh chân thành và anh đến với tôi cũng thế! Thời gian tôi đi làm, anh cũng đã thức dậy thật sớm để chở tôi đến chỗ xe đưa rước, tất nhiên không phải là thường xuyên nhưng như thế là tôi vui lắm rồi. Anh thường giải thích cho tôi nghe những gì không hiểu, giải thích rất nhiều và cũng nói thật nhiều về những người xung quanh. Tôi thích ngồi nghe anh nói như vậy vì tôi thấy được sự trưởng thành trong anh và tôi cảm giác mình được chở che, vỗ về.
Thời gian tôi nằm viện, anh đã ở bên cạnh, chăm sóc tôi rất chu đáo. Cho đến ngày gần ra viện, tôi đau không ngủ được nên đã lấy điện thoại anh ra xem. Cũng chính lúc đó, tôi phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và chị… Không kiềm chế được sự tò mò, tôi đã gọi cho chị và biết được tất cả sự thật… nó khiến tôi hoang mang vô cùng. Đêm đó với tôi thật khủng khiếp.
Anh đã nói rằng: “Anh tưởng tìm thấy em là niềm vui của cuộc đời anh. Em chính là vợ anh, người mà anh đã chăm sóc suốt mấy năm nay”, rằng “Sao cả lúc yêu thương nhất, em vẫn không tin anh, sao em không ôm anh ngủ”… và anh đã khóc.
Khi thấy anh khóc, tôi lại tự trách mình rằng, tôi đã gây ra tội lỗi gì thế này? Tôi đã dằn vặt mình như thế… đã năn nỉ anh, khóc lóc, van xin anh tha thứ cho “sự bồng bột” đó. Và rồi, anh lạnh lùng bảo: “Hãy để cho anh yên một thời gian”. Nhưng tôi nào đâu biết được, cái khoảng thời gian tôi để cho anh “yên” cũng chính là thời điểm anh và chị gặp mặt để chọn ngày làm đám cưới?
Rồi tôi lại tự hỏi, tại sao hai người chuẩn bị làm đám cưới nhưng anh vẫn đến bên tôi, vẫn ôm ấp, yêu thương tôi nồng nàn như thế? Phải chăng vì tôi quá ngốc nên đã không nhận ra sự dối trá đó? Có lẽ chị đã nói đúng… nhưng chị cũng như tôi, khi bị chồng sắp cưới của mình lừa dối suốt ba năm mà đâu có hay biết? Và có điều này, tôi cũng mong chị đừng nghĩ quá về những gì anh ấy đã “tặng” cho tôi. Anh ấy chưa bao giờ tặng tôi một món quà nhân ngày sinh nhật tôi cả… và chị cũng biết đấy, không có điều gì là từ một phía.
Ngày anh về quê lên, anh đã nói với tôi rằng: “Anh đã nói chuyện với mẹ chuyện của chúng mình. Khoàng hai tháng nữa em sắp xếp để về gặp gia đình anh nhé!”. Và đến tận bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao anh lại có thể nói những lời bịa đặt với tôi như thế?
Khi biết được hai người sắp tổ chức làm đám cưới, tôi tự hỏi, anh sẽ lấy lý do gì để chia tay tôi? Chắc hẳn anh sẽ vịn vào một lý do nào đó đổ lỗi cho tôi rồi nói rằng, chúng ta không hợp nhau… và người có lỗi sẽ là tôi. Sau khi chia tay tôi, anh sẽ đường đường chính chính để làm đám cưới với chị.
Quen nhau ba năm, anh kết thúc tình yêu bằng một cuộc gọi với câu nói: “Xin lỗi em vì mọi chuyện đã qua”. Chị có biết khi nghe được câu nói đó từ chồng sắp cưới của chị, tôi đau đớn biết nhường nào không? Anh ấy còn nói rằng: “Cuối cùng anh cũng không có được gì?”. Tại sao anh lại ích kỷ như thế khi chính tôi và chị lại bị tổn thương nhất? Tôi đã hoàn toàn suy sụp bởi cuộc gọi của hai người, một cuộc gọi báo cho tôi biết sự thật, một cuộc gọi nói lời xin lỗi… một lời xin lỗi đến xót xa…
Ba năm qua, giữa chúng tôi không có gì là thật, chỉ có tình yêu khờ dại của tôi là thật và đã bị anh chà đạp đến tột cùng. Tôi không biện minh gì cho mình vì tôi đến với anh bằng cả trái tim chân thành, nồng nàn và yêu thương nhất. Lỗi là ở tôi rất nhiều… vì tôi đã không mở mắt thật to để nhìn nhận mọi thứ.
Tôi đã cho anh cơ hội để làm tổn thương mình. Và trong tôi giờ đây không hẳn là hận thù… nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho anh ấy. Cảm ơn chị, vợ sắp cưới của anh đã khen tôi ngốc… và tôi cũng tự nhận thấy mình như thế!
Nếu tiếp tục tìm hiểu chuyện tình tay ba này, tôi càng phát hiện ra những điều tồi tệ. Vì thế, tôi không muốn biết tường tận mọi chuyện để làm đau khổ bản thân mình thêm nữa. Tôi cũng không biết phải thoát ra khỏi tâm trạng này như thế nào?
Rất mong mọi người hãy hiểu cho tâm trạng của tôi trong thời gian này!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Tôi chỉ chọn con gái có bằng thạc sĩ để yêu
Không những thế, người yêu của tôi phải xinh đẹp, chân dài và trắng nõn nà nữa.
Là con trai nhà giàu có, bề thế, bố mẹ lại có chức quyền, nhiều tiền nên tôi đã tự đặt ra tiêu chí của mình. Với tôi, người yêu là phải xinh đẹp, cao trên 1m6, làn da trắng và phải có bằng cấp, càng cao càng tốt, ít nhất cũng phải là thạc sĩ. Nếu mà không đạt tiêu chí ấy, nhất định tôi không yêu, hoặc có yêu cũng chỉ là lén lút, không công khai với bạn bè, yêu chơi, yêu bời tí thôi.
Tính đến nay, tôi đã có 5-7 mối tình, trong đó chỉ có 1 mối tình hiện tại là nghiêm túc. Vì cô nàng đáp ứng đủ các tiêu chí của tôi. Cô ấy có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, có tài ăn nói, xinh xắn, duyên dáng, trắng trẻo. Chỉ mỗi cái là cô ấy không xinh lắm, không được nhưnhững cô người yêu trước của tôi. Nhưng những tiêu chí kia hoàn thiện, nên tôi cũng đang thật lòng yêu cô ấy và đang xem xét tính chuyện cưới xin.
Tôi là gã trai con nhà giàu, ga lăng lại đẹp trai nên con gái đổ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước cô người yêu hiện tại, tôi đã từng yêu vài mối tình. Người thì được cái này lại mất cái kia. Ví dụ có cô rất xinh nhưng học thức không đạt tiêu chuẩn. Có cô học cao, cao ráo, dáng chuẩn, trắng trẻo nhưng lại nói ngọng. Mà không những tôi, bố mẹ tôi cũng kén lắm. Nên tôi không muốn đưa một cô người yêu về mà bố mẹ chê bẻ, chê bai. Với lại, có người yêu, tôi phải dẫn đi chơi với bạn bè, khoe khoang với họ. Nếu công tử nhà giàu như tôi lại yêu một em xấu xí, đen thui, nói ngọng, học ít thì bạn tôi chúng cười cho. Người yêu chúng toàn những em hot girl, xinh như mộng.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. (ảnh minh họa)
Thế nên, ngay từ mối tình đầu này, tôi đã tính chuyện chơibời thôi. Tôi yêu nàng, cũng nói lời ngọt ngào rồi chỉ sau một thời gian ngắn, khi nàng chết mê, chết mệt tôi, và khi tôi đã có được nàng, tôi chia tay với lý do không còn yêu nữa. Tôi cũng chỉ tính đến chuyện yêu chơi thôi chứ còn cưới xin thì không bao giờ. Tôi phải chọn vợ đúng tiêu chí của bố mẹ tôi, và là người con gái hoàn hảo.
Mấy mối tình đến với tôi cũng chớp nhoáng như thế. Cứ đến rồi lại đi, hoặc là bị tôi đá, hoặc là không chịu được cái tính chỏng lỏn của tôi. Hoặc là, vì sợ bố mẹ tôi, gia đình tôi nên họ tự rút lui. Có người thì không đạt tiêu chuẩn học thức nên tôi cũng loại, bố mẹ tôi cũng không ưng. Và lần này, khi tôi gặp em, người con gái tôi đang yêu, tôi mới là gã bị đánh gục trái tim. Em ngoan hiền, ăn nói dịu dàng, xinh đẹp, lại có học thức. Công việc của em tốt, thu nhập cao, chẳng khác gì tôi cả. Tôi chỉ là dựa hơi bố mẹ để vươn lên, còn em bằng thực lực của mình. Thú thực, trước em tôi thấy mình thấp kém. Vì với em, kiếm một gã người yêu như tôi, thậm chí là hơn tôi chẳng phải chuyện khó. Tôi đã tán tỉnh em đủ thứ, chinh phục em bằng mọi giá, khổ sở vì em, chờ đợi, hẹn hò dù mưa dù nắng, cuối cùng mới đánh gục được trái tim em.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. Thế nên, tôi nghĩ, em là người con gái hợp lý để tôi lấy làm vợ. Giờ chúng tôi đã yêu nhau, tôi mãn nguyện nhưng tôi cứ lo lắng em sẽ không lấy tôi. Tôi sợ mình bị trả giá vì đã chơi đùa với nhiềungười con gái, rồi đến người mình cần thì họ lại phớt lờ mình. Nhưng, tôi chưa từng có suy nghĩ kết hôn với ai, còn em thì khác. Tôi nghĩ, nếu em đồng ý, tôi sẽ gật đầu lấy em, nhưng khổ nỗi, em vẫn chưa nói gì chuyện đó cả. Hay là em còn chưa tin tưởng tôi? Vậy làm thế nào, tôi có thể lấy được em làm vợ, đúng như tiêu chuẩn mà tôi mong ước?
Theo VNE
Cứ an nhiên mà yêu, ngại gì Tình yêu của tuổi trẻ là một thời nông nổi thoáng qua nhưng rồi cũng là những tháng ngày hằn sâu nhất trong tâm trí... Chúng ta vẫn đang cô đơn, vẫn đang cố gắng để kiếm tìm một ai đó phù hợp. Ngày ngày chúng ta vẫn kết bạn với sự cô đơn tẻ nhạt đến chán ngắt như một thói quen,...