Tôi không thể nào mở lòng mình
Tôi không sao thoát khỏi những nỗi ám ảnh về nỗi đau của các chị mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 3 chị em gái. Vì là em út nhỏ nhất nhà và các chị cũng cách khá xa về tuổi tác nên tôi được chiều chuộng rất nhiều. Gia đình tôi lúc đó rất hạnh phúc, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Năm tôi bắt đầu vào cấp 2 cũng là lúc hai chị tôi bắt đầu đi lấy chồng. Cũng từ đây sóng gió bắt đầu ập đến với gia đình chúng tôi.
Chị đầu lấy chồng về một gia đình nghèo hơn gia đình tôi rất nhiều. Chị phải cơ cực vất vả cho cuộc sống mưu sinh của gia đình mình.
Nhưng điều đó chưa là gì so với sự cơ cực cay đắng mà chị phải chịu đựng vì sự cay nghiệt và độc ác của bà mẹ chồng. Bà ấy luôn tìm mọi cách để hành hạ, nói xấu, chửi bới, kiếm chuyện với chị đủ điều.
Tiền hai vợ chồng chị làm ra được bao nhiêu, bà đều bắt giao nộp hết cho bà. Chị không khác nào một ô sin trong nhà bà ấy.
Vốn hiền lành nên chị tôi chịu đựng tất cả mà không nói một lời nào (những điều này tôi biết được qua một người con của bác họ anh rể nói lại). Nhưng cây muốn lặng gió chẳng dừng. Thấy chị tôi hiền lành, không nói gì thì được thể bà càng lấn tới. Anh rể đứng ra bênh vực chị thì bị bà chửi thậm tệ, đuổi đánh.
Cuối cùng thì anh chị cũng được ở riêng. Cuộc sống có phần khá hơn nhưng hạnh phúc chẳng mỉm cười với chị được lâu. Anh rể ra đi mãi mãi trong một tai nạn để lại một mình chị với đứa con thơ chưa đầy 2 tuổi trên đời. Hàng ngày nhìn chị lầm lũi đi về, lầm lũi nuôi con một mình mà lòng tôi đau như cắt.
Chị thứ hai của tôi lấy chồng cũng chẳng sung sướng gì hơn. Chị ấy đẹp lắm. Thời con gái, chị có rất nhiều người theo đuổi nhưng chị lại chọn anh rể – người chồng hiện tại bây giờ.
Anh rể tôi là một người khéo miệng, lại biết cách lấy lòng người khác nên dễ dàng đánh gục nhiều đối thủ khác để chiếm được tình cảm của chị. Cưới nhau không lâu thì anh rể hiện nguyên hình là một con ác thú, suốt ngày đàn đúm nhậu nhẹt và đánh đập chị.
Video đang HOT
Thậm chí, chị mang bầu cốt nhục của anh mà anh ta cũng không buông tha, càng đánh đập chị thậm tệ hơn. Đến mức chị phải sinh non khi cái thai mới được 7 tháng tuổi, em bé sinh ra chỉ được 1,2 kg.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị bị bầm tím, nhìn chị đau đớn sau những trận đòn thừa sống thiếu chết, tôi chỉ muốn xông vào đánh một trận sống còn với người đàn ông đó nhưng chị không cho.
Đã không ít lần tôi khuyên chị bỏ đi, làm lại từ đầu, bỏ người đàn ông vô dụng và độc ác để giải thoát cho mình nhưng chị không đồng ý. Chị bảo, chị thương cha mẹ, không muốn cha mẹ đau lòng.
Tôi cũng đã thử hẹn hò với vài người con trai nhưng vẫn không làm sao thoát được ám ảnh này (Ảnh minh họa)
Chị không muốn cha mẹ đã mang tiếng là có đứa con gái chồng chết giờ lại thêm một đứa con gái nữa bỏ chồng. Chị muốn cha mẹ không phải rớt nước mắt thêm vì chị.
Tôi khóc hết nước mắt vì đau lòng, vì thương cho kiếp hồng nhan mà bạc phận của chị. Có lẽ mọi người sẽ không thể nào thấu hiểu được nỗi đau đó. Nỗi đau mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Tôi mang nỗi đau ấy đi theo suốt từ những năm trung học. Tôi quyết tâm phải học thật tốt, phải đậu đại học bằng mọi giá để những mong thay đổi số phận của mình, để không phải chịu cảnh của các chị gái.
Tôi lao vào học và chỉ biết có học. Và tôi đã đạt được mục đích của mình. Tôi đậu vào một trong những trường đại học danh giá nhất. Ra trường, tôi có công việc ổn định.
Nhưng nỗi đau của gia đình thì cứ bám riết lấy tôi. Nhiều lần, khi chỉ còn lại một mình, nghĩ về gia đình, nghĩ về các chị mà nước mắt cứ tự chảy mặc dù tôi không muốn khóc.
Tôi không sao thoát khỏi những nỗi ám ảnh về nỗi đau của các chị mình. Nó ám ảnh tôi hàng đêm. Nhiều lúc đang ngủ, mơ thấy chị bị đánh, tôi lại giật mình thức dậy và run bần bật, mồ hôi chảy đầm đìa. Và tôi lại khóc.
Cũng có nhiều người theo đuổi nhưng tôi luôn sợ hãi. Tôi sợ mình cũng sẽ như các chị gái. Tôi không thể mở lòng mình ra được.
Tuy không đánh đồng tất cả đàn ông đều xấu nhưng tôi cũng không thể nào nghĩ tốt về họ để có thể cho người ta một cơ hội hiểu mình. Bạn thân tôi khuyên tôi hãy mở lòng ra, hãy cố gắng xóa bỏ tất cả những chuyện buồn. Hãy cho người ta một cơ hội, cho mình một cơ hội.
Tôi cũng đã thử hẹn hò với vài người con trai nhưng vẫn không làm sao thoát được ám ảnh này. Tôi sợ. Đôi lúc tôi nghĩ có lẽ tôi ở vậy, mai sau một kiếm đứa con để sau này tuổi già có người chăm sóc.
Nhưng tôi cũng không muốn cha mẹ phải rơi nước mắt vì tôi. Họ đã khóc quá nhiều lần cho hai chị gái rồi. Tôi không có quyền làm họ đau lòng thêm nữa.
Tôi là niềm hy vọng của cha mẹ mình. Nếu bây giờ tôi làm điều đó, cha mẹ biết sẽ không thể nào chịu đựng được. Nhưng thật sự tôi không biết phải thế nào. Liệu tôi có nên đi gặp bác sĩ tâm lí không?
Theo Afamily
Người tình vĩnh cửu
Em mong anh trở lại, để em được ngây ngất trong men say tình ái anh trao.
Tình yêu thật ra là thứ gì mà khiến con người ta không làm chủ được cảm xúc, không làm chủ nổi chính mình hả anh? Em nhớ anh, yêu anh biết bao nhiêu sao anh không hiểu và đón nhận tình yêuem trao trọn vẹn để mắt em luôn u buồn lòng em nặng nề, ấm ức lắm anh có biết không?
Dù gia đình em cũng bình thường như bao gia đình khác nhưng em lại thấy bản thân không hề bình thường chút nào bởi em nhận ra rằng em rất là xinh đẹp, khó ai có được vẻ đẹp hiện đại như em. Thế mà anh lại thờ ơ, dửng dưng không cảm xúc. Cho dù trước đó anh đã phải dành rất, rất nhiều cử chỉ yêu thương, quan tâm, chăm sóc khi chưa có được em, để khi ấy em tự hào kiêu hãnh lắm anh có biết không?
Khi chưa có được em đêm đêm anh nhắn tin, gọi điện, lo lắng cho em dường như hơn cả chính bản thân mình. Những dịp đặc biệt anh mua quà là chiếc khăn ấm áp, chiếc vòng tay xinh xắn anh trao... khiến em ngây ngất. Dù giờ này anh đã cách xa em ngàn trùng thì em vẫn nhớ. Em vẫn không thôi nhớ anh da diết, bồi hồi. Con tim em lại rung lên từng nhịp hạnh phúc tựa như anh vẫn ở bên em như ngày xưa... Nhớ mong anh nên em vẫn lưu giữ tất cả mọi kỉ niệm về anh. Mùa đông lạnh em vẫn quàng trên mình chiếc khăn anh tặng, em cảm nhận hơi ấm của khăn thay cho đôi tay anh dịu dàng ấm áp...
Tình yêu anh dành cho em nhẹ nhàng ấm áp và rất đỗi dịu dàng. Anh có tất cả mọi thứ của một người đàn ông thành đạt, ga lăng, giàu có... một lời anh nói ra khiến bao người nể trọng, xung quanh anh bao kẻ cơ hội mong nhận được một nụ cười hào phóng nên anh đã khiến một đứa con gái xinh đẹp "Nghiêng nước, nghiêng thành" như em thật vừa lòng và hãnh diện, sung sướng, tự hào. Nhưng mọi điều không như em mong muốn. Là anh thay đổi hay lòng tham trong em không bờ bến nên không thể giữ nổi anh bên mình? Người tình mà em đã dặn lòng không thể mất. Em từng tin tưởng vào bản thân, tin rằng em xinh đẹp chắc anh không thể nào mà bỏ mặc em để yêu ai khác. Xung quanh anh làm gì có người con gái nào xinh đẹp hơn em chứ? Mọi thứ anh đang có cũng chính là của em thôi.
Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi (Ảnh minh họa)
Em ghen ghét bất cứ người phụ nữ nào đến gần anh dù họ là chị, em gái, họ hàng hay bạn học. Thậm chí là đồng nghiệp của anh nếu như anh có vẻ quan tâm đến họ, em đều khó chịu. Sự quan tâm ưu ái anh dành cho họ dù họ gặp gỡ anh vì công việc chung hay việc cá nhân nhờ anh giup đỡ thì em đều không được vui vẻ, hài lòng. Em từ hờn dỗi, đến dọa nạt khiến anh không dám làm gì để giúp đỡ họ. Những người đó đã phải nhận thất bại dù họ không có gì thiếu sót, họ không hiểu tại sao họ thất bại khiến em sung sướng phì cười đắc thắng... Ai bảo em là người yêu của anh chứ?
Nhưng em cũng rất lo sợ, sợ đến lúc lỡ em không còn anh nữa. Không còn được nhận từ anh mọi thứ chắc em không thể sống nổi bởi hào quang danh vọng, vật chất... anh san sẻ cho em không còn. Em nghĩ mọi cách để buộc anh phải vào quỹ đạo mà em mong muốn. Anh đã trót yêu em lẽ nào em có thể dễ dàng để cho anh rời xa em được? Suốt 2 năm yêu nhau, em từng nói với anh nhiều lần rằng "Anh đừng trách em nếu như anh hết yêu em!".
Cuối cùng thì em cũng không có cách nào đưa được anh vào cái quỹ đạo mong ước ấy của em dù em đã từng nhắc nhở rằng anh không được làm em thất vọng. Em đã công khai lớn tiếng nói anh không thương tiếc, nhiều lần lên tiếng thật to để giữ anh nhưng em đã thất bại. Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi. Con đường anh đi em đã can thiệp bằng tất cả những gì mà em có thể...
Anh chọn cách xa em, chọn cách rời xa quê hương ruột thịt, bỏ lại tất cả những đam mê, thành quả cả một thời trai trẻ... một mình làm lại từ đầu nơi đất khách quê người, nơi lạnh giá, tuyết rơi để lại em đau đớn cùng những giọt nước mắt không ngừng rơi trong nỗi nhớ ngẹn ngào.
Noel năm nay khác với 2 năm qua nhiều quá. 2 năm đó em vẫn có anh ở bên, được anh yêu thương che chở... Nhưng sau 2 năm hạnh phúc là một năm đong đầy nỗi buồn đau, sự hụt hẫng, bơ vơ trống trải nơi em. Làm sao em sống nổi khi em đã không còn anh nữa? Thế giới với em giờ đây dường như không tồn tại. Tất cả đã vỡ vụn cùng ngày anh ra phi trường bay sang xứ lạ bỏ lại sau lưng một người con gái mắt buồn không nguôi nuối tiếc...
Anh ơi! Dù vật đổi sao rời em vẫn chưa hết yêu anh, vẫn mong ngày anh quay trở lại để con đường em đi hoa lá lại reo vui, em lại được sống những tháng ngày hạnh phúc, hãnh diện, say sưa ngây ngất trong men tình ái với tấm lòng hào phóng anh trao... Người em yêu nhé!
Tạm biệt anh trong nước mắt, người tình vĩnh cửu của em.
Theo VNE
Vợ sắp cưới có một đời chồng Còn chuyện động trời nào mà tôi chưa biết? Sao em lại xem tôi như một gã khờ thế kia? Ở đời có những chuyện tình cờ có thể làm thay đổi mọi thứ. Nó kỳ lạ đến nỗi đôi khi ta tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra với mình mà không phải với người khác, tại sao lại xảy...