Tôi không thấy có lý do nào đủ thuyết phục để phải lấy chồng
Giờ tôi sống rất tốt nên cảm thấy không có chồng cũng chẳng sao, nếu có tôi cần người đó có tư tưởng hiện đại.
Tôi là phụ nữ độc thân ngoài 30, từng học tập và làm việc gần 8 năm ở Hà Lan, giờ làm việc ở một công ty nước ngoài tại TP HCM với mức thu nhập khá tốt. Tôi đã mua nhà riêng hoàn toàn bằng tiền của mình mà không nhờ đến sự trợ giúp của bố mẹ hay bạn bè. Cũng như những người bạn còn độc thân, tôi bị bố mẹ và bà con hối thúc chuyện lấy chồng. Sau khi suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều, tôi không thấy có lý do nào đủ thuyết phục để phải có chồng. Sau đây là những lý do mọi người thường liệt kê vì sao phải kết hôn:
Lý do kinh tế: Ngày xưa, các khía cạnh xã hội của người phụ nữ bị hạn chế nên người chồng đồng nghĩa với chỗ dựa tài chính, nhưng ở xã hội hiện đại phần lớn phụ nữ hoàn toàn độc lập về tài chính nên lý do này bị loại ngay từ đầu. Có chồng để có con? Tại sao phải cố có con cho bằng được? Cuộc sống hiện đại bận rộn và hối hả hơn xưa rất nhiều.
Con cái lớn đi làm một ngày 9-10 tiếng cũng phải để người già ở nhà một mình cả ngày. Rồi chuyện con cái lớn vẫn còn muốn ở chung với cha mẹ già sẽ ngày càng ít, vì lập nghiệp ở phương xa hoặc đơn giản là không ở chung để tránh va chạm giữa các thế hệ. Hay trong trường hợp xấu nhất, con cái chết trước cha mẹ không phải là chưa bao giờ xảy ra. Ở các nước phương Tây, người già rất khỏe mạnh, trên 90 tuổi vẫn đi ăn nhà hàng, mua sắm và tập thể dục một mình được. Người phương Tây năng vận động, không có thói quen ngồi một chỗ bắt người khác hầu hạ. Họ không để di chúc lại cho con cái mà dùng tiền hưu trí để chăm sóc sức khỏe bản thân. Tôi thấy người già ở Việt Nam rất tiết kiệm vì muốn để dành cho con cháu, rồi đến khi sức khỏe kiệt quệ mới mặc định con cái phải chăm, trong khi ai cũng nằm lòng câu “phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Theo tôi lý do lấy chồng để có con không thuyết phục, sức khỏe của mình thì mình chủ động chứ con cái lớn cũng bận rộn mưu sinh làm sao chăm cha mẹ từng ly từng tí được.
Có chồng để có người chia sẻ buồn vui trong cuộc sống: Đây có thể là lý do hợp lý nhất nhưng chỉ đúng với chồng Tây. Nói ra nhiều người không vui nhưng ở Việt Nam có tập quán “ký hợp đồng trên bàn nhậu”, sau giờ làm các quán nhậu đặc kín đàn ông, họ cho rằng việc đi nhậu là để kiếm tiền nuôi vợ con và củng cố sự nghiệp lâu dài. Chồng đi nhậu thì chuyện nhà cửa con cái đương nhiên đẩy sang cho vợ, vậy hóa ra những lo toan hàng ngày một mình người vợ phải gánh sao. Có người bảo đàn ông chỉ làm việc lớn, tôi không biết việc lớn là gì khi tôi đã có nhà riêng rồi, mà nhà thì lâu lâu mới xây một lần, còn chuyện cơm nước con cái ngày nào cũng phải lo. Tôi nhắc đến chồng Tây vì xã hội phương Tây không xem việc nhà và chăm sóc con cái là của riêng người vợ, cũng không xem trách nhiệm tài chính là của riêng người chồng, mà đó là việc của cả hai. Nhưng nếu tôi lấy chồng Tây thì e lại làm khó các cụ trong nhà.
Gần đây tôi hay nghe những người quen và cả không quen bóng gió chuyện lấy chồng. Giờ tôi sống rất tốt nên cảm thấy không có chồng cũng chẳng sao, nếu có tôi cần người đó có tư tưởng hiện đại. Xã hội đã thay đổi rất nhiều rồi, mối quan hệ vợ chồng không thể đóng khung mãi ở “hồi đó” được. Tình cảm vợ chồng liệu có thể duy trì được bao lâu khi chồng chỉ cần đưa tiền là xong trách nhiệm? Nếu mối quan hệ vợ chồng chỉ dựa trên tiền như vậy thì những phụ nữ đã độc lập về tài chính không có lý do gì phải có chồng cả.
Video đang HOT
Nhiên
Theo vnexpress.net
Tâm thư gửi mẹ của "bom nổ chậm trong nhà"
"Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời mình. Con không muốn vì chưa tìm đúng cỡ giày của mình mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra...".
Mẹ! Vài ngày nữa là tết rồi. Ngày xưa con háo hức mong chờ tết biết bao nhiêu, mà sao giờ cứ đến tết là con căng thẳng thế. Bởi con biết chỉ con ló mặt về nhà, thế nào cũng bị hỏi:
"Về rồi hả con, năm nay có anh chàng nào xông đất chưa?" - cô Oanh nhà đầu làng luôn hỏi con thế đã từ 5 năm nay rồi.
"Bao giờ thì cho bác ăn cỗ thế?" - bác Toán giữa làng, chỗ nhà có cái giếng to nhất ấy, sẽ hỏi con như vậy đâu cũng từ 3, 4 năm nay.
Nhưng con sợ nhất vẫn là tiếng thở dài của mẹ đón con ngay cổng: "Bằng này rồi, năm nay lại về nhà một mình hả con? Cái abc nhà bà xyz vừa sinh cháu đấy!".
"Bao giờ lấy chồng thế?", câu hỏi ấy con bắt đầu nghe từ khi 22 tuổi, cho đến giờ là 29 xuân xanh. Mấy năm trước con còn nhăn nhở cười "con còn trẻ mà" nhưng giờ thì không dám nói vậy nữa. Nhưng con vẫn cười để làm lơ qua đi, ấy vậy mà chẳng ai hiểu, chẳng ai buông tha cho con cả.
Ai ai gặp con ngoài đường cũng hỏi, ai ai đến nhà thấy mặt con cũng hỏi, như thể ngoài chuyện lấy chồng ra thì chẳng có chuyện gì để nói nữa. Mà câu hỏi đó thì khó quá, người yêu chưa có, làm sao con biết được bao giờ lấy chồng mà trả lời.
Ngày con mới lớn, mẹ luôn nói "phải học hành đàng hoàng đừng "bập" vào yêu đương sớm như con nhà nọ nhà kia rồi khổ một đời". Ngày con đang là sinh viên, mẹ dặn "chờ có công việc ổn định rồi hãy yêu, phụ nữ phải tự lập, phải chủ động kinh tế thì mới không phải lệ thuộc vào đàn ông". Rồi con ra trường, mẹ thủ thỉ "tuổi xuân ngắn lắm, lo hưởng thụ đi, lấy chồng sớm như mẹ là thiệt thòi". Con nghe lời mẹ, cứ ung dung tự tại sống cảnh vô lo, coi hôn nhân là chuyện nhỏ. Rồi đột ngột một ngày mẹ hỏi con "cô không định lấy chồng à?" thì con hoảng thật sự. Lúc nào mẹ cũng dặn đừng vội yêu, giờ hỏi con "bao giờ lấy chồng" thì con xoay xở làm sao kịp.
Con luôn nghĩ hôn nhân là do trời định, muốn vội cũng không được. Nhưng với mẹ thì nỗi lo cao ngất trời: Con gái như hoa có thì thôi; tuổi này không lấy chồng, vài năm nữa chỉ lấy mấy ông góa vợ; lấy chồng muộn rồi sinh đẻ khó khăn nguy hiểm lắm. Con không biết đó có phải nỗi lo thật sự của mẹ không hay thực chất mẹ chỉ muốn tống "quả bom nổ chậm" này ra khỏi nhà cho "rảnh nợ".
Năm ngoái, vào bữa tất niên, con đã bỏ cả bữa ăn chỉ vì câu nói của mẹ "Ra đường ai cũng hỏi con Khánh sắp lấy chồng chưa mà rầu?". Tại sao mẹ lại phải buồn vì chuyện con chưa lấy chồng, sao mẹ phải cảm thấy xấu hổ hay lo lắng vì việc đó chứ?
Mẹ xem, con gái mẹ xinh đẹp thế này, giỏi giang thế này, khỏe mạnh và yêu đời thế này, con có nhiều hoài bão và ước mơ lắm. Con cảm thấy cuộc sống của con rất vui vẻ và thoải mái khi được sống như mình muốn, đi những nơi mình thích, tự mình làm chủ cuộc sống của mình.
Con là con gái, cũng biết rung động và mộng mơ, cũng biết mong về "ngôi nhà và những đứa trẻ". Con cũng đã từng yêu, từng đổ vỡ, từng thất vọng rất nhiều. Con đã giấu đi những đau khổ riêng mình, cố gắng vượt qua, chưa bao giờ thôi đợi chờ một chàng trai tử tế và yêu thương con thật lòng sẽ đến.
Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời mình. Con không muốn vì chưa tìm đúng cỡ giày của mình mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra. Con không muốn vì áp lực lấy chồng, vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay nào đó.
Hôm trước cô bạn đồng nghiệp của con than thở "có lẽ sang năm tao lấy chồng thôi, đằng nào cũng lấy thì lấy phứt cho rồi chứ ông bà già than quá trời". Lúc đó tự nhiên con cũng sợ về nhà quá, vì con biết, vẫn là câu hỏi đó chắc chắn mọi người sẽ hỏi mãi không thôi.
Mẹ, con đã dành cả một buổi tối để ngồi đây viết những dòng này cho mẹ. Con biết tết là để về nhà, tết là để sum vầy, để vui. Vậy mẹ thương con, đừng giục giã con lấy chồng mẹ nhé.
Có ai hỏi con bao giờ lấy chồng mẹ đừng khó chịu, cứ cười tươi trả lời họ "Khi nào con gái tôi lấy chồng nhất định tôi sẽ mời mọi người ăn cỗ". Mẹ đừng buồn thấy người ta con bồng con bế còn con vẫn một mình. Mẹ cũng đừng đánh tiếng nhờ người này người nọ mối mai cho con. Con gái yêu thương của mẹ mà, sao mẹ cứ làm như con là thứ hàng ế ẩm phải cần "thanh lý" ngay vậy chứ.
Là con gái, điều quan trọng nhất không phải là lấy được chồng mà là lấy được một người chồng tốt, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đúng không mẹ? Con gái mẹ không phải ế đâu mà đang chờ đợi một người đàn ông tử tế để yêu thương đó. Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm. Mẹ mà cứ sốt ruột giục giã, con lấy đại một chàng nào đó, rồi con khổ lại mất công mẹ phải trách móc bản thân "biết vậy không ép nó lấy chồng cho rồi", lúc đó hối hận cũng muộn.
Mẹ nhé, con sắp về rồi, ít ngày nữa thôi, và con vẫn chưa tìm thấy chàng trai nào ưng ý để mạo hiểm gắn bó cả cuộc đời. Mẹ từng nói, chuyện gì biết trước nguy hiểm thì đừng làm. Nên con sẽ cứ an toàn một mình mà về với mẹ.
Kim Khánh
Theo dantri.com.vn
Sợ về nhà ngày tết chỉ vì bị hối thúc lấy chồng Thực sự, tôi rất nhớ nhà, nhớ không khí tết ở quê nhưng về để nghe ba mẹ càm ràm chuyện lấy chồng, bà con dẫn dắt mai mốt tôi lại ngán ngẩm. Năm nay, tôi 28 tuổi và đang làm việc ở thành phố Hồ Chí Minh. Quê tôi ở ngoài Bắc, khi học xong cấp ba, tôi vào thành phố học...