Tôi khốn khổ vì người đàn ông vô trách nhiệm
Tôi biết mình có một sự lựa chọn sai lầm nhưng tôi yêu anh. Thiếu anh, tôi sẽ không thể sống nổi
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau khi lên lớp 12. Tình yêu đến với chúng tôi rất nhẹ nhàng và trong sáng. Nhưng quá nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống gia đình và tình yêu mà tôi và anh không thể tập trung vào học tập. Vì thế cả hai chúng tôi đã trượt đại học. Bất mãn với tất cả, anh quyết định đi bộ đội. Còn tôi ở nhà ôn thi thêm một năm.
Trong thời gian xa nhau, tôi vẫn thường đến thăm anh dù nơi anh đóng quân cách nhà gần 80 km. Sự xa cách khiến tình yêu của chúng tôi thêm bền chặt. Nhưng không hiểu sao mỗi khi gần anh, tôi lại kiếm cớ giận dỗi này nọ. Vậy là thời gian bên nhau của chúng tôi hoặc là những trận cãi vã hoặc là sự im lặng đáng sợ.
Nhiều khi tôi muốn chia tay anh nhưng tôi không làm được. Tôi nhận ra rằng anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi cố gắng để hòa hợp với anh nhưng hình như mọi thứ bắt đầu ra khỏi tầm kiểm soát của tôi.
Sau hai năm anh đi bộ đội về thì tôi cũng đỗ vào cao đẳng sư phạm. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới với những người bạn mới nên nhiều khi anh tỏ ra khó chịu với tôi. Tôi hiểu anh lúc này đang cảm thấy thua kém tôi rất nhiều. Vì vậy tôi càng cố gắng dành cho anh nhiều tình yêu hơn.
Sau khi từ quân ngũ trở về, anh làm thêm ở một xưởng sắt gần nhà, mức lương hàng tháng chưa đến một triệu. Theo lời lôi kéo của bạn bè, anh bắt đầu lao vào trò chơi đỏ đen. Lúc thì thức thâu đêm suốt sáng, lúc thì l.ô đ.ề. Đồng lương ít ỏi mà anh kiếm được hết một cách nhanh chóng. Thời gian sau, anh hỏi vay tiề.n tôi. Vì yêu anh và nghĩ rằng sau này lấy nhau rồi thì tiề.n của tôi cũng là của anh nên tôi không ngần ngại giúp đỡ anh. Ban đầu với những khoản tiề.n nhỏ tôi còn có khả năng giúp đỡ. Về sau, số tiề.n lên đến tiề.n triệu khiến tôi không xoay sở kịp.
Trong một lần tôi đi thực tập, tôi đã để anh đi xe của tôi. Nhưng chỉ sau hai ngày, anh đến gặp tôi và nói anh đã mang chiếc xe của tôi đi đặt. Tôi giận anh vô cùng nhưng bằng vài lời dỗ ngon ngọt và sự hứa hẹn không tái phạm, anh đã khiến tôi siêu lòng. Tuy nhiên vì không có tiề.n chuộc xe, tôi đành phải nhờ đến bố mẹ.
Cũng từ lúc này mối quan hệ giữa anh và gia đình tôi trở nên căng thẳng vô cùng. Bố mẹ cấm không cho tôi yêu anh. Nhưng càng cấm, tôi càng cảm thấy mình cần anh rất nhiều. Thấy thái độ của bố mẹ tôi, anh cũng phần nào hối hận. Đặc biệt là sau khi tôi bị ngã cầu thang, nằm viện gần một tháng trời, anh đã quan tâm chăm sóc cho tôi rất chu đáo.
Video đang HOT
Bố mẹ tôi cũng bắt đầu lấy lại thiện cảm với anh. Nhưng điều này kéo dài không được bao lâu thì anh lại mang chiếc xe của tôi đi đặt lần nữa. Số tiề.n cầm đồ anh lại mang đi nướng hết vào cờ bạc, l.ô đ.ề. Tôi khóc lóc, lo lắng rằng chuyện này mà đến tai bố mẹ thì tôi và anh sẽ không thể yêu nhau được nữa. Anh nói nếu tôi đồng ý, chỉ cần ký vào giấy nợ, anh sẽ chuộc lại xe cho tôi. Và vì lo cho tương lai hai đứa, tôi đã ký vào một tờ giấy nhầu nhĩ với số tiề.n nợ hơn hai chục triệu.
Lo lắng, sợ hãi vì một sinh viên như tôi thì kiếm đâu ra nhiều tiề.n như vậy để trả nợ. Nhưng nếu tôi không làm thế thì chắc hẳn bố mẹ sẽ tìm mọi cách để chia rẽ anh và tôi. Bây giờ trong đầu tôi, những con số tiề.n triệu cứ quay cuồng không ngừng.
Tôi giận anh và rất muốn nói lời chia tay nhưng mỗi lần như vậy anh lại hứa hẹn khiến tôi không thể kiên định với suy nghĩ của mình. Tôi biết rằng mình đã quá yêu anh. Nhưng nếu cứ như vậy mãi thì không hiểu cuộc sống của tôi sẽ về đâu. Thật sự tôi rất cảm thấy rối bời. Phải làm sao để tất cả được trọn vẹn?
Theo VNE
Anh bị bệnh bạch biến, em có nên cưới?
Anh bị bệnh bạch biến, bố mẹ em cấm không cho lấy, em phải lựa chọn làm sao đây?
Chị Thanh Bình thân mến.
Hiện chuyện tình cảm của em đang rất rối bời. Đứng trước ngã rẽ của cuộc đời mình em cảm thấy khó khăn để lựa chọn. Em xin kể câu chuyện của em và mong nhận được sự giúp đỡ của chị.
Em năm nay 23 tuổ.i, người yêu em 24 tuổ.i. Chúng em quen biết nhau từ hồi lớp 12, khi hai đứa cùng đi học thêm. Nói thật em đã có cảm tình với anh ấy từ hồi ấy nhưng do đặt việc học lên trên nên chuyện của chúng em chỉ dừng ở mức bạn bè.
Khi anh ấy đi học cao đẳng cũng là khi chúng em nói chuyện yêu đương. Dù em kém anh ấy 1 tuổ.i nhưng bọn em lại học cùng khóa vì em đi học trước tuổ.i. Em vẫn nhớ như in cái ngày em nhận lời với anh ấy. Anh ấy nhắn tin hỏi em có thể làm bạn gái của anh ấy không? Nhưng trước khi quyết định anh ấy muốn em suy nghĩ chín chắn vì có 1 chuyện thật ra em không biết lâu nay. Anh ấy nói với em:
Thật ra anh bị 1 căn bệnh hiếm gặp mà người ta gọi là "bạch biến". Bệnh này khiến da mình trắng ra trông rất khó coi. Lâu nay em không nhìn thấy vì anh chỉ có 1 đám nhỏ, lại ở trong cơ thể. Nhưng bây giờ em nên biết để có quyết định đúng đắn cho mình. Thú thật với chị, ngày đó em là 1 cô gái quê mùa, em không biết đến mạng và cũng có ý nghĩ muốn biết đến. Em không biết gì về bệnh của anh, chỉ nghĩ đơn giản là không có gì đâu. Chắc sẽ ổn cả thôi. Vậy là em nhận lời yêu của anh ấy
Khi đi học đại học, là sinh viên của trường top hiện nay. Dù với chiều cao khiêm tốn nhưng với khuôn mặt trắng hồng, dễ thương em vẫn có những người theo đuổi mình. Nhưng em không chấp nhận. Ai nhắn tin cho em em coi là bạn và nhắn tin lại bình thường nhưng chỉ cần họ đề cập đến vấn đề "yêu" là em dừng nói chuyện ngay. Hoặc có khi em chủ động nói đã có người yêu. Em không bao giờ bắt cá 2 tay mà chỉ có mình anh ấy.
Gắn bó với nhau 4 năm, em không muốn chia tay anh vì tình yêu sâu đậm nhưng gia đình lại ngăn cấm (Ảnh minh họa)
4 năm trôi qua, bọn em trải qua bao nhiêu sóng gió. Đã có lúc vì những hiểu nhầm mà mất lòng tin ở nhau. Bọn em cũng đã chia tay đến cả trăm lần nhưng rồi cuối cùng cũng làm lành và kéo dài đến ngày hôm nay. Nhưng mọi chuyện không khiến em khó khăn và suy nghĩ khi chỉ như thế. Theo thời gian, bệnh của anh ấy cũng phát triển dần. Nó lan hết mặt, 1 ít ở lưng, chân dưới 1 ít, ở cổ có 1 đám. Đi ra ngoài hay mỗi lúc 2 đứa đi chơi, mọi người đều nhìn anh ấy tò mò làm anh ấy ngại. Dù vậy em không bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi anh ấy mà chỉ cảm thấy thương anh ấy nhiều hơn.
Rồi bây giờ chúng em tính chuyện cưới nhau vì anh ra trường có công việc, còn em cũng sắp ổn định. Anh ấy nói anh ấy muốn cưới em. Em cảm thấy rất vui. Trong 4 năm yêu nhau bọn em chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh ấy luôn nghĩ cho em. Anh ấy sợ sau này không lấy được em là.m chuyệ.n đ.ó sẽ khiến em khổ vì có thể chồng em sau nay sẽ coi trọng trinh tiết. Trong thời gian đó anh hay đưa em vào nhà chơi (nhà bọn em gần nhau) và bố mẹ anh rất quý em. Bố mẹ anh ấy còn nghĩ đến chuyện lo việc cho em nếu bọn em xác định với nhau. Nhưng mãi năm nay em mới đưa anh ấy về nhà em chơi. Giống như em và anh ấy dự đoán, bố mẹ em kịch liệt phản đối. Mẹ em nói sẽ từ em nếu em lấy anh ấy. Còn bố em bảo bây giờ em đang còn trẻ con, tình yêu của em cũng vậy, theo thời gian nó sẽ thay đổi. Nhưng em kiên quyết yêu anh ấy và bảo vệ tình yêu đến cùng.
Nhưng là đứa con hiếu thảo suốt bao năm trời, nhà lại chỉ có hai anh em. Anh em thì đã gây ra quá nhiều chuyện khiến bố mẹ em buồn, em không muốn làm bố mẹ suy nghĩ. Cả hai đứa em đã nhiều lần chia tay vì sợ sau này làm khổ nhau nhưng rồi nhớ nhau lại tìm đến nhau. Em không biết mình nên làm gì cho phải khi mà lấy anh có thể con của chúng em sau này cũng bị như anh (khả năng bị rất cao vì là con trai). Em vô cùng khó khăn khi phải lựa chọn. Em mong nhận được sự tư vấn của chị. Em xin chân thành cảm ơn. (Em gái)
Em đừng nghĩ rằng quyết định gắn bó với anh ấy là bất hiếu với bố mẹ. Nếu các em yêu thương nhau, sống hạnh phúc bên nhau thì đó là cách trả ơn tốt nhất. Rồi dần dần bố mẹ em sẽ hiểu ra khi thấy các em đầm ấm, yên vui. (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang rất đau khổ khi phải lựa chọn giữa bên tình, bên hiếu. Em đã gắn bó với bạn trai 4 năm trời nhưng vì căn bệnh của anh ấy mà giờ đây bố mẹ em cấm đoán vì cho rằng lấy một người bệnh tật như vậy sẽ khổ cho em, khổ cho cả con của em sau này. Em không muốn bỏ bạn trai nhưng sợ quyết định gắn bó của em sẽ làm cho bố mẹ đau lòng và em cũng lo lắng về tương lai của những đứa con.
Thực chất, căn bệnh bạch biến có yếu tố di truyền 30%, như vậy có nghĩa là khả năng di truyền sang con là có nhưng không phải là quá nhiều. Chị nghĩ rằng, trước tiên, để chắc chắn về tình hình bệnh của anh ấy, em và anh ấy nên đi khám, lắng nghe những tư vấn của bác sĩ để có cho mình những hiểu biết và xác định tâm lí.
Còn về chuyện của hai em, nếu như em thực lòng yêu anh ấy, xác định anh ấy là người không thể thiếu trong cuộc đời em, mang tới cho em hạnh phúc thì em nên từ từ thuyết phục bố mẹ. Em hãy phân tích cho bố mẹ hiểu rằng căn bệnh đó là như thế nào và khả năng con cái bị ảnh hưởng là không cao. Điều quan trọng là em cần chứng minh cho bố mẹ thấy các em yêu thương nhau, sẽ mang lại hạnh phúc cho nhau.
Em đừng nghĩ rằng quyết định gắn bó với anh ấy là bất hiếu với bố mẹ. Nếu các em yêu thương nhau, sống hạnh phúc bên nhau thì đó là cách trả ơn tốt nhất. Rồi dần dần bố mẹ em sẽ hiểu ra khi thấy các em đầm ấm, yên vui. Quan trọng vẫn là tình cảm của hai em có đủ mạnh mẽ để vượt qua rào cản tâm lí trước mắt hay không mà thôi.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
2 tháng giận nhau, anh hại đời cô khác Chỉ vì hai đứa giận nhau, anh đã tán cô khác rồi ngủ với cô ta khiến cô ta mang bầu. Hơn 2 tháng trời giận nhau, tôi đau khổ, khóc lóc lên xuống. Còn anh, anh cay cú vì nghĩ sẽ mất tôi, để rồi giữa lúc "giận quá mất khôn" đó anh làm hại đời một cô gái trong trắng, ngây...