Tôi không muốn trói buộc anh bằng đứa con
Cách đây một tuần tôi biết mình có thai. Tôi không sợ anh bỏ rơi tôi mà tôi sợ anh tới với tôi không vì tình cảm yêu đương mà là trách nhiệm.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, công việc ổn định, có thể tự lo cho bản thân mình. Tôi là một người có cá tính mạnh, đặc biệt không muốn dựa dẫm vào ai. Tôi đã từng yêu và cũng đã từng đi quá giới hạn với mối tình đầu. Tôi không được may mắn như nhiều người, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Tôi luôn tôn trọng và dành tình cảm chân thành, nhưng có lẽ đó lại là điểm yếu làm tôi không thể thoát ra được.
Tôi rất đau khổ khi người mà tôi tin tưởng và yêu thương đã lừa dối mình. Lúc đó tôi không biết trách ai hay đổ lỗi cho ai, chỉ biết câm lặng chịu đau. Thời gian trôi qua, tôi vẫn không thể trở lại bình thường được, ngày cười cười nói nói, đêm về lại khóc một mình. Tôi cứ gồng mình như vậy suốt hai năm. Thời gian này có nhiều người theo đuổi nhưng tôi không thể mở lòng, cho tới khi tôi gặp anh bây giờ.
Ở bên anh, tôi thấy bình yên, tôi có thể kể hết mọi việc đã trải qua cho anh nghe. Anh là một người lạnh lùng, chưa bao giờ dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi mà lúc nào cũng mắng như tát nước vào mặt. Nhưng tôi biết anh quan tâm tôi, anh rất tình cảm và thẳng thắn.
Tôi cũng không hiểu sao lại có thể chia sẻ mọi chuyện, có thể vui vẻ như thế bên anh. Có lẽ tôi thích anh. Tôi cũng biết anh chỉ đối xử với tôi như một người bạn, một đứa em, dù hiện tại anh vẫn độc thân. Tôi chỉ biết giữ tình cảm của mình đơn phương vậy thôi, vì tôi nghĩ mình không xứng. Tôi cũng sợ lại đau một lần nữa. Tôi cứ giấu tình cảm của mình như vậy cho tới khi vì công việc anh phải rời Hà Nội về quê. Tôi băn khoăn không biết có nên thổ lộ tình cảm của mình cho anh biết không. Cuối cùng, tôi chọn im lặng và chúng tôi xa nhau.
Anh về quê nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với tôi. Thỉnh thoảng, anh khuyên tôi nên mở lòng, nên yêu ai đó… Tôi chỉ cười cho qua. Tôi nói với anh: “Ba năm nữa nếu em chưa yêu ai và anh chưa yêu ai, em sẽ yêu anh được không”, đùa nhưng cũng là tôi muốn mở lòng mình. Anh cười đồng ý.
Video đang HOT
Một rồi hai, ba năm, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên mà không gặp nhau. Anh đã có người yêu. Cô ấy cũng biết tôi, đôi khi còn nói chuyện với tôi rất nhiều, đôi khi liệt tôi vào danh sách đen vì anh hay kể về tôi trước mặt cô ấy. Tôi biết mình ở đâu và không muốn làm họ rạn nứt. Tôi dần lẩn tránh anh và ít nói chuyện với anh hơn.
Tháng 6/2014, anh ra Hà Nội và gọi điện cho tôi. Chúng tôi gặp nhau. Lúc đó anh đã chia tay cô ấy. Tôi không nghĩ đó là cơ hội của mình, tôi luôn tạo ra khoảng cách để không gần anh, để không có những dao động như trước, dù anh vẫn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng tôi. Thời gian đó trở đi, anh lên Hà Nội nhiều hơn, gặp tôi nhiều hơn. Chúng tôi đi ăn uống, đi chơi, xem phim và nói chuyện thoải mái với nhau. Có lẽ đây là thời điểm tôi thấy hạnh phúc nhất.
Tôi với anh gần nhau hơn lúc nào không biết. Tôi nhận thấy anh có tình cảm với tôi không phải theo tình cảm anh em nữa. Tôi muốn rõ ràng tình cảm của mình. Tôi đã hỏi anh tình cảm của anh đối với tôi lúc này là như thế nào. Anh không phủ nhận cũng không khẳng định gì. Tôi không muốn làm anh khó xử nên không hỏi quá nhiều nữa, tôi chỉ nói tôi trân trọng thứ tình cảm này.
Anh rủ tôi về nhà anh chơi. Gia đình anh quý, thân thiện và quan tâm tôi. Tôi lúc này cũng không biết mình đang làm gì, đang hy vọng cái gì nữa, chỉ biết rằng trái tim tôi đang muốn tôi nghĩ tới anh. Và trái tim thì không thể làm gì miễn cưỡng. Tôi đã yêu anh lúc nào không hay.
Anh cũng muốn tôi đưa về nhà mình. Anh đã gặp ba mẹ tôi, mọi người trong gia đình tôi rất quý anh. Chúng tôi cứ như vậy mà tới với nhau, tôi là con gái nên thường suy nghĩ nhiều hơn và muốn có gì đó chắc chắn hơn. Tuổi tôi hiện tại không phải là để yêu cho có người yêu nữa. Vì suy nghĩ đó mà tôi lại im lặng với anh. Anh thì ngược lại, chưa bao giờ từ chối tôi điều gì, cũng chưa hề bỏ mặc tôi dù chúng tôi ở xa nhau nhưng anh thường xuyên lên thăm tôi. Tôi bằng lòng với hạnh phúc đang có và muốn nắm giữ nó.
Cách đây một tháng, anh đi đám cưới bạn và gặp một cô gái kém anh 7 tuổi. Anh kể với tôi cô bé đó thích anh, nhắn tin, rủ uống nước và gần nhà anh… nhưng anh không có tình cảm, chỉ là nói chuyện xã giao thôi. Tuần sau đó, anh không lên Hà Nội gặp tôi nữa vì bận. Hôm đó, 11h30 đêm, anh nhắn tin cho tôi bảo mới đi lang thang về vì ở nhà buồn. Rồi tôi thấy bạn anh đăng lên Facebook của anh nói anh hôm nay đi xem phim với cô bé đó. Tôi thật sự rất buồn. Tôi hỏi, anh cũng không chối, anh nói chỉ là xã giao… Tôi biết tính anh, anh không bao giờ đi với một người con gái theo tình huống như vậy. Chuyện này khiến tôi cảm thấy hoang mang. Tôi không nhắc tới chuyện đó thêm một lần nào nữa, tôi nghĩ để tự anh quyết định. Có lẽ người đó hợp với anh hơn tôi, lại gần nhà sẽ giúp anh ấy nhiều hơn trong cuộc sống. Tôi đã có ý định dần dần sẽ rời xa anh.
Thế nhưng cách đây một tuần tôi biết mình có thai. Tôi không sợ anh bỏ rơi tôi mà tôi sợ anh tới với tôi không vì tình cảm yêu đương mà là trách nhiệm. Sau rất nhiều đắn đo, tôi đã nói với anh. Anh xin lỗi tôi. Tôi nói việc tôi làm, tôi biết và tôi có trách nhiệm với bản thân mình. Tôi không trách anh vì tôi tự nguyện. Anh nói anh sẽ có trách nhiệm, tôi muốn như thế nào cứ nói với anh vì bây giờ anh không biết làm sao đối với tôi. Anh và tôi từng thân thiết, anh không muốn mất tôi. Anh nói cũng rất quý và rất thương cô bé kia.
Anh nói sẽ không bao giờ để tôi một mình, anh để tôi quyết định mọi chuyện anh sẽ làm theo. Tôi không muốn anh tới với tôi bằng nghĩa. Tôi cảm thấy hoang mang, tôi muốn đi đâu đó thật xa. Tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Nhưng tôi phải làm sao, tôi còn gia đình còn ba mẹ, tôi phải nói gì với họ đây? Tôi không muốn vứt đi đứa bé, tôi không thể làm như vậy được.
Theo VNE
Nốt đêm nay thôi, chúng ta sẽ thành người dưng
Từ ngày mai, chúng ta sẽ thành người dưng, em sẽ trở về là người vợ của chồng em, người mẹ của con em.
Vậy thôi anh nhé, nốt đêm nay thôi, em sẽ đồng ý đi nhà nghỉ với anh. Từ ngày mai, chúng ta sẽ thành người dưng, em sẽ trở về là người vợ của chồng em, người mẹ của con em. Chúng ta sẽ thành hai người xa lạ, gặp trên đường cũng đừng chào nhau.
Em biết, cuộc sống vợ chồng có những lúc khó khăn, có nhiều khi xích mích, đau khổ và những lúc như thế, cả hai đều không giữ được bản lĩnh, đều đã sai lầm. Em và chồng đã trải qua 5 năm vợ chồng, em nghĩ, 5 năm là quãng thời gian đẹp nhất như người ta vẫn nói. Còn sau 5 năm ấy, vợ chồng sống với nhau chỉ còn tình nghĩa. Em đã không giữ vững lập trường, em đã quên mất việc mình đã là vợ, là mẹ khi em gặp anh.
Anh vốn là tình yêu đầu tiên của em. Lạ thay, ngày đó anh phản bội em đi yêu người con gái khác, vậy mà 5 năm qua, em đã quên hết mọi thứ. Có phải khi người ta ổn định rồi thì sẽ nhớ về tình xưa nghĩa cũ, sẽ muốn biết, người cũ của mình giờ ra sao không anh? Em còn nhớ như in cái ngày anh nói chia tay em, em đã hận vô cùng, khóc lóc hết nước mắt. Em tưởng chừng như mình không thể sống, không thể yêu ai và em đã nghĩ, mình sẽ không lấy chồng, cùng lắm là xin một đứa con. Nhưng khi người chồng hiện tại của em xuất hiện, anh ấy đã dìu em dậy, em đã nghĩ khác đi, đã sống khác hơn, đã vui vẻ hơn và cũng yêu anh ấy nhiều.
Khi đó, thật tình cờ em đã gặp lại anh. Người ta nói, tình đầu là thứ tình cảm khó quên nhất, có lẽ đúng là như vậy. (Ảnh minh họa)
Em quyết định kết hôn, tình yêu đẹp thế nào thì cũng là quá khứ, vì khi đó anh đã kết hôn với người con gái kia, đâu có chờ đợi em. Em còn có gia đình, có người thân, bạn bè. Em cần lấy chồng và em đã lấy người ấy, chồng của em bây giờ. Thật tình, về anh ấy, em không có gì phải phàn nàn, em hãnh diện vì được yêu chồng, được thương con, cũng hãnh diện vì anh ấy luôn quan tâm và chiều chuộng em. Nhưng 5 năm qua, vợ chồng cũng xảy ra nhiều mâu thuẫn, nhất là khi em sống cùng bố mẹ chồng. Chúng em cũng có đôi lần cãi vã, và em thường là người không bao giờ nhún nhường. Một điều lạ là, em giận, anh ấy cũng mặc kệ, cứ để vài ngày khi nào em nguôi giận thì thôi. Em càng bực hơn khi anh ấy không động viên, nài nỉ hay xin lỗi em. Dù là trong chuyện đó, chẳng có ai sai cả. Phải chăng là em quá bảo thủ?
Khi đó, thật tình cờ em đã gặp lại anh. Người ta nói, tình đầu là thứ tình cảm khó quên nhất, có lẽ đúng là như vậy. Em bỗng tìm đến những quán quen, tìm về kỉ niệm cũ, nơi em và anh từng hẹn hò. Và thật không ngờ, em gặp anh ở chính nơi anh tỏ tình với em. Có phải, anh cũng nhớ em, cũng nghĩ về em? Điều đó lại càng làm em tin chắc rằng, chúng ta là định mệnh, không thể nào rời xa nhau. Khi đó em chưa biết, suy nghĩ ấu trĩ ấy đúng là khó mà chấp nhận được, vì em đã là người đàn bà của người đàn ông khác.
Chúng ta gặp nhau nghẹn ngào, không nói thành lời. Và cứ như thế những ngày sau, chúng ta không hẹn mà gặp, mà yêu nhau như ngày nào. Anh chủ động dắt tay em vào nhà nghỉ, em cũng không phản ứng gì. Tất cả những tội lỗi mà em gây ra là như thế. Những câu chuyện đời, chuyện tình yêu gia đình được chúng ta ỉ ôi kể lể với nhau khi đã ở trong vòng tay nhau. Em trao cho anh tất cả mọi thứ, quên mất mình đã có gia đình. Còn anh kể, gia đình anh không hạnh phúc, anh ân hận vì bỏ rơi em. Bây giờ, anh muốn chúng ta lén lút ngoại tình để sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, không phải là những ngày buồn tẻ nữa. Nhất là khi anh biết, em cũng đang căng thẳng chuyện gia đình, anh càng làm tới hơn.
Nhìn chồng em ân cần chăm con, nhìn con trai quấn bố, em thật sự thấy tội lỗi. Em đã sai rồi phải không anh? (Ảnh minh họa)
Chúng mình lén lút suốt 6 tháng qua, chồng em không hay biết. Em cũng không biết là anh ấy có biết hay không, hay là anh ấy cố tình làm như không biết, mặc sức cho em lăng nhăng bên ngoài. Anh ấy chăm con cho em, chủ động đi đón con, chủ động nấu nướng mỗi khi em về muộn, cũng không càu nhàu 3 cái chuyện linh tinh nữa. Ở gia đình anh ấy, mọi thứ cũng ôn hòa, không còn vì những chuyện nhỏ mà xích mích nhau nữa. Em bây giờ mới nhận ra, trước đây, em chỉ là đã quá nông nổi, quá đau khổ và thất vọng, và khi gặp anh lúc ấy, em lại coi đó là định mệnh. Em đang ngộ nhận sao anh? Có phải ông trời bày ra tình huống này để thử lòng người vợ, người mẹ như em?
Nhìn chồng em ân cần chăm con, nhìn con trai quấn bố, em thật sự thấy tội lỗi. Em đã sai rồi phải không anh? Hôm nay, em muốn dừng lại tất cả, muốn kết thúc mọi thứ ở đây. Chỉ một đêm nay, em đi với anh nữa thôi anh nhé, rồi em phải về sớm, về với chồng con em. Và từ ngày mai, chúng ta là người dưng, anh hiểu chứ? Anh đừng bao giờ tìm em nữa, nếu thực sự anh nghĩ cho em. Hãy để em trở về với thực tại, là vợ, là mẹ, là người phụ nữ có trách nhiệm với gia đình. Ai cũng có những lúc yếu lòng, và em cũng vậy. Nhưng em đã tỉnh ra rồi, em không thuộc về anh, vì anh đã phản bội em trước...
Theo VNE
Còn những bất trắc nào mà tôi không lường được? Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Chẳng lẽ còn những khó khăn, bất trắc gì mà tôi chưa lường được khi quyết định gắn chặt đời mình với đời anh hay sao? Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên...