Tôi hi vọng anh sẽ b.ỏ v.ợ lấy tôi
Tôi chứ chờ đợi, mong anh b.ỏ v.ợ suốt 5 năm qua.
Tôi yêu anh ngay từ lần đầu tiên gặp anh tại tiệc sinh nhật của đứa bạn. Thật ra, anh chỉ là người đi cùng bạn anh, anh không quen ai trong đám đó. Tính tôi sôi nổi vui vẻ, thế là anh cũng có cơ hội bắt chuyện nhiều. Câu chuyện của chúng tôi đủ các thể loại chủ đề, kiểu gì cũng nói được. Phải nói, anh là người đàn ông từng trải, có kinh nghiệm, nên từng câu anh nói tôi đều nghe thấu tình đạt lý.
Từ đó, chúng tôi lấy số điện thoại của nhau và thường xuyên liệc lạc. Thi thoảng anh có ghé qua kí túc của tôi để uống nước. Lúc ấy tôi là sinh viên năm cuối. Lẽ ra, một cô gái đã gần ra trường như tôi sẽ không còn ngỡ ngàng trước kiểu tán tỉnh của anh, hoặc sẽ khó bị anh chinh phục. Nhưng nào ngờ, người con gái đang cô đơn, khát khao được yêu như tôi lại ngã vào vòng tay anh nhanh chóng và mê muội anh, lắng nghe từng lời anh nói. Tôi yêu anh tưởng chừng như c.hết đi được. Tôi nhớ anh ngay cả khi anh ngồi bên cạnh. Người ta nói tình yêu có sức mạnh ghê gớm, tôi đã hiểu và thẩm thấu điều đó. Chỉ cần nhớ tới anh, tôi có thể làm được rất nhiều việc tưởng chừng như không thể. Tôi không lý giải nổi, tại sao tôi lại si mê anh như vậy.
Tôi muốn gặp anh, muốn cho anh một cái tát ngay lập tức nhưng tôi không thể. (ảnh minh họa)
Thời gian trôi qua, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Anh cho tôi bao nhiêu lời hay ý đẹp, bao câu hứa hẹn và thề non hẹn biển. Thế rồi, bẵng đi một thời gian, tự nhiên anh không liên lạc với tôi. Và một lần, khi tôi gọi cho anh thì có một người phụ nữ lạ nhấc máy. Tôi bàng hoàng khi biết, người đó là vợ anh. Thì ra anh đã có vợ con, cay đắng và chua chát quá.
Tôi muốn gặp anh, muốn cho anh một cái tát ngay lập tức nhưng tôi không thể. Tôi khóc ròng mấy tuần, không đi làm nổi. Rồi anh cũng chủ động gọi điện và đến tận nhà tôi để thanh minh. Anh nói vì yêu tôi, vì sợ nói ra sự thật tôi sẽ từ chối anh nên anh phải làm như vây. Anh nói tình yêu anh dành cho tôi là chân thành, không chút giả dối. Tôi hỏi: “Còn vợ con anh thì sao”. Anh trả lời, đó chỉ là chút tình nghĩa còn lại, là trách nhiệm với vợ con, còn tinh yêu thương đã hết. Anh phải chăm sóc con anh khi cháu lớn tầm 1 t.uổi. Anh phải làm trách nhiệm của một người cha với đứa con còn bế ẵm trên tay. Và người anh yêu chính là tôi, chỉ mình tôi mà thôi.
Video đang HOT
Anh hứa rằng, cho anh thời gian, đợi anh thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, anh sẽ tính chuyện li dị vợ và lấy tôi. Anh nói, tình yêu của tôi với anh không gì có thể chia lìa, chỉ cần cả hai cùng cố gắng thì sẽ thành công.
Tôi vì quá yêu anh nên lại gục ngã trước những lời ước hẹn đó. Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, lấy người có vợ thì đã sao, miễn yêu nhau là được. Và tôi gật đầu chờ anh.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn yêu anh chân thành đằm thắm như thế. Anh cứ hứa lên, hứa xuống, cứ mong tôi cho anh thời gian cả chục lần. Và chỉ cần chục lần ấy, 5-7 năm đã trôi qua, tôi cứ mãi mê muội, cứ mãi sống trong mộng mị với người đàn ông có vợ. Tôi chấp nhận bên anh, hi sinh t.uổi thanh xuân với lý do, chờ con anh lớn, vào lớp 1, anh sẽ yên tâm cưới tôi hơn.
Tôi đã bước sang t.uổi 30, khát khao có một mái ấm nhưng lại không thể yêu ai khác ngoài anh. (ảnh minh họa)
Mấy năm nay tôi giam hãm t.uổi xuân vì anh, chẳng có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh của tôi. Bạn bè nói tôi điên, dại, thật sự là tôi đang quá ngu ngốc khi cứ yêu mãi người như anh. Nhưng con tim tôi không thể ngừng yêu được. Tôi đến bên anh, hạnh phúc bên anh, thế là đủ dù rằng tôi cũng mong có một danh phận, một mái ấm lắm chứ.
Nhìn bạn bè con cái đầy đủ cả, tôi chạnh lòng. Tôi quyết định nghiêm túc với anh chuyện cưới xin. Anh lại xin cho anh thời gian. Thời gian ư, bao nhiêu năm qua với anh chưa đủ sao, anh còn bắt tôi chờ đợi tới khi nào? Anh định để cho tôi phải c.hết già sao? Tôi thật không hiểu nổi, con người anh đang nghĩ gì, phải chăng tất cả chỉ là trò chơi?
Cuối cùng, tôi bắt anh lựa chọn giữa tôi và vơ, chỉ cho anh 1 tuần suy nghĩ. Anh đã phũ phàng: “Xin lỗi em, con anh đã lớn, cháu cần có bố. Gia đình anh không thể thiếu anh. Vợ anh không thể tự tay nuôi con anh khôn lớn. Mong em hiểu cho anh”. Hiểu cho anh ư, vậy cuộc đời của tôi thì sao, bao năm qua anh hứa hẹn với tôi thế nào, mong tôi chờ anh ra sao anh đã quên hết rồi! Tôi chua chát quá, đau khổ vô cùng.
Tôi nhận ra, đàn ông lừa dối, hắn chẳng bao giờ b.ỏ v.ợ để lấy bồ, dù luôn nói yêu bồ nhiều lắm.
Theo Eva
Mất cảm giác yêu vì nàng chảnh
Chẳng bao giờ anh nghĩ anh lại là người chủ động chia tay em. Bởi lẽ, chỉ bản thân anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Có những lúc, anh đã ngỡ mình sống chỉ vì em và thậm chí có thể c.hết vì em...
Em là một cô gái đẹp, lại là con một gia đình khá giả. Từ thời trung học, em đã là hoa khôi của trường, những "cái đuôi" đeo đuổi em xếp hàng dài cả cây số. Ở nhà em được ba mẹ cưng như trứng mỏng, ra đường thì được các "cây si" hết lòng chiều chuộng. Và thói quen đòi hỏi, thói quen ra lệnh, thói quen mình luôn luôn là tâm điểm đã ăn sâu vào tính cách em.
Anh gặp em trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn. Em hớp hồn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau cả năm dài đeo đuổi, cuối cùng anh cũng được em nhận lời yêu. Một năm đeo đuổi và hai năm yêu nhau, em đã cho anh biết bao ngọt bùi, hạnh phúc. Nhưng cũng ngần ấy thời gian, em hành anh đến tội bởi tính khí thất thường của mình...
Ba năm yêu em, anh và... ông xe ôm đầu ngõ nhà em vô tình trở thành bạn. Bởi lẽ, một tuần vài lần, anh bị em cho đứng chờ mốc meo ngay đầu ngõ. Em có mọi lý do để cho anh chờ, lúc thì "Anh đợi em trang điểm chút nha", lúc thì "Chờ em chút, nhà đang có việc"... Mà cái "chút" của em kéo dài ít thì một tiếng, nhiều thì cả hai ba tiếng!
Điều làm anh đau đầu nhất là em hết đòi hỏi cái này lại đòi hỏi cái kia. Cứ đến ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau là em đòi anh quà. Tốn t.iền không nói, anh khổ nhất là cứ phải vất vả lựa chọn, bởi quà mà không hấp dẫn, thiếu ý tứ là em giận ngay...
Em có cái tật rất lạ, muốn gì là phải được ngay, bất chấp người khác ra sao. 2 giờ đêm, anh đang ngủ ngon thì em điện thoại, bảo "Anh nói chuyện với em chút nha, em muốn có người tâm sự!". Không ít lần anh đang ở cơ quan thì em nhắn tin kiểu như: "Anh đến nhà chở em đi cà phê liền!" - "Anh đang họp" - "Không chở thì từ nay đừng gặp em nữa!". Xong rồi em lại giận.
Ba năm bên em, lòng anh cứ thắc mắc hoài một câu hỏi: Tại sao em thích l.àm t.ình làm tội anh đến thế? Mãi đến gần cuối cuộc tình, anh mới đau khổ nhận ra một điều: Em vui khi làm những điều đó. Những đòi hỏi quá đáng, những hờn giận vô lý, những buồn vui thất thường, những dằn vặt vô cớ đó chỉ là cách để em chứng tỏ quyền lực, chứng tỏ sự "trên cơ" của mình với anh. Em đã quen rồi cái cảm giác quyền lực ấy!
Thế nên tình yêu trong anh cứ c.hết mòn. Và chúng mình chia tay - sau bao nhiêu hẹn hò, bao nhiêu mặn nồng, bao nhiêu yêu thương gắn bó... Thật kỳ lạ, cuộc chia tay chẳng nhiều đau khổ như anh tưởng. Chẳng day dứt, chẳng tiếc nuối, chẳng x.ót x.a, anh chỉ thấy nhẹ nhàng, thanh thản, như vừa giải thoát một gánh nặng.
Theo VNE
Than... ủ lửa Người Việt xưa vốn trọng nam khinh nữ, vậy mà khi nhìn thấy sức mạnh "vong thân" của vợ yếu ớt, đàn ông cũng buộc phải la lên "lệnh ông không bằng cồng bà". Tại sao có thể gọi sức mạnh của phụ nữ là sức mạnh vong thân? Trông người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, nhu mì chịu đựng là thế...