Tôi hận vì đã trót trao đi “cái ngàn vàng” trong quá khứ
Dù bản thân rất yêu anh nhưng vì những sai lầm trong quá khứ mà giờ đây ngay đến đôi tay anh tôi cũng không có đủ dũng khí để nắm lấy. Phải làm sao để tôi có thể vượt qua nỗi đau đớn, dằn vặt trong quá khứ 3 năm trước?
Tôi yêu anh ngay từ những lần gặp mặt đầu tiên ở buổi sinh nhật cô bạn thân, tôi yêu anh bởi nét lạnh lùng trên khuôn mặt, bởi làn da trắng, rắn rỏi hay bất kỳ lí do nào khác mà đến giờ chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi. Hôm đó, trong bữa tiệc ánh mắt tôi chỉ đăm đăm nhìn anh, có lẽ anh cũng nhìn ra được điều đó, anh đáp trả ánh mắt tôi bằng nụ cười chớp vội. Chưa bao giờ tôi có cảm giác rung động một ai đó nhanh như thế. Nhưng những người qua đường, những người không quen biết thì có yêu, có mến cũng chỉ để đó thôi.
Hai ngày sau tôi không còn bị cảm giác rung động, nhớ nhung ai đó làm vướng bận bản thân nữa. Thế nhưng những người có duyên với nhau rồi cũng sẽ gặp lại. Lần thứ 2 tôi gặp anh tình cờ hơn lần trước, khi đó anh đang đứng trong siêu thị bên quầy thực phẩm. Ngỡ tưởng anh sẽ không nhận ra tôi, nhưng đúng vào lúc tôi định quay mặt đi thì tiếng anh gọi. Khi đó tôi sững sờ vì sao anh lại biết tên tôi. Vậy là sau lần gặp thứ 2 này tôi với anh chính thức là bạn bè.
Ảnh minh họa.
Tần suất nói chuyện, liên lạc, gặp gỡ giữa tôi và anh ngày càng nhiều. Sau hơn 3 tháng quen biết, thường xuyên tâm sự , chia sẻ với nhau anh ngỏ lời yêu tôi, có lẽ nếu là những người con gái khác họ sẽ cố gắng làm duyên, e thẹn và cần thời gian để suy nghĩ thêm, nhưng với tôi lời ngỏ ý của anh là thứ mà tôi đã ao ước bao lâu. Khi đó tôi không ngần ngại mà nói “em đồng ý”. Yêu một ai đó có nhất thiết phải ngại ngùng, phải ngần ngại không, hay cứ nói thật lòng mình? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu giúp tôi có thể mạnh mẽ tiến tới tình yêu.
Video đang HOT
Yêu nhau được hơn 2 năm thì anh muốn tiến tới hôn nhân. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau tôi luôn được sống trong niềm hạnh phúc, được anh quan tâm, chăm sóc, chở che. Có lẽ sẽ có không ít người con gái phải ghen tỵ với tình yêu mà tôi có. Một người con gái có nhan sắc bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường… mọi thứ đều bình thường nhưng lại nhận được tình yêu thương của một người con trai tài hoa, giỏi giang, giàu có là điều ngoài sức tưởng tượng của tôi…
Chỉ có người con gái ngốc nghếch mới từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông hoàn hảo như anh, cũng chỉ có đứa con gái dại dột mới chỉ dám yêu hết mình nhưng lại sợ phải kết hôn với anh. Tôi ngốc nghếch, tôi dại dột vì đã từ chối lời cầu hôn của người đàn ông tôi yêu hết lòng. Nhưng chính cái quá khứ đau thương, quá khứ tội lỗi 3 năm trước mãi không chịu buông tha cho tôi, bằng mọi cách tôi vẫn không thể mỉm cười mà bước qua quá khứ.
Liệu có một người đàn ông nào chấp nhận yêu và cưới một người con gái đã từng yêu thương và trao trọn cái “ngàn vàng” cho một người đàn ông khác? Liệu anh có thể vui vẻ, hạnh phúc sống trọn đời bên tôi nếu biết được vợ mình đã từng cho đi tất cả những thứ quý giá nhất của người con gái… Liệu anh có thể yêu thương, tôn trọng tôi nếu biết tất cả? Đó là lý do vì sao tôi không thể dũng cảm tiến tới xa hơn.
Gần một tuần bình tâm tôi quyết định nói ra hết sự thật, nói cho anh biết cái quá khứ đau buồn, tồi tệ nhất của tôi. Dù anh quyết định như thế nào tôi vẫn yêu anh, yêu anh không hối tiếc. Đã hai ngày trôi qua anh vẫn lặng im không nói gì, liệu có phải những lời anh nói hôm đó chỉ là cái cớ để anh rút lui nhanh chóng: “Anh cần có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện”. Thời gian anh cần là bao lâu, 1 tuần, 2 tuần, 1 năm, 2 năm hay là mãi mãi… chẳng lẽ yêu một người là có tội, chẳng lẽ yêu thật lòng là có tội, và con gái luôn là người phải gánh chịu nỗi đau trong tình yêu? Liệu anh có chấp nhận quá khứ của tôi không mà đòi cưới?
Theo ĐSPL
Cái kết đắng cho cuộc hôn nhân vì "cái ngàn vàng"
Vì ngại mang tiếng là "đểu" tôi chấp nhận lấy cô ấy làm vợ. Thế nhưng hôn nhân là cộng dồn những bi kịch khi một bên không có sự tự nguyện.
Tôi và vợ cùng quê ở miền Biển, hai đứa gặp nhau trong buổi gặp đồng hương. Cảm giác đầu tiên khi gặp em là một cô gái xinh xắn và có phần táo bạo. Chúng tôi nói chuyện về rất nhiều thứ trong lần đầu tiên gặp nhau.
Thấy em cởi mở, tôi đã xin số điện thoại để làm quen lâu dài. Tôi chẳng thể ngờ, ngay hôm sau gặp gỡ em lại chủ động rủ tôi đi chơi. Sau khi đi xem bộ phim hài thì em lại dễ dàng đồng ý vào nhà nghỉ cùng tôi. Chẳng thể ngờ vì sự mến mộ, cảm giác an toàn mà em trao tôi cái ngàn vàng ngay lần thứ 2 gặp gỡ.
Ảnh minh họa
Sau lần đó chúng tôi còn quan hệ nhiều lần nữa. Quá trình quen và yêu em tôi thấy nhiều điểm mà hai người không hợp nhau. Ví dụ, tôi thì ôn hòa hơn, em thường nói chuyện rất cay độc khi người khác sai lầm (do hoàn cảnh gia đình riêng, bố mẹ em li dị từ nhỏ). Tôi thì chỉ khao khát kiếm tiền đủ sống và đủ nuôi con, còn em thường có tham vọng lớn trong công việc và điều đó tạo áp lực cho tôi.
Vì những sự khác biệt đó nên thời gian yêu nhau tôi đã chủ động chia tay nhiều lần... Thế nhưng em lại níu kéo. Có lúc chúng tôi trở về với nhau nhưng do không hòa hợp lại chia tay. Em đã nói thẳng: Anh đã lấy đi "cái ngàn vàng" của em, anh phải có trách nhiệm. Đừng để mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt anh, em phải rủa anh là "thằng đểu".
Đến bây giờ tôi vẫn rùng mình khi nghĩ đến thái độ của em khi đòi tôi phải có trách nhiệm với em. Tôi có nói với bạn bè thân thiết, họ nói với tôi rằng, nhìn em hiện đại, trẻ trung thì chuyện "còn" là không thể. Có thể tôi bị "bắt vạ" hoặc một cái kế nào đó hoàn hảo của em... Tôi thì không nghi ngờ. Nhưng do trách nhiệm, tôi không thể chia tay em.
Năm 2014, không thể thoái thác được tôi đã phải làm đám cưới. Tôi đã tự lừa mình rằng, có đám cưới rồi cả hai người sẽ phải có trách nhiệm, có sự thay đổi để hòa hợp nhau hơn. Tuy nhiên điều đó là "không tưởng".
Về sống với nhau rồi em còn tỏ vẻ quá quắt hơn. Em kiểm soát hoàn toàn thu nhập và các mối quan hệ của tôi. Là người, ai cũng cần có bạn bè, ấy thế mà em cấm tôi không được có bạn là nữ. Em còn kiểm soát toàn bộ mật khẩu của điện thoại, email, tài khoản mạng xã hội của tôi. Em ấy thường xuyên đăng lên mạng những câu chuyện buồn chán của gia đình làm tôi không thể ngẩng mặt lên với mọi người.
Lấy nhau được hơn 1 năm chúng tôi có con. Em thường xuyên giận hờn và mang con ra để dọa tôi. Cứ giận hờn là em ấy trút lên con. Tôi không chịu được mới chủ động xin li dị. Lần nào em cũng khóc và dọa tìm đến cái chết...
Thật sự, tất cả những điều mà gia đình tôi đang trải qua làm tôi sợ cuộc sống gia đình. Tôi thật sự cần li dị để giải thoát chính mình. Điều mà tôi còn băn khoăn nhất là đứa con nhỏ, chia tay con là thiệt thòi nhất. Cháu còn quá nhỏ để xa mẹ hoặc thiếu thốn tình cảm của cha.
Câu chuyện của tôi là ví dụ rõ nhất để những người đàn ông đã được "cái ngàn vàng" của một cô gái và cũng là câu chuyện để những cô gái lỡ cho đi "cái ngàn vàng" nhận diện trước khi quyết định. Mọi sự gò ép, đòi hỏi trong hôn nhân chỉ mang đến ân hận và khổ đau.
Theo Vietnamnet
Đỏ mặt với sự cố khi trao 'cái ngàn vàng' cho người yêu Chiếc giường bỗng dưng đổ sập xuống, cả tôi và anh hốt hoảng hét toáng lên... mọi sự hụt hẫng, tiu nghỉu hiện ra trên khuôn mặt anh. Vậy là đêm ân ái đó đã bị phá tan bởi chiếc giường cọt kẹt. Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ đều làm nghề gõ đầu trẻ. Vì thế ngay...