Tôi không ngờ người cùng tôi lớn lên lại trở thành một kẻ như thế
Tôi lấy chồng cũng được hơn hai năm, lấy chồng gần nhà mẹ đẻ nên được nhờ vả bà ngoại nhiều thứ. Nhà nội neo người, ông bà lại già yếu nên không thể phụ giúp gì cho vợ chồng tôi. Thành ra mỗi khi có việc bận tôi hay mang con sang gửi nhà bà ngoại.
Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa, anh trai tôi quá bất hiếu. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi thì ở nhà trông cháu cho anh trai với chị dâu, anh chị đi làm ăn xa nên gửi hẳn hai đứa con về mẹ tôi chăm sóc từ hồi mới 10 tháng tuổi. Nghĩ mà thương mẹ tôi, hết chăm con đến chăm cháu, đầu hai thứ tóc rồi mà còn bận rộn với con trẻ. Nhưng mẹ thì vui vẻ cứ nói già rồi còn có tiếng trẻ con vui cửa vui nhà, không có tụi nhỏ chắc bà ở một mình buồn lắm.
Gần đây công việc không thuận lợi nên anh chị tôi quyết định về quê làm ăn. Tôi cũng mừng vì mẹ giờ cũng có người chăm sóc, mùa mưa gió tới tôi cũng bớt lo được phần nào. Chị dâu tôi cũng được nết, trước giờ thấy đối đãi với mẹ rất tốt, lại còn siêng năng nên tôi rất mừng vì quyết định này của anh chị. Hy vọng mẹ tôi sẽ được thảnh thơi, sống thoải mái ít bận rộn vì đã có anh chị lo.
Nhưng quả thật, mọi chuyện không như tôi nghĩ. Từ ngày về quê anh trai tôi như đổi tính, suốt ngày nhậu nhẹt cờ bạc rồi về gây gổ vợ con, đến mẹ tôi anh còn mắng chửi. Trước kia mỗi tháng anh gửi về cho mẹ 4 triệu đồng để lo cho 2 đứa, giờ anh nói mẹ ăn tiêu hoang phí mỗi tháng tiêu hết nhiều tiền.
Từ ngày về quê anh trai tôi như đổi tính, suốt ngày nhậu nhẹt cờ bạc rồi về gây gổ vợ con, đến mẹ tôi anh còn mắng chửi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
4 triệu đồng lo ăn học cho hai đứa nhỏ, còn đám cưới ma chay, tiền điện… mọi chi phí sinh hoạt của ba bà cháu gói gọn trong 4 triệu thì nhiều nhặn gì? Sao anh không nghĩ mẹ trông cháu cho hai vợ chồng làm ăn, mỗi lúc cháu đau ốm, nữa đêm bị sốt một mình mẹ chạy chữa thuốc thang? Anh chị dù có con mà như vợ chồng son, đâu biết cực khổ của người chăm con nhỏ. Người ta thương mẹ không hết, đằng này lại so đo với mẹ như thế.
Rồi chưa kể anh về bắt mẹ sang tên sổ đỏ qua tên anh, thủ tục làm phức tạp anh lại đổ thừa cho mẹ là gây khó dễ, lại kiếm chuyện gây sự với mẹ, tôi thấy mà xót cả ruột. Thấy anh quá đáng quá nên tôi mới góp ý, phận làm con chưa lo cho cha mẹ được ngày nào, giờ còn làm khổ mẹ như thế. Nhưng vừa mở miệng nói thì anh đuổi tôi về, “mày lấy chồng rồi thì về lo nhà chồng mày, không liên quan gì tới mày hết”.
Anh đuổi tôi về và không cho phép xen vào chuyện trong nhà. Vì tôi đã lấy chồng, giờ một mình anh lo cho mẹ nên anh có quyền. Nếu không vì mẹ, tôi đã chẳng thiết tha gì tới nhà của anh, để gặp một người xấu xa như anh. Chỉ là thương mẹ quá, thương hai đứa cháu và thương chị dâu phải sống chung với một kẻ không ra gì.
Nhìn anh trai lắm lúc tôi bực tức vô cùng, tôi không ngờ người cùng tôi lớn lên dưới một mái nhà giờ trở thành một con người đáng trách như thế.
Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa, anh trai tôi quá bất hiếu. Nhìn mẹ gầy đi trông thấy, ở với mấy đứa trẻ quen sống vui vẻ vô tư rồi giờ phải chịu cảnh con cái hỗn láo, mắng chửi mẹ già, tôi nhìn mà xót xa. Phải chi trong nhà tôi có điều kiện hơn, hay không phải chăm sóc bố mẹ chồng già yếu tôi đã nói với chồng đón mẹ về rồi. Đằng này tôi bất lực hoàn toàn, giờ tôi mới thấm được câu “Ba mẹ nuôi con biển trời lai láng. Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày”.
Theo Afamily
Các chị buồn cười thật, sao phải sửng cồ khi người ta thương mẹ phê phán vợ!
Các chị buồn cười thật, lẽ dĩ con trai thì phải bênh mẹ rồi! Điều này có thể chấp nhận được, việc gì các chị phải xồn xồn lên thế?
Tôi đã đọc bài viết: "Mẹ chỉ có một, còn vợ... không người này thì người khác" . Thực sự thì tôi không hiểu sao các chị lại trách móc tác giả nhiều như vậy? Các chị hãy đặt mình vào hoàn cảnh của tác giả đi đã rồi hãy xem có nên mắng người ta như thế.
Hãy tưởng tượng nếu người bị "ngược đãi" đó là mẹ đẻ các chị, sống cùng vợ chồng anh trai. Nếu các chị biết được mẹ mình phải "ngậm đắng nuốt cay", sống trong nước mắt vì bị chị dâu các chị đối xử: Đến giờ cơm thì chẳng có cơm, quần áo thay ra thì bị bắt vò riêng, lỡ chân đi dép vào nhà thì bị nói,... các chị có thấy chạnh lòng, đau đớn không? Hay ở đây toàn mẹ bỉm sữa nên bênh vực cho nhau, tâm trí luôn bị ám ảnh rằng mẹ chồng là người ghê gớm nên lúc nào cũng ý thức mẹ chồng là người sai?
Tôi dám chắc rằng nếu đấy mà là mẹ đẻ các chị, và chẳng may cái thông tin mẹ các chị bị con dâu đối xử bất công thì các chị sẽ lồng lộn lên MXH bêu riếu, chửi bới, mắng mỏ, nguyền rủa chị dâu mình chứ kể.
Các chị buồn cười thật, lẽ dĩ con trai thì phải thương và bênh mẹ rồi! Điều này có thể chấp nhận được, việc gì các chị phải xồn xồn lên thế? Mẹ là người sinh ra mình, nuôi mình lớn lên, tại sao không bênh mẹ?
Nếu biết cách sống, hết lòng vì gia đình chồng thì chồng nào dám đối xử bạc bẽo? (Ảnh minh họa)
Còn vợ, quan trọng thật, nhưng nếu biết cách sống, hết lòng vì gia đình chồng thì chồng nào dám đối xử bạc bẽo? Tôi tin rằng "gái có công chẳng chồng nào phụ". Có thể anh Khiêm diễn đạt không gãy góc và không nói được hết chuyện trong nhà nên các chị chỉ thấy bóng hình vợ anh Khiêm giống như một cô giúp việc, chịu cảnh chồng đàn áp trong nhà. Nhưng nếu vợ anh ấy mà biết điều, biết cách sống thì chắc gì anh ấy đã bực tức, bất bình đến mức muốn đánh, muốn li dị vợ?
Huống chi đàn ông xây nhà, đàn bà vun vén tổ ấm. Các chị đều trách anh chồng là mẹ anh sao anh không chăm đi, cứ bắt vợ hầu! Tại sao lại phải đi so sánh tôi làm thế này rồi thì anh phải làm thế kia cho công bằng? Việc nhà lặt vặt mà cứ tị nạnh nhau với chồng thì có nực cười không? Tôi không tán đồng những ý kiến cho rằng anh Khiêm chỉ biết than thở vợ quá đáng, biến vợ thành, osin không giúp đỡ vợ... Tôi cho rằng anh ấy đang cần những lời khuyên thỏa đáng để cải thiện mối quan hệ gia đình.
Người đàn ông là trụ cột trong gia đình, không thể quan tâm sát sao được như người vợ. Hơn thế, mẹ anh cũng là phụ nữ, có những việc chỉ tiện phụ nữ chăm sóc, quan tâm đến nhau. Nếu cảm thấy nặng nề thì có thể nói với chồng. Cớ sao lại thể hiện thái độ nặng nề với người già cả, bệnh tật. Đàn ông bây giờ cầm chổi quét nhà, khom lưng giặt giẻ lau nhà tôi thấy cũng nhiều nhưng chẳng bao giờ thấy họ ngồi kể vach vách các việc đó ra như các chị. Khó chiều các chị thật.
Mà anh ấy cũng chỉ yêu cầu cô vợ yêu thương, quan tâm tới mẹ chồng một chút, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn. Chứ nào bắt cái gì quá đáng đâu. Trước khi lấy chồng, các chị chẳng leo lẻo mẹ nào chẳng là mẹ, nhưng rõ ràng các chị luôn phân biệt mẹ chồng với mẹ đẻ. Chính cái tư tưởng này khiến các chị luôn đứng đối lập với mẹ chồng.
Các chị đã thành tâm coi mẹ chồng là mẹ đẻ để cung phụng chưa? (Ảnh minh họa)
Mẹ anh ấy mới lên 3 tháng, còn khỏe mạnh, chứ nếu ốm đau nằm một chỗ thì nỗi lo lắng của anh ấy đúng quá còn gì. Các chị nhanh tay nhanh miệng chê bai người ta, sao không nghĩ đến việc nếu người vợ khéo léo hơn thì đâu đến nỗi này. Mà các chị có nghĩ con cái nhìn thấy mẹ mình đối xử với bà nội như thế, sau này nó sẽ đối xử với các chị như thế nào không?
Ai cũng có mẹ, giờ các chị đi làm dâu nhà khác, thì sẽ có người khác đến làm dâu nhà các chị. Các chị có đối xử với bố mẹ chồng thật lòng, có tốt, có chu đáo, thì các chị mới có quyền nói chị em dâu của các chị.
Tôi nghĩ rằng là con dâu, ai chẳng bất mãn với mẹ chồng, dù nhiều hay ít, nhưng cái chính là phải khéo léo dung hòa, để mẹ chồng không cảm thấy bị hắt hủi, bị con dâu coi thường. Các chị làm được thế, chồng cũng nở mày nở mặt với thiên hạ và cảm kích các chị vô cùng.
Các cụ già rồi, sống thời đại trước nên nhiều thứ khác chúng ta, có thể không quen phong cách của thế hệ mới, nên có những việc mất lòng con dâu. Nếu các chị thật lòng yêu thương mẹ chồng, thì sẽ thông cảm được cho các cụ, cũng không làm chồng mình phải bực bội đến mức đó. Các chị đã thành tâm coi mẹ chồng là mẹ đẻ để cung phụng chưa? Đây là ý kiến cá nhân của tôi. Chị nào không đồng ý, cứ việc phản pháo, tôi chấp nhận bị ném đá.
Theo Trí thức trẻ
Muốn bù đắp tình cảm cho mẹ chồng mà tôi thấy khó quá Tôi sắp bị nổ tung và rất hay khóc một mình vì không tìm thấy cách giải quyết để mẹ chồng đỡ vất vả. Ảnh minh họa Tôi 29 tuổi, chồng hơn 10 tuổi, chúng tôi kết hôn 5 năm, có một bé trai gần 4 tuổi và chuẩn bị chào đón thành viên mới vào đầu năm sau. Tôi sinh ra ở...