Tôi không đủ can đảm buông dù bạn trai không rõ ràng
Chúng tôi cứ lén lút gặp nhau, thỉnh thoảng vô tình nhắc đến việc sau này không đến với nhau lại đau khổ vô cùng.
Chúng tôi nhà gần nhau, học cùng mẫu giáo với nhau, cậu ấy là lớp trưởng còn tôi là quản ca. Mấy đứa trẻ con hồi đó hay trêu nhau rồi gán ghép này nọ. Tháng ngày trẻ con như vậy trôi qua. Lên cấp 1, tôi và cậu vẫn học cùng lớp, hàng ngày tôi hay có thói quen đi đằng sau cậu mỗi khi đi học về. Cậu mải chơi, tôi thì mẹ bắt học suốt nên dần cũng không để ý hay nhớ gì về khoảng thời gian ấy với nhau nữa. Cấp 2 tôi lên thị trấn học trường chuyên của huyện, cậu vẫn ở xã nhưng nhà chuyển lên thị trấn, tôi đạp xe đi học thỉnh thoảng đi vòng qua nhà cậu, chỉ nói với bạn là nhà bạn tôi ở đó, cũng không nghĩ gì, giống như kỷ niệm thời xưa thoáng qua thôi. Cấp 3 tôi và cậu học cùng trường, có lần nhìn thấy nhưng cậu không nhận ra tôi, tôi chỉ cười rồi cũng quên rất nhanh.
Ảnh minh họa
Năm thứ hai đại học, tôi chính thức có người yêu đầu tiên. Anh nhà nghèo, học giỏi nhưng tính rất gia trưởng và trăng hoa. Tôi vì cái tài của anh, với suy nghĩ yêu phải yêu đến cùng nên dù biết từ đầu qua bạn bè thì tôi vẫn yêu. Chưa đầy một tháng, tôi và cậu ấy tình cờ gặp lại nhau trên Facebook, nói chuyện, mọi thứ ùa về, những tình cảm trẻ con ấy khiến chúng tôi mỉm cười khi nghĩ lại. Gặp lại nhau, không ngờ nhà cậu ấy bây giờ giàu như vậy. Cậu có ý theo đuổi tôi nhưng tôi không đồng ý vì đã nhận lời yêu người kia. Cứ như vậy, thời gian trôi qua, lỗi là do tôi, tôi thừa nhận mỗi lần cãi nhau hay đau khổ vì người kia tôi đều tâm sự và khóc lóc với cậu. Tôi không biết rằng cậu càng yêu tôi hơn và đau khổ vì tôi như nào.
Có lẽ là nhân quả, người kia tìm được đối tượng tốt hơn, xinh hơn tôi và nhà có điều kiện hơn (nhà tôi cũng không khá giả gì ngoài việc hai anh em học giỏi). Tôi đau khổ vô cùng, cậu vẫn bên tôi an ủi và mong có cơ hội, nhưng tôi lại vẫn như vậy, giày vò cậu, rồi không đồng ý. Ngày 8/3 có một anh theo đuổi rủ tôi đi ăn và chụp ảnh, về nhà tôi up Facebook, cậu ấy như điên dại, đăng status như muốn giết chết tôi vậy. Cậu gọi và nhắn tin, nói tôi có biết cậu yêu tôi nhiều như nào không, nhưng tôi tắt máy và không trả lời. Khi đó tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, áp lực xin việc và luận văn mệt mỏi, lại nói chuyện với cậu, cậu ấy gửi ảnh cho tôi, nhìn cậu ấy cười, thấy yên bình.
Rồi tôi rủ bạn cùng phòng đi biển, vì cậu ấy học Y ở Hải Phòng. Chúng tôi gặp nhau, cậu ấy vui vô cùng. Khi đó nghĩ rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu ấy cũng không bao giờ bỏ mặc mình. Trở về, tôi đưa cho cậu chiếc nhẫn trong cặp nhẫn đôi tôi mua, tôi không nói gì chạy lên xe khách, nhìn cậu như muốn hét lên vậy. Tôi nhắn cho cậu: “Tớ cho mượn nhẫn thôi nhé, đừng để tớ đòi lại đấy”, cậu nhắn lại nói sẽ không bao giờ để tôi buồn; tôi chỉ cười. Chúng tôi như “thanh mai trúc mã” khiến bạn bè vô cùng ngưỡng mộ và chúc mừng. Nhiều bạn nữ thích nhưng cậu ấy đều từ chối, ngày sinh nhật cậu họ nhìn tôi, tôi hiểu cảm giác của họ và càng cảm ơn tình cảm của cậu hơn.
Nhưng mọi chuyệnchẳng như mơ, 3 tháng sau mẹ cậu phản đối chúng tôi, bác ấy nói cụ của cậu, người luôn phù hộ cho gia đình cậu phản đối, trước trong họ cậu có mấy người như vậy đều chia tay. Cậu giấu không cho tôi biết chuyện, cãi lại mẹ rằng có chết cũng phải chết bên người cậu yêu, mẹ cậu tức giận nói có giỏi thì theo tôi luôn đi. Hôm đó gặp nhau, cậu nói muốn gặp bố mẹ tôi nói chuyện nhưng tôi không đồng ý vì bản thân đã đi làm còn cậu ấy phải học 2 năm nữa.
Ngày sinh nhật tôi, em cậu gọi điện nói mẹ muốn gặp nhưng cậu gắt rồi tắt điện thoại. Có khi tôi lại nghĩ cậu có bồ nhí vì cứ tắt máy. Tôi gặng hỏi, nói có gì thì chia tay cho đỡ khổ nhau, cậu nói hết sự thật và xin lỗi, nói muốn chia tay. Tôi bàng hoàng không thể tin, cả hai khóc rất nhiều, ban đầu đồng ý, sau tôi níu kéo thì cậu nói cứ yêu còn sẽ không đến được với nhau. Như mối tình trước, tôi cũng nghĩ yêu đến cuối cùng sẽ không hối hận dù đau khổ nhưng mọi thứ dần trở lên mệt mỏi khi chúng tôi yêu nhau mà luôn xác định không đến được với nhau. Mẹ tôi biết chuyện cấm không được gặp cậu vì thương tôi và nghĩ gia đình cậu chê nhà tôi nghèo, không xứng. Chúng tôi cứ lén lút gặp nhau, thỉnh thoảng vô tình nhắc đến việc sau này không đến với nhau lại đau khổ vô cùng. Bạn bè ai biết thì đều khuyên chúng tôi nên dừng lại. Lần này tôi nói với cậu lời chia tay nhưng cậu không nói gì, vẫn yêu và nói chuyện như bình thường, tôi hiểu ý của cậu chắc chắn chúng tôi không lấy được nhau. Giờ đây, tôi không biết làm như nào khi cậu ấy không rõ ràng, còn tôi không đủ can đảm buông.
Theo Nhung/Ngoisao