Tôi hối hận vì cưới anh nhưng còn kịp để làm lại từ đầu
Giờ đây, nhìn lại bản thân sau 15 năm chung sống thì tôi không có gì ngoài 2 đứa con.
ảnh minh họa
Tôi đã có gia đình tròn 15 năm, có một cháu gái 11 t.uổi, cháu trai 7 t.uổi. Vợ chồng tôi quen biết nhau từ thời sinh viên đến khi cưới là 10 năm. Chúng tôi đã có thời gian hiểu nhau khá dài, vậy mà giờ đây nhìn lại vẫn không có tiếng nói chung, thường xảy ra mâu thuẫn từ việc ăn uống, chăm sóc con… Tôi làm nhân viên cho một công ty, thu nhập 10 triệu/tháng. Chồng tôi làm bán thời gian cho một cơ sở kinh doanh. Tôi đều hay hỏi ý kiến chồng về mọi việc liên quan đến gia đình hay bên nội, ngoại. Giờ đây, nhìn lại bản thân sau 15 năm chung sống thì tôi không có gì ngoài 2 đứa con. Vàng tôi có trước khi lấy chồng hay vàng cưới, t.iền lương hàng tháng đều đưa vào lo chi phí cho gia đình, không toan tính thiệt hơn vì chồng tôi có một thời gian dài thu nhập không ổn định.
Người ta thường nói: lúc nghèo khó mới biết được tình người như thế nào, gia đình tôi thì ngược lại. Chồng tôi có thêm nghề tay trái là chăn nuôi ở quê anh nên hàng năm có thêm thu nhập một lần trong năm cũng vài trăm triệu (tôi biết vài trăm là do nghe anh nói qua điện thoại với bạn).Tôi có hỏi anh bán hết chưa thì anh chỉ trả lời hết rồi và không nói gì thêm. Khi anh ấy bán được bao nhiêu t.iền và xử lý nguồn t.iền đó như thế nào thì không hề bàn bạc, dự định với vợ là dùng vào những việc gì. Trước khi bán, tôi đều nhắc anh đưa t.iền cho ba mẹ chồng để ông bà vui (vợ chồng tôi có nhà riêng) dù chi phí chăn nuôi đó lấy từ lợi nhuận năm trước nuôi cho năm sau.
Video đang HOT
Tôi chỉ biết anh đem về cho tôi từ 50 đến 100 triệu/năm và kêu tôi gửi tiết kiệm. Tôi do dự rất lâu, không đụng đến số t.iền đó thì anh giận, nói tôi xem thường đồng t.iền của anh làm ra. Rồi khi nhìn 2 con thì tôi lại đi gửi tiết kiệm. Có lần cãi nhau anh nói: “Tôi cũng kiếm và để dành được 100 triệu/năm”. Giờ nhìn lại, t.iền tiết kiệm đó cũng là của anh ấy, thu nhập của tôi đã không còn gì vì đưa vào chi phí gia đình. Nhiều lần cãi nhau là anh hay đ.ập đồ, vũ phu (đ.ánh tôi trước mặt hàng xóm dù con gái tôi nói “thôi mà cha”), dọa g.iết tôi, xưng hô mày tao, nói 2 từ ly dị không biết bao nhiêu lần và bỏ nhà đi nửa đêm, một tiếng thì quay về hay ra quán cà phê võng nào đó ngủ trưa. Ký ức của 3 mẹ con tôi không biết đến bao giờ mới xóa được những hình ảnh đó, tội cho 2 đ.ứa t.rẻ. Có lần con gái quên cài nút cái bìa đi học thì bị cha xách lên rồi đ.ập mạnh xuống làm đổ tập vở ra ngoài. Con trai tôi chuẩn bị đi học chậm thì bị cha đ.ập tờ giấy vào mặt và nói “mày tự lo đi”.
Tôi không ăn uống gì bên ngoài, đi làm là về nhà. Chồng cũng ít chở 3 mẹ con đi ăn quán nên khi được đi vào các quán 3 mẹ con cũng chẳng biết kêu món gì, phải xem menu rồi mới kêu. Vậy mà chồng lại la lên: Gọi món đại đi để người ta chuẩn bị. Tôi cố gắng nói câu: “Nói ra sợ người ta cười, có biết con dê làm ra được các món gì đâu mà hối, chờ xem menu tí đi”. Vậy mà về nhà anh ta còn lấy chuyện chậm gọi món đó ra để chì chiết tôi, dùng những từ rất nặng nề.
Tôi viết bài tâm sự này để gửi đến những chị em phụ nữ rằng hãy biết quý bản thân mình, không nên 100% với chồng. Chồng đã lấy chuyện dòng họ nhà tôi ra để c.hửi, riêng tôi chưa bao giờ nói một lời đụng chạm gì về gia đình bên chồng. Các bạn hãy biết tiết kiệm cho bản thân để có ít vốn. Chúc chị em có cuộc sống tốt.
Theo VNE
Làm kẻ thứ 3 sướng nhiều hơn là khổ!
Tôi chẳng nói ra điều này vì tôi muốn hay tôi đang làm người thứ ba, nhưng sự thật là vậy mà.
Tôi thấy nhiều đàn bà làm kẻ thứ ba than thân trách phận rằng mình cô đơn, đau khổ, nhưng tôi chẳng tin, bởi vì nếu không thì chẳng có bao nhiêu đàn bà trên đời chấp nhận bị gắn mác "hồ ly cướp chồng".
Tôi thấy đàn bà khi làm người thứ ba, họ chẳng bao giờ phải bận lòng vì chuyện cơm áo gạo t.iền cho cả một gia đình. Họ chẳng cần phải lo lắng nữa đêm vào bênh viện vì con ốm, con đau, cũng chẳng phải lo chăm sóc, hỏi han cả họ bên chồng. Chẳng cần bận tâm hôm nay có làm phật ý mẹ chồng hay không? Họ chẳng cần làm lụng quá nhiều để có được lời khen đảm đang, chẳng phải thể hiện quá nhiều để được là "dâu hiền".
Trái lại, họ có nhiều thời gian để nhớ nhung. Thời nay hiện đại rồi, yêu nhau đâu phải là kè kè bên nhau suốt ngày suốt đêm. Yêu là phải để cho nhau có bầu không khí để thở, để người đàn ông có khoảng trống mà nghĩ về giá trị của mình. Thôi thì những lúc ấy, cứ để đàn ông về với vợ con, ăn cơm chán rồi, lại thèm ăn phở, thì đến với mình. Và rõ ràng, bao giờ, với đàn ông, phở cũng là một đặc sản. Mà đã là đặc sản, thì được nâng niu, chiều chuộng.
Chỉ yêu thôi, không ràng buộc trách nhiệm gì, nên họ có thể có những cuộc đi chơi riêng tư, lãng mạn, say đắm mà không phải lo đến việc giờ này, cho con ăn gì, hay không bao giờ phải bận tâm xem tối nay nấu món gì. Họ được e ấp, nũng nịu trong vòng tay của đàn ông, say sưa trong cảm giác như lần yêu đầu, lao vào nhau ngấu nghiến cho thỏa cơn thèm khát...
Đàn bà, cần gì hơn ở đàn ông là yêu thương, là chiều chuộng? Tôi nghĩ, người thứ ba nhận được thừa điều đó. Thậm chí, họ còn được cưng chiều, bởi "đức hy sinh" khi sẵn sàng làm người đi bên đời đàn ông, chấp nhận làm người yêu không danh phận. Thậm chí, giá trị ấy còn cao hơn những người vợ khi đưa lên bàn cân, bởi họ không càu nhàu chuyện t.iền nong, cũng không lồng lộn ghen tuông.
Họ được nhiều thứ lắm đấy chứ, t.iền bạc, yêu thương, chiều chuộng, trân trọng. Được nhất là họ luôn lộng lẫy váy áo, thoang thoảng mùi nước hoa, chứ không như mấy bà vợ đầu bù tóc rối suốt ngày chăm con. Đàn bà, sướng hay khổ, cứ nhìn vào vẻ bề ngoài thì biết!
T.uổi thanh xuân của đàn bà rồi cũng sẽ qua như cơn gió thoảng, nếu đàn bà nào may mắn lấy được người chồng chung thủy thì có thể hạnh phúc, ấm êm. Còn đàn bà nào phận mỏng, rồi cũng bị phản bội, ê chề, thì dại dột trao đời mình đi để làm gì? Thà cứ làm người thứ ba, chỉ yêu thôi, không tính chuyện vợ chồng, thì yêu ai cũng như yêu lần đầu, tình nào cũng mãnh liệt như tình mới!
*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân
Theo Emdep
Anh à, em mệt rồi, hãy trở lại ngày cũ, ngày mình chưa có nhau Thà là một mình em chịu đớn đau còn hơn, em chẳng muốn lôi ai vào nỗi đau của em, phải chịu đựng tổn thương vì sai lầm của em, sai lầm từ chính tình cảm của em. "Em không rung động. Em không thích anh!" Em đã nói với lòng mình vậy đấy, rằng em không rung động trước anh, rằng không...