Tôi khao khát được có đứa con với chồng mà thật khó
T.uổi tác thì chẳng đợi ai bao giờ. Tôi cũng đã bước qua cái t.uổi 30 vậy mà mong muốn được làm mẹ vẫn chưa toại nguyện…
Vợ chồng tôi yêu nhau hơn 2 năm thì làm đám cưới trong sự chúc phúc của đông đảo bạn bè và gia đình hai họ. Cuộc sống sẽ thực sự hạnh phúc nếu như chúng tôi nhanh chóng sinh được một mụn con.
Tôi khao khát được làm mẹ, được có con với chồng (Ảnh minh họa)
Thế nhưng cuộc sống chẳng bao giờ diễn ra theo những gì ta mong muốn. Sau đám cưới cả năm trời tôi vẫn chưa thể có bầu dù cho hai vợ chồng không hề dùng biện pháp tránh thai nào hết.
Video đang HOT
Lo ngại có việc không tốt lành sẽ xảy đến với gia đình chúng tôi. Cũng để đi kiểm tra xem nguyên nhân tại sao lại như vậy. Vợ chồng tôi đã quyết định đến gặp bác sỹ, làm các xét nghiệm cần thiết. Kết quả cho thấy nguyên nhân do t.inh t.rùng chồng tôi quá yếu nên không thể có con.
Từ khi biết chuyện mọi thứ dường như sụp đổ dưới chân tôi. Được sự động viên của gia đình và bạn bè nên tôi đã lấy lại tinh thần được phần nào. Người ta nói “có bệnh thì vái tứ phương”. Vợ chồng tôi bắt đầu tìm mọi cách để chạy chữa, cầu mong sớm có được mụn con cho vui cửa nhà.
Từ việc đến các bệnh viện lớn có uy tín điều trị theo phác đồ hiện đại nhất, đến việc lên chùa cầu phật, dâng sao giải hạn…vậy mà đã hơn 5 năm nay cho vợ chồng vẫn chưa thể có em bé.
T.uổi tác thì chẳng đợi ai bao giờ. Tôi cũng đã bước qua cái t.uổi 30 vậy mà mong muốn được làm mẹ vẫn chưa toại nguyện. Mọi người khuyên vợ chồng tôi nên xin t.inh t.rùng để sinh con. Tôi cũng đã nói chuyện nghiêm túc với chồng mình và anh cũng đã đồng ý đi xin t.inh t.rùng. Đến khi tìm người đề nghị họ cho t.inh t.rùng, ban đầu họ nói đồng ý với lý do “quan hệ trực tiếp”
Nghe đến đây chồng tôi lại nổi m.áu ghen nói người đó lợi dụng và tôi cũng không muốn làm việc đó vì còn rất yêu chồng. Nhiều lúc suy nghĩ quá khiến tôi khó tập trung vào việc gì. Cuộc sống vợ chồng mà không có con cái thì dần trở lên tẻ nhạt. Cũng có người khuyên nên tự mình đi tìm một người đàn ông rồi bí mật “chung chạ” miễn sao có được em bé. Nhưng làm thế tôi cảm thấy mình ghê sợ, khinh rẻ chính mình.
Tôi cũng đã từng nghĩ ly hôn để tìm cho mình một người đàn ông khác. Có điều tôi lại không thể quyết đoán từ bỏ người chồng của mình, không thể cam đảm viết đơn ly hôn. Mọi việc cứ trì hoãn lần này, lần nữa, để rồi t.uổi tác ngày một lớn. Vài năm nữa đến 35 – 40 thì có muốn làm mẹ lại càng khó hơn.
Suy nghĩ quá khiến tôi mệt mỏi, nhiều khi bị stress nặng. Tôi nên làm gì để tự giải thoát cho mình khỏi cái vòng luẩn quẩn, thoát khỏi cuộc sống bế tắc này. Xin cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn!
Theo Đất Việt
Mình đi xa quá rồi, dừng lại có được không..?
Anh tốt với tất cả mọi người - trừ tôi ra.. Anh hòa đồng, vui vẻ với mọi người - trừ tôi ra.. Anh quan tâm, lo lắng mọi người - trừ tôi ra..
Hẳn là mình đi xa quá rồi, phải không anh?? Một người như anh, m.áu l.ạnh với tính khí thất thường.. Yêu anh, tôi khổ. Vì yêu người vô tâm.. Cái cảm giác như bóp nghẹt trái tim đang cựa quậy - trái tim muốn được khao khát yêu thương, yêu và mãi yêu.. Thời gian đi nhanh quá tôi với anh cũng đi quá xa, mãi không có chốn dừng chân đúng không anh? Vẫn mãi là sự lửng lơ của số phận, lại phải sếp đặt cho số phận của mình.. Yêu vài tháng, chia tay nửa năm rồi làm lại.. Ấy vậy tôi thấy tôi mạnh mẽ và chai lì hơn cả. Tôi liều lĩnh c.á c.ược chính bản thân mình.. Vì anh..
Anh quá lắm, anh biết không? Anh tốt với tất cả mọi người - trừ tôi ra.. Anh hòa đồng, vui vẻ với mọi người - trừ tôi ra.. Anh quan tâm, lo lắng mọi người - trừ tôi ra.. Anh quá lắm, anh tệ lắm.?! Anh như vậy tôi buông bỏ có được không??!.
Giá như chúng ta mãi là bạn, hơn cả bạn cũng được nhưng không được tới ranh giới gọi là người yêu.. Vì ta đi xa quá rồi, dừng lại có được không??!.
Theo iBlog
Thôi, chị tha cho con trai mẹ Con trai mẹ đã vì chị mà dối mẹ. Vì nó còn yêu thương chị thật lòng. Nhưng cũng chính vì tình yêu đó, chị có thể buông tha cho con trai mẹ được không?! Nhà chị có hai chị em gái. Chị gái đã lấy chồng và có một gia đình êm ấm với một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ....