Tôi không còn tin vào tình người
Tôi thật sự thất vọng vì vợ bỏ đi và con nuôi thì chẳng coi bố ra gì…
Tôi đã 45 tuổi đang là giáo viên đại học của tỉnh Hoà Bình. Thời trẻ, tôi lập gia đình tương đối sớm, nhưng mong mãi chẳng được mụn con. Chúng tôi đã đi khắp nơi để tìm hiểu nguyên nhân thì biết được vợ tôi bị vô sinh. Tôi rất thương vợ, không để cho cô ấy phải buồn nên 2 vợ chồng bàn bạc sẽ xin một đứa con nuôi.
Ở làng bên có một gia đình có 3 người con trai, 2 vợ chồng họ đã bỏ nhau vì người vợ ngoại tình, còn ông bố bỏ đi đâu không rõ. Vậy là 3 đứa con, lớn nhất 15 tuổi, bé nhất 7 tuổi phải tự kiêm sống nuôi nhau. Thương cho hoàn cảnh của chúng, tôi xin gia đình họ cho tôi nhận thằng út làm con nuôi, lúc đó cháu mới được 8 tuổi.
Tuy là con nuôi, nhưng cháu xin không về sống cùng tôi, mà ở lại sống với các anh của mình, hàng tháng tôi gửi tiền nuôi cháu. Tưởng hạnh phúc đã mỉm cười khi chúng tôi có một đứa con, nhưng chưa được 2 năm vợ tôi tự bỏ đi, khi tôi về đến nhà thì chỉ thấy một lá thư viết đơn ly hôn đã ký sẵn để trên bàn và dòng chữ nguệch ngoạc ghi: “Em muốn anh được hạnh phúc, anh đừng tìm em nữa”, tôi và người nhà đã đi tìm khắp nơi, nhắn tin tìm cô ấy trên các phương tiện thông tin đại chúng nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Vợ bỏ đi, tôi rơi vào tâm trạng khủng hoảng, bao nhiêu tình cảm tôi dồn hết cho đứa con nuôi, tôi thường xuyên đến thăm, mua cho con những gì nó muốn, chiều như con đẻ của mình. Không nguôi ngoai được cảm giác cô đơn, gia đình đã giục tôi lấy vợ, một cô gái chưa lập gia đình bao giờ, mới đi làm ở trong Sài Gòn ra. Sau một thời gian ăn ở với nhau, mãi không thấy có con, đi khám thì tôi phát hiện ra mình đã mắc bệnh giang mai và vô sinh, cô ấy chính là người truyền bệnh cho tôi. Tôi lại phải mất một khoảng thời gian dài để tìm hiểu gốc gác của cô ấy, thì được biết, cô ấy là một cô gái giang hồ, đã từng vào Nam, ra Bắc, đã từng làm nhân viên cà phê đèn mờ.
Khi biết được bộ mặt thật của cô ấy, tôi đã lập tức ly dị ngay, cuộc sống của tôi lại rơi vào hoàn cảnh cô đơn và tuyệt vọng lần nữa. Tất cả tình cảm, hy vọng lại dồn cho con, yêu thương nó hết mực.Từ một thằng bé chỉ học hết lớp 5, giờ nó 22 tuổi, tôi xin cho nó vào học ở một trường quân đội với dự định 3 tháng nữa ra trường sẽ có một công việc ổn định tại phòng giáo dục của tỉnh.
Video đang HOT
Cuộc đời vẫn trôi đi như thế nếu không có một chuyện xảy ra. Cách đây 1 tuần, khi nó chuẩn bị lên trường, nó nói: “Bố cho con 2 triệu, con hết sạch tiền rồi, chẳng có để chi tiêu”, tôi bảo với cháu rằng: “Chưa đến ngày lấy lương, khi nào bố có thì bố gửi tiền cho con nhé, con chịu khó lên trường học hành cho tốt. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là ra trường, lúc đó con đi làm, có tiền thì sẽ không còn phải kham khổ nữa”. Nó phụng phịu không nói năng gì rồi bỏ đi. Tưởng nó giận một chút rồi thôi, ai ngờ khi bố con gặp nhau ngoài đường nó không chào tôi lấy một câu, tôi gọi nó mãi nó cũng chẳng thèm thưa. Lúc đó tôi mới nghĩ nó giận tôi thật, bèn đến nhà nó xem sao thì nó chửi tôi không thương tiếc. Tôi hỏi nó: “Sao bố gọi con mà con không trả lời?”. Nó bảo: “Ông là cái quái gì của tôi mà tôi phải thưa, không có tiền biến về đi, ông mà không về tôi đập cho ông một phát chết tươi bây giờ”.
Bao nhiêu tình thương dành cho nó, giờ chuyển sang tức giận tột độ, lấy điện thoại tôi gọi ngay cho mẹ đẻ nó hỏi xem, tại sao nó lại có thái độ với tôi như vậy sau bao năm tôi lo lắng, kiếm tiền nuôi nó, thì được câu trả lời của mẹ nó là: “Còn tiền thì còn tình, không còn thì hết tình chứ sao, ông làm gì mà phải bức xúc đến thế, con tôi đẻ ra tôi không hiểu nó hơn ông à.”
Chỉ nghe đến thế thôi tôi thất vọng hoàn toàn, hoá ra bấy lâu nay nó nhận tôi làm cha nuôi chỉ vì nó cần tiền, lợi dụng tôi để được đi học và xin việc, khi nào tôi có tiền thì bố bố con con, còn khi tôi không đáp ứng cho nó thì nó coi tôi chẳng ra gì. Sau này tôi còn phát hiện ra trước đó chính nó đã trộm điện thoại của tôi đem đi bán lấy tiền tiêu. Không chỉ có vậy khi mẹ tôi phát bệnh, tôi mở tủ lấy tiền đưa bà đi bệnh viện thì số tiền lớn tôi dành dụm bao năm không cánh mà bay. Đó là số tiền ấy để phòng thân và lo việc cho nó đã bị nó ăn cắp. Hiện mẹ tôi đang nằm trong viện, tôi đang mượn bàn bè từng đồng để trị bệnh cho mẹ. Tôi rất đau khổ vì mình ở hiền mà chẳng gặp lành, trời đã lấy đi hết mọi thứ của tôi, tôi phải làm gì đây để thoát khỏi hoàn cảnh này, có nên coi nó là con nữa hay không?
Theo VNE
Nghiện sex từ khi bị hãm hiếp
Tôi nghiện sex nhưng chỉ quan hệ với những người có trí thức và từng trải, họ mới biết cách làm tôi thỏa mãn. Số đàn ông tôi lên giường không tài nào đếm xuể.
Nhìn đồng hồ tích tắc đã hơn 2h sáng, tôi không tài nào chợp mắt được, những ký ức một thời vang dội ấy sao cứ bủa vây trong tâm trí, đâm vào từng thớ thịt, làm con tim tôi tan nát. Những đắng cay nhục nhã sao cứ cào xé một tâm hồn vốn đã ngủ yên. 18 tuổi - tôi, một con bé khờ khạo, quê mùa, chưa một lần chạm với đời đã vấp phải tình yêu của anh, người đàn ông trưởng thành, thừa thãi kinh nghiệm, học cùng khóa.
Anh bắt đầu chinh phục tôi bằng vẻ ngoài đạo mạo, gương mặt trắng ngần không tì vết như "baby", với những mẩu thư được anh nắn nót từng nét chữ ghi tỉ mỉ trên giấy trắng học trò. Tôi đã yêu anh, ngây ngất đón nhận nụ hôn đầu đời, mãn nguyện với cuộc sống như thế và mong ước đó sẽ là mãi mãi, nguyện sẽ theo anh trọn đời trọn kiếp. Dường như anh chưa bằng lòng với thực tại, muốn chúng tôi không chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào được cho là nhàm chán, vô nghĩa đó, anh bắt đầu có sự đòi hỏi. Tôi nhất quyết chống cự.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, anh quan tâm nhiều hơn, dẫn tôi về ra mắt gia đình, cha anh niềm nở đón tiếp, mẹ anh có điều gì đó không ổn, tôi có chút lo lắng, anh bảo không có gì, yên tâm nhé. Anh nhẹ nhàng, ngọt ngào, rót vào tai tôi những lời đường mật ong bướm, hứa hẹn một tương lai hạnh phúc, đâu biết đằng sau sự êm đềm, dịu dàng đó là cả một âm mưu xảo quyệt mà anh đã cố công gây dựng.
Anh chiếm đoạt tôi, giọt máu trinh nữ rơi vương vãi trên chiếc chiếu trắng bệch, một đời con gái của tôi coi như đã tan nát, tôi trách anh nhưng hận mình nhiều hơn. Đau đớn, tôi còn mặt mũi nào gặp cha mẹ?
Tôi bật khóc, những giọt nước mắt vô vọng. Anh an ủi: "Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, anh sẽ cưới em mà", tôi gượng cười thay cho lời đồng ý. Từ đó cứ mỗi lần gặp chúng tôi đều quấn lấy nhau và làm chuyện ấy. Tôi trở thành kẻ dâm đãng và nghiện tình dục lúc nào không biết. Cuối tuần anh về quê, tôi đều giục anh lên sớm chỉ để quan hệ.
Kể từ đó anh có biểu hiện của một kẻ lăng nhăng, không đứng đắn. Tại sao điều này tôi mới nhận ra? Anh thường xuyên kiếm tìm những cuộc vui bên ngoài, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, không hề bận tâm, mặc kệ tôi nhắn tin hay gọi điện. Tôi chỉ có thể gặp khi anh được bạn bè chở về ký túc xá với bộ dạng đã say mèm, cong queo, sặc mùi rượu và gái.
Tôi chấp nhận tất cả vì đã quá yêu anh, cố gắng bù đắp và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng lòng người bạc bẽo, anh vội vàng kết hôn vì người ta đã có thai, quan trọng hơn cô ta giàu có, sẵn sàng đắp lên người anh những tờ polymer mới tinh để anh tiêu xài thỏa thích, điều mà con bé sinh viên nghèo như tôi không có được. Tôi trách ông trời đã cho mình cái nghèo để mất tình yêu, mất tất cả.
Ngày chia tay, anh sỉ nhục tôi bằng những ngôn từ thô thiển nhất "Con nghèo, thứ dại trai, tao báo cho mày biết tao sắp lấy vợ rồi nha, đừng có phiền tao nữa". Tôi bật cười, giọt nước mắt tuôn ra không ngăn nổi. Tôi đau điếng, vùi dập bản thân, gào thét đến khàn giọng và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi bắt đầu biết rượu chè, chỉ có rượu mới giúp tôi vơi đi nỗi sầu đang phiền não.
May thay, tôi cũng được tốt nghiệp ra trường, khăn gói lên Sài Gòn làm việc với niềm tin hoài bão. Thay vì cố gắng như đã hứa với gia đình, tôi lại chọn cách buông xuôi tất cả, ăn chơi sa đọa, tiếng nhạc trong vũ trường cất vang rộn ràng nhưng sao tôi thấy mình cô đơn quá. Tôi bất lực với thực tại, tự biến mình thành gái làng chơi thực thụ. Tôi ngủ với bao nhiêu đàn ông chỉ để thỏa mãn thân xác, số đàn ông tôi lên giường không tài nào đếm xuể.
Với vẻ ngoài đoan trang, có một chút gì đó dễ thương cộng với cái mác gái văn phòng, tôi chiếm được tình cảm của đàn ông chăng? Tôi thích sexnhưng ngủ có chọn lọc, chỉ ngủ với những người có trí thức và từng trải, họ mới biết cách làm tôi thỏa mãn. Tôi luôn biết cách chiều lòng và giả bộ ngây thơ khi cần thiết, nên hàng chục đàn ông trí thức xin được ngủ cùng tôi. Tôi ngạo mạn, đắc chí, luôn tìm kiếm những người đàn ông mới mẻ, khỏe mạnh, lạnh lùng quay đi nếu tôi nhàm chán. Với tôi, đàn ông không biết bao nhiêu là đủ?
Trên thực tế, tôi chưa bao giờ lợi dụng họ về tiền bạc. Tôi ghét sự dựa dẫm mang tiếng ơn nghĩa, khinh bỉ loại đàn ông phản bội vợ chỉ để lên giường với tôi. Là trí thức ư? Sao đầu óc của họ tồi tàn thế kia? Vẻ ngoài nhu mì, mái tóc thơm tho sạch sẽ của tôi cũng chinh phục được các anh sao? Các anh ngu ngốc quá, tại sao không chịu động não mà suy nghĩ tôi chỉ là hạng gái dễ dãi lên giường? Tôi chỉ muốn thỏa mãn thân xác đã tả tơi vốn không còn cảm xúc, nhưng tôi nào đâu biết họ cũng đang khinh rẻ mình, "hàng miễn phí tội gì không xài".
Những cuộc ăn chơi không thể xoa dịu được cơn đau lòng, chỉ làm thân xác tôi tàn úa, héo mòn. Giờ đã 26 tuổi, bỗng dưng tôi thèm khát một gia đình nhưng không dám yêu ai, hay tại không ai dám yêu tôi nữa? Tôi nhục nhã, đau xót.
Theo VNE
Bạn gái lên giường với 2 người đàn ông khi vắng tôi Hiện giờ cô ấy đang quen 2 người đàn ông khác và đã lên giường cùng họ. Cô ấy nói quen 2 người để bù đắp khi không có tôi, để hành hạ bản thân, là tôi ác hay cô ấy ác? Tôi năm nay 25 tuổi, trải qua một mối tình học sinh, sinh viên 7 năm, đó cũng là mối tình...