Tôi – kẻ thứ 3 đáng được hạnh phúc
Có lẽ nhắc tới cụm từ người thứ ba suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí mọi người là một kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, là kẻ tranh chồng, cướp vợ.
Nhưng nếu không chịu suy nghĩ một cách sâu xa hơn, mọi người sẽ không bao giờ hiểu được rằng người thứ ba đôi khi xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Cho tới bây giờ, tôi dám khẳng định mình là một người thứ ba tử tế và hạnh phúc. Nếu không đúng như thế, sẽ không bao giờ tôi nhận được từ người vợ cũ và các con của chồng tôn trọng và quý mến dù cho tôi là người đã đến sau trong tổ ấm của họ. Và tôi thấy mình xứng đáng được điều đó. Tôi không nghĩ mình cướp chồng người khác, chỉ đơn giản, tôi đang làm cái việc sắp xếp những con người lẽ ra phải thuộc về nhau vào đúng chỗ mà thôi.
Tôi không muốn phán xét nhân cách của chị ấy vì điều đó là rất tệ. Tôi thấy chị ấy hiền lành, mẫu mực, yêu chồng thương con. Chị ấy không lăng loàn, không khinh chồng mắng con mà ngược lại, chị thực sự là một người phụ nữ của gia đình. Chị sẽ là một người vợ hoàn hảo bên một người chồng bình thường, nhưng khi chị là vợ anh, mọi thứ trở nên tệ hại hơn thế.
Trong lúc khó khăn nhất, tôi là người bên anh và giúp anh vực dậy chứ không phải là vợ anh (Ảnh minh họa)
Anh là một người đàn ông thành đạt, giỏi giang còn chị chỉ là một người phụ nữ đảm đang trong bếp. Thứ chị làm được cho anh chỉ là những món ăn ngon miệng, những chiếc áo sơ mi là phẳng phiu, căn nhà lúc nào cũng sạch bóng và thơm phức vì được dọn dẹp..Chị làm được những việc của một người vợ bình thường làm. Nhưng điều quan trọng là, trong những biến cố của cuộc đời, một người vợ bình thường như chị không giúp gì được anh.
Anh chị cũng đã từng có khoảng thời gian được gọi là hạnh phúc. Sự hạnh phúc đó định nghĩa là họ không cãi nhau, cùng nhau nuôi dạy con cái, chị làm tốt việc nhà, anh thành đạt trong công việc để lo toan kinh tế cho gia đình. Nhưng rồi khi anh làm ăn thất bát mới là lúc hạnh phúc đó bị lung lay. Công ty của anh đổ bể, anh phá sản trở về nhà với hai bàn tay trắng. Mất hai năm anh đóng cửa ở trong nhà không đi đâu vì thất vọng với bản thân, vì không dám đối diện với sự vấp ngã của mình. Khoảng thời gian đó, một người vợ chỉ biết nấu ăn ngon, giặt đồ sạch và lau dọn nhà như chị không thể nào giúp ích gì dược anh.
Chị ấy cũng bất lực nhìn anh chìm dần vào tuyệt vọng mà không thể vực chồng dậy. Cũng thật khó để trách chị ấy được vì vốn dĩ mỗi con người sinh ra đều có một thế mạnh riêng. Họ không thể làm được cái điều mà căn bản là họ không biết. Và chính khoảng thời gian đó, tôi đã đến bên anh.
Video đang HOT
Tôi không phủ nhận rằng khi giúp đỡ anh như vậy tôi xuất phát từ một tình cảm đặc biệt riêng. Làm sao mà tôi không có cảm tình với anh khi mà anh là một người đàn ông hiểu biết, có học vấn, đẹp trai lại ga lăng như thế. Chính vì điều đó mà khi tôi biết anh gặp thất bại, tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ giúp anh xây dựng lại cơ đồ dù với anh, tôi chỉ là một người phụ nữ không ràng buộc.
Tôi không dám nhận mình xuất chúng hơn người nhưng tôi là người phụ nữ của xã hội. Tôi hiểu chuyện về kinh tế, về thị trường, hiểu xu thế của thời đại và tôi có tiềm lực kinh tế. Tôi không ngần ngại cho anh vay một khoản tiền lớn để lập lại công ty. Quãng thời gian đó tôi đồng hành bên anh dù tôi chẳng có một chút danh phận nào. Trong khi đó, chị vẫn ở nhà, vẫn nấu cơm và giặt áo…
Từ khi được tôi giúp đỡ, anh như người từ cõi chết trở về. Anh tự tin xuất hiện trức mặt những người bạn thành đạt khác. Anh thể hiện bản năng nhạy bén trong kinh doanh của mình và dần dần phục hồi được vị thế trong công việc. Tất nhiên, trong sự thàn công đó của anh, không thể thiếu tôi. Tôi không chỉ là người cho anh vay vốn mà tôi đã giúp anh rất nhiều trong việc nhận định tình hình. Tôi cảm nhận được sự hồ hởi, niềm vui ra mặt của anh mỗi khi chúng tôi ngồi nói chuyện và bàn tính với nhau về công việc mà nhờ đó việc làm ăn phát đạt hơn. Có thể nói, tôi là người đồng hành với anh trong suốt quãng đời khó khăn đó.
Cần phải nói thêm rằng tôi chưa bao giờ yêu cầu hay đòi hỏi anh phải cho tôi một danh phận dù sau khoảng hơn 1 năm gắn bó, tôi đã trao cho anh tất cả. Tôi cảm nhận được rằng vợ anh biết chuyện của chúng tôi nhưng chị không nói gì. Chị lẳng lặng cho qua tất cả vì nghĩ rằng tôi mới là người có ích với anh. Tôi không đòi hỏi anh phải bỏ vợ cưới tôi vì tôi nghĩ điều đó là mất giá vô cùng. Tôi làngười thứ ba, nhưng là người thứ ba có nhân cách. Tôi sẽ chấp nhận anh, nếu như đó là quyết định từ chính anh.
Và sau ngày công ty anh thành lập lại, làm ăn phát đạt lên, anh quyết định sẽ ly hôn với chị ấy để đến bên tôi. Anh nói rằng tôi đã vì anh mà chịu quá nhiều thiệt thòi và đó là điều anh cần phải làm để bên tôi. Anh nói không chỉ biết ơn tôi mà sự ngưỡng mộ, cảm phục và đặc biệt là tình yêu mà anh dành cho tôi đã quá lớn. Nó lớn đến mức anh sẵn sàng trở thành một người chồng phụ tình, một người cha tàn nhẫn bỏ các con để đến bên tôi. Tôi chấp nhận!
Tôi là một người phụ nữ hiện đại, tôi không cướp thứ gì của ai nhưng nếu điều gì là của tôi, tôi sẽ không từ chối nó. Nếu anh lựa chọn tôi (mà đúng là tôi mới là người cần cho anh ấy) thì tôi sẵn sàng chấp nhận. Tôi không có lỗi với chị và các con anh. Tôi hoàn toàn vô can. Tất nhiên, tôi cũng hình dung ra cảnh, chị sẽ nguyền rủa tôi, sẽ cho tôi là người đàn bà cướp chồng chị. Nhưng mà tôi vẫn nghĩ, anh cần một người vợ giúp đỡ, san sẻ được anh trong sự nghiệp chứ không phải chỉ cần một người vợ biết làm việc nhà. Nếu chỉ có thế, anh hoàn toàn có thể có một tá ô sin làm tốt những công việc đó. Còn chị, tiếc thay, chị lại không đủ tố chất để giúp đỡ anh trong sự nghiệp dù cho chị là một người phụ nữ tốt đi chăng nữa.
Chính chị sau đó là người đã tìm gặp tôi, dặn dò tôi mọi điều và chúc cho chúng tôi hạnh phúc bên nhau. Chị nói chị cũng yêu anh nhưng chị không giúp đỡ được anh như tôi đã làm. Chị không phải mẫu người phụ nữ dành cho anh chính vì thế chị tự nguyện rút lui. Chị cảm nhận được rằng chúng tôi có tình cảm với nhau từ lâu rồi nhưng chị chờ đợi, chờ đợi xem tôi và anh có thực sự cần nhau không. Nếu chúng tôi xác định đến với nhau thì chị sẽ rời xa anh. Và chị đã làm thế.
Giờ chúng tôi đã thành vợ chồng. Hai đứa con của anh đang sống với chị ấy. Tôi đang mang thai đứa đầu lòng và anh ấy rất chiều tôi. Hàng tháng, vợ chồng tôi vẫn chu cấp tiền cho chị ấy để nuôi hai cháu. Tôi thực sự thấy hạnh phúc với những gì mình đang có và tôi thấy mình xứng đáng được như vậy. Còn chị ấy, sau này, tôi nghĩ chị sẽ tìm được một người khác thuộc về mình.
Theo VNE
Giọt nước mắt của kẻ thứ 3
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi là người chiến thắng vì dành được anh từ tay cô gái kia. Nhưng thực chất đâu mấy ai hiểu được đau xót và những giọt nước mắt của "kẻ thứ 3 mang mác chiến thắng" như tôi.
Anh nhìn nàng, ngắm thật lâu đôi mắt to tròn hay chớp chớp e thẹn mỗi khi anh nhìn gần đến vậy. Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng anh, có gì đó xót xa cộng thêm một chút tiếc nuối. Một tháng xa nhau, có những khoảnh khắc vui vẻ bên người mới anh lỡ quên mất nàng, nhưng mà... sao bây giờ nhớ đến thế... Nhìn khuôn mặt thân thương ấy... lòng anh chợt quặn thắt...
Yêu nàng... mâu thuẫn... quen một người mới... chia tay nàng... và bây giờ "dây dưa" với nàng. Nói là "dây dưa" bởi vì hiện tại anh đã chính thức là người yêu của "người tình anh quen trong 1 tháng", và cô gái ấy là một mẫu người "dòng giống nhà Hoạn Thư". Sau khi nói lời chia tay, anh và nàng vẫn gặp, vẫn đến những chốn xưa hai người thường lui tới. Anh vẫn hàng ngày nhắn cho nàng những dòng tin nhắn quan tâm như ngày còn yêu, vẫn chăm sóc, an ủi mỗi khi nàng buồn... tất nhiên... sau lưng cô người yêu hiện tại.
Anh lưu tên nàng trên điện thoại là "LUF" (Love U Forever), cái sim ngày xưa anh đã mua cho nàng, dù sau khi chia tay nàng đã tự tay bẻ gãy cái sim ấy. Trong điện thoại anh cũng có những tấm hình hai người chụp thật tình cảm... Rồi khi cô người yêu hiện tại phát hiện ra tất cả những điều đó, anh nói rằng hai người chỉ chụp những bức ảnh như kỉ niệm để chia xa, và do cô gái kia yêu cầu. Lời giải thích của anh nghe quá thuyết phục nên cô người yêu đã không còn thắc mắc gì nữa.
Còn anh thì vẫn thế, vẫn hay gọi điện cho nàng những lúc rảnh, chỉ để nói những chuyện vu vơ, vẫn nhắn những tin nhắn ân cần hỏi han về sức khỏe, việc học tập...
Hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại sao anh còn yêu người cũ mà không chia tay cô người yêu mới để quay lại với người kia? Bản thân tôi cũng như vậy. Bước ra từ bóng tối của một kẻ thứ 3, người ngoài nhìn vô sẽ nghĩ tôi là người chiến thắng vì dành được anh từ tay cô gái kia. Nhưng thực chất đâu mấy ai hiểu được đau xót và những giọt nước mắt của "kẻ thứ 3 mang mác chiến thắng" như tôi.
Lần đầu tiên anh nói dối tôi, là khi anh giấu giếm hẹn cô ấy đi chơi Sở Thú. Tôi bật khóc ngay trước mặt anh, trách rằng "khi xưa anh đâu có nói dối em". Anh dỗ dành và an ủi tôi rằng anh là kẻ có lỗi, nên giờ anh phải bù đắp lỗi lầm cho cô gái ấy (?).
Sau không biết bao nhiêu lần anh làm tôi đau đến mức tưởng như chỉ muốn chết đi như thế... (Ảnh minh họa)
Lần thứ hai anh làm tôi đau, là khi tôi phát hiện những bức hình rất tình cảm của anh và cô ấy đi chơi Hồ Bán Nguyệt. Tôi khóc và muốn chia tay. Anh giữ tôi lại với lời giải thích "Chỉ là những bức hình kỉ niệm cuối cùng, cô ấy muốn thế..."
Lần thứ ba trái tim tôi không thở được, là khi tôi phát hiện anh tạo một nick khác trên diễn đàn nơi tôi và anh gặp nhau, để comment cho bài viết của cô ấy, và những lời rất tình cảm yêu thương trong hồ sơ của cô gái ấy. Anh xin lỗi và "yêu cầu": "Anh là của em, nhưng người mang cái nick ấy (cũng chính là anh) sẽ là của cô ấy".
Lần thứ tư tôi nghẹn ngào, là khi tôi nhìn thấy cước điện thoại của anh có hàng chục cuộc gọi vào số máy ấy. Anh xin lỗi và giải thích: "Anh gọi cho cô ấy có công việc", mà tôi biết chắc rằng giữa 2 người không có nhiều việc chung đến vậy.
Lần thứ năm tôi khóc như một con ngốc, là khi tôi phát hiện ra anh dùng một nick yahoo khác để trao đổi mail với cô ấy, ôn lại kỉ niệm xưa, những việc rất riêng tư mà chỉ có hai người mới biết được. Anh xin lỗi và mong tôi tha thứ.
Lần thứ sáu tôi cảm thấy đau đến mức phải tự tập cho mình cách nhai kẹo chewing-gum và nghe nhạc để quên đi, là khi anh nói những lời xúc phạm tôi ngay trước mặt cô ấy, khi cô ấy hẹn tôi ra nói chuyện. Cô ấy nói rằng giữa hai người đã không còn gì, nhưng sau này tôi mới biết được sự thật rằng sau khi tôi rời khỏi đó, hai người ở lại còn nói với nhau những chuyện khác nữa... Anh lại xin lỗi và tự hành hạ bản thân mình mong tôi tha thứ.
Lần thứ bảy anh có lỗi với tôi, là khi tôi phát hiện ra anh nhắn tin cho cô ấy "Hom qua anh lam mat chiec vi, giay to tien bac deu mat het, nhung cai anh tiec nhat la vi cua em tang, anh buon lam" và "Anh co the xin em mot thinh cau, em co the mua lai cho anh chiec vi khac, vi anh khong the xai chiec vi nao khac khong phai cua em tang, do la dieu quan trong nhat". Tôi đã viết thư chia tay cho anh và khóc thật nhiều. Nhưng cuối ngày anh đến nhà, quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc và xin tôi tha thứ.
Và còn không biết bao nhiêu lần thứ n anh làm tổn thương tôi. Đừng trách tại sao bây giờ tôi trở nên quá đa nghi và không thể yêu anh trọn vẹn. Sau không biết bao nhiêu lần anh làm tôi đau đến mức tưởng như chỉ muốn chết đi như thế. Trách anh, trách cô gái ấy, hay trách chính bản thân tôi không thể quyết đoán để mình cũng góp phần làm đau mình hết lần này đến lần khác?
Theo VNE
Chồng ngoại tình 10 năm không biết Tôi bắt đầu thấy suy sụp, không biết phải đối diện với điều này thế nào. Chẳng lẽ tôi phải chịu cảnh chung chồng? Nói ra sự thật này tôi quá đau lòng. Tôi không còn đủ nước mắt để khóc cho những tháng ngày đã qua, những tháng ngày chỉ một mình tôi đã hi sinh quá nhiều vì chồng. Tôi đau...