Tôi hay chị là kẻ thứ ba?
Tôi muốn được nhìn thấy chị, gật đầu chào đầy trân trọng vì đó là tình cũ của chồng thay việc phải khoác vai anh ấy ngoảnh mặt quay đi khinh bỉ vì chị là kẻ cướp chồng.
Gửi người đàn bà đang muốn cướp chồng tôi!
Tôi biết, giờ này chị đang cảm thấy hả hê, cảm thấy mình là kẻ chiến thắng khi vào một ngày yếu lòng, chồng tôi đã tìm đến chị. Chị cho rằng đó là thứ tình yêu vốn dĩ thuộc về nhau nên rốt cục anh ấy sẽ quay về bên chị? Chị thật là nông nổi đến đáng thương khi tự biến mình thành kẻ thứ ba. Nếu chị muốn tin đó là tình yêu, thôi thì tôi sẽ không cố cắt ngang chút ảo tưởng của một người đàn bà thất bại như chị. Nhưng tôi muốn chị hiểu rằng, muốn cướp chồng người không phải dễ!
Chị nói với tôi rằng hai người đã từng yêu nhau, vì thế thực ra tôi mới là kẻ đến sau. Tôi đồng ý! Chị đã nói đúng vấn đề nhưng không nói đúng bản chất. Chị là người yêu của anh ấy trước tôi nhưng tôi là người vợ duy nhất của anh ấy cho tới thời điểm này. Tôi không xen vào tình yêu của hai người nhưng hiện tại, chị đang xen vào hôn nhân của tôi.
Chị tự hào về tình yêu trước đây của chị và chồng tôi ư? Tôi cũng ủng hộ. Xét cho cùng một cuộc tình thành công hay thất bại, bên nhau hay chia ly, chỉ cần khi hai người đến với nhau thật lòng thì đó cũng là một thứ tình yêu đáng trân trọng. Nhưng tự hào về thứ tình yêu đã qua, thậm chí là đã chết ấy để mang nó ra làm cái cớ phá hoại hôn nhân của người cũ trong hiện tại là một sự xúc phạm với tình yêu đó.
Hai người đã chia tay khi mà tôi còn chưa xuất hiện trong cuộc đời anh ấy. Vì thế không thể nói tôi là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình của hai người. Nếu tình yêu của hai người đủ lớn, đủ mạnh mẽ, có lẽ cả hai đã không chọn cách chia lìa như vậy. Mà khi tự hai người buông tay, thì đừng bao giờ nhân danh tình yêu chân chính để chen vào cuộc sống hiện tại của tôi.
Đúng là chồng tôi đã sai lầm khi về bên chị. Có thể chị cảm thấy đó là vì tình yêu nhưng có lẽ chị nhầm. Chỉ là một chút thôi, còn lại phần lớn là tình thương, mà tôi cũng không dám chắc có chút nào thương hại trong đó hay không. Nếu chị đúng là tình yêu không thể thiếu trong đời anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ vứt bỏ mọi thứ, bao gồm tôi và các con để chạy về bên chị. Nếu anh ấy làm thế, tôi sẵn sàng chúc phúc cho hai người bởi tôi cũng không có tham vọng giữ bên mình một người đàn ông không hề yêu thương. Nhưng chị à, anh ấy đã trở về bên tôi, thú nhận tất cả và mong tôi tha thứ.
Video đang HOT
Tôi biết, không thể phủ nhận sạch trơn chuyện anh ấy từng yêu chị, thậm chí bây giờ cũng còn chút tình vương vấn nhưng nếu nói tình yêu dành cho chị mạnh hơn, lớn hơn so với tôi thì tôi không tin là thế. Tôi tự tin rằng mình có thể chiếm trái tim anh ấy, không phải trọn vẹn nhưng chắc chắn nhiều hơn những gì chị có được.
Tôi chắc chắn sẽ không buông tay chồng ra chỉ vì một vài lời “đe dọa” của chị. Thứ tình yêu mà chị nói là cái đã qua và những gì chị đang nghĩ bây giờ chỉ là ảo tưởng. (Ảnh minh họa)
Chị hãy dừng lại đi, hãy để chuyện tình năm xưa của chị và chồng tôi trở thành một hồi ức đẹp, để anh ấy có đôi lần nghĩ lại sẽ mỉm cười hạnh phúc, để tôi mỗi lần gợn lên trong lòng, sau phút hờn ghen sẽ là sư tôn trọng. Xin chị đừng tìm cách chen ngang vào hạnh phúc của chúng tôi khi mà năm xưa chị đã sẵn sàng từ bỏ.
Tôi chắc chắn sẽ không buông tay chồng ra chỉ vì một vài lời “đe dọa” của chị. Thứ tình yêu mà chị nói là cái đã qua và những gì chị đang nghĩ bây giờ chỉ là ảo tưởng. Hãy quay về với thực tại và chấp nhận rằng chị chỉ là người tình cũ. Tôi muốn được nhìn thấy chị, gật đầu chào đầy trân trọng vì đó là tình cũ của chồng thay việc phải khoác vai anh ấy ngoảnh mặt quay đi khinh bỉ vì chị là kẻ cướp chồng.
Theo Afamily
Thương người cũ, tôi muốn nuôi con riêng của anh
Trong lòng tôi từng hận thù người đàn ông ấy, hận đến tận xương tủy, muốn làm sao để anh không bao giờ có thể sống yên ổn và hạnh phúc.
Anh phản bội tôi chạy theo người con gái khác, đó là điều tôi mãi mãi ghi khắc trong lòng, không bao giờ tha thứ cho anh.
4 năm anh có mái ấm, có gia đình, có con cái, tôi thì vẫn độc thân. Không phải vì không có ai yêu tôi chỉ là vì anh, chính anh đã gây ra nỗi đau cho tôi, khiến tôi không thể nào tiếp tục yêu ai. Tôi đã từng nghĩ, cả đời này sẽ làm vợ anh, nếu như không phải là anh, tôi quyết không lấy ai hết. Nhưng anh nào cho tôi cơ hội đó, anh có mới nới cũ, anh bỏ tôi chạy theo người đàn bà mà anh nói là yêu sau vài tháng tiếp xúc, còn tôi, mấy năm mặn nồng không là gì.
Đến tuổi lập gia đình nhưng người yêu phản bội đi lấy người con gái khác, còn gì đau đớn hơn. Ngày đó, anh nào biết tôi đau khổ thế nào vì anh đang vui. Anh có nghĩ rằng, một người như tôi lại yêu anh như thế không hay anh chỉ nghĩ đơn giản, không yêu thì chia tay. Anh lấy vợ, và 2 năm sau, anh có con.
4 năm trôi qua từ ngày chúng tôi chia tay nhau, tôi vẫn hận anh, hận anh đã khiến tôi không thể yêu ai, trái tim nguội lạnh. Tôi vẫn thường xuyên lên Facebook, tìm hiểu thông tin về cuộc sống gia đình anh một cách thầm lặng, để xem anh sống ra sao, có hạnh phúc không. Mỗi lần như thế, tôi lại khóc khi thấy anh sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn con anh, tôi chảy nước mắt, vì đứa trẻ rất giống anh, nhìn rất dễ thương. Không hiểu sao, có lúc ích kỉ, tôi chỉ mong vợ anh sẽ cắm sừng anh để anh biết được, bị người khác phản bội là gì.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Và, cái ngày đó cũng đến, bỗng một ngày tôi thấy trên trang cá nhân của anh có nói về chuyện vợ chồng anh chia tay này kia, và anh là &'gà trống nuôi con'. Tôi không tin vào điều đó, tôi tìm hiểu qua bạn bè thì biết được, chuyện đó là có thật. Anh và vợ đã chia tay cách đây vài tháng, đúng là vợ anh đã &'cắm sừng' anh, lăng nhăng với người đàn ông khác. Anh bắt quả tang nhưng cô ấy còn cố tình chối cãi, khiến anh không tài nào chịu được, anh quyết định chia tay.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. Anh hỏi han tôi có khỏe không, anh nói rằng, anh không dám gặp tôi vì bây giờ, hoàn cảnh của anh thật bi đát, có lẽ là cái giá mà anh phải trả vì tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi. Anh biết tôi chưa lấy chồng nên rất bất ngờ, giọng anh nghẹn nghẹn.
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. Bao nhiêu điều tôi từng căm hận 4 năm qua bỗng nhiên tan biến. Cách anh nói chuyện, cách anh nói tôi nghe, tôi cảm thấy chua xót vô cùng. Anh kể về cuộc sống gia đình anh 4 năm qua, không hề hạnh phúc. Vợ anh cậy kiếm nhiều tiền hơn nên hách dịch, luôn coi chồng không ra gì, cái gì cũng sai khiến anh. Anh cảm thấy chán nản nhưng cố gắng chiều vợ vì muốn gia đình yên ấm. Chỉ là cái chuyện ngoại tình thì anh không tài nào chấp nhận được. Chị ta đã quá lộng hành, quá coi thường chồng. Anh chán nản, anh nói không muốn cuộc sống mệt mỏi như thế nữa nên hai người li dị sau khi vợ không chịu nhận lỗi. Chị ta cũng không nhận nuôi con và anh là người cha có trách nhiệm...
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. (ảnh minh họa)
Con anh nhìn rất đáng yêu, đứa trẻ ấy chào hỏi tôi, ôm ấp tôi như người thân sau khi tôi đưa quà cho bé. Bé giống anh, nhìn thích lắm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác rất gần gũi đứa bé đó, có phải là cái duyên?
Thời gian sau đó, tôi quên mất chuyện mình từng hận anh, vì anh mà mình ra nông nỗi này. Tôi thường xuyên gặp anh, tới nhà thăm hai bố con anh, hay đứa đứa bé đi chơi, mua quà cho bé và còn nấu cơm cho bố con anh ăn. Lâu dần, chuyện ấy thành thói quen, tôi cảm nhận được mình đã gắn bó với gia đình này và đứa trẻ. Đứa bé quấn tôi lắm, tôi về là bé khóc đòi tôi ở lại khiến tôi và anh nhìn nhau mà xúc động. Có hôm anh nhẹ nhàng: "Hay là em ở lại đây ngủ với con, mấy hôm nay con mất ngủ. Anh ngủ phòng khác". Nghe anh nói mà tôi xúc động vô cùng, lúc đó, cái tiếng &'con' cứ khiến tôi rạo rực, giống như con của chúng tôi vậy.
Tôi về mà lòng buồn vô cùng, nhớ đứa trẻ. Cả đêm ấy tôi buôn điện thoại với anh. Khi anh nhắc về những chuyện cũ, tôi đã khóc rất to, khóc như chưa bao giờ được khóc vì quá nhớ anh. Anh cũng khóc, anh nói xin lỗi tôi, anh thương tôi và muốn bù đắp cho tôi nếu như tôi không coi thường anh và cho anh cơ hội.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, càng gắn bó với anh và con anh, tôi càng không thể nào dứt ra được. Cuối cùng, tôi nhận lời đề nghị của anh, làm vợ anh. Tôi chấp nhận nuôi con riêng của chồng vì tôi quá yêu anh và cũng yêu thương đứa trẻ. Hi vọng sau này mẹ đứa trẻ không tìm tới nhận con và hi vọng, con cũng không coi tôi là mẹ kế khi con lớn lên. Có chút lo lắng nhưng tình yêu khiến tôi quên hết thù hận và một lần nữa, tôi chọn anh. Liệu tôi đi con đường này có đúng không?
Theo VNE
Mùng 1 làm vỡ gương, mẹ chồng chửi mắng Tôi không biết là mình đúng hay sai khi nói lại mẹ chồng, chỉ là tôi quá bức xúc. Vốn tôi thẳng tính, ít khi cãi vã ai nhưng nếu ai nói quá đáng, tôi cũng phản kháng. Có những chuyện mình không thể cứ nín nhịn, để yên cho người khác lấn lướt được. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì cảnh sống...