Tôi đi học cách “quyến rũ” chồng
Dạo này chồng tôi có phần “lơ là” với chuyện giường chiếu khiến tôi lo lắng mất ăn, mất ngủ.
Và để cải thiện tình hình, tôi đã “đầu tư” một khóa học về cách “quyến rũ” chồng.
“Lớp học” do mấy chị em trong công ty tự “thành lập” với nhau. Tài liệu đa số là lấy trên mạng về. Những bài báo mà trước đây, mới ngó qua cái tiêu đề, tôi đã đỏ mặt vì ngượng, nay lại được đem ra “giảng dạy” chi tiết. Nào là: “Làm thế nào để chàng ham muốn bạn?”, “Những “tư thế” khiến chàng thích mê”, “Chàng muốn gì khi ở trên giường”, v.v… Đại loại, những cái title đó sẽ khiến những người không hiểu chuyện choáng nặng vì nghĩ chúng tôi đang tụ tập để đọc tài liệu khiêu dâm.
Ban đầu, đọc những thứ ấy tôi cũng ngại thật. Lúc nào cũng che che, giấu giấu. Có hôm đang mải mê với những kiểu “yêu” thì sếp đứng sau lưng tự lúc nào. Thấy tôi chăm chú, sếp chỉ chép miệng: “Cô Vân dạo này chăm chỉ ghê”. Từ đó, mỗi lúc gặp sếp là mặt tôi lại đỏ lựng lên.
Kể ra, học cách “quyến rũ” chồng cũng có cái thú riêng của nó. Bởi qua đó, chúng tôi mới hiểu được tầm quan trọng của tình dục đối với cuộc sống vợ chồng, biết được mình muốn gì, ông xã muốn gì. Nói thật, đã có chồng và hai con, cũng đã học môn sinh học rồi nhưng tôi vẫn chưa hiểu hết về cơ thể mình, đâu là những điểm gây hứng thú cho phụ nữ, kiểu “yêu” nào phù hợp với mình, v.v…? Tôi mù tịt.
Cũng nhờ tham gia “lớp học” trên mà tôi để ý hơn đến nghệ thuật ăn mặc trong phòng ngủ. Những bộ váy dài lượt thượt của tôi lần lượt bị xếp xó, thay vào đó là những bộ đồ ngủ vô cùng khêu gợi của Triumph. Chồng tôi trố mắt ngạc nhiên trước sự thay đổi của vợ.
Video đang HOT
Kể từ ngày được “mở mang đầu óc”, tôi thấy mình “yêu” chuyên nghiệp hơn rất nhiều (Ảnh minh họa)
Thêm một điều nữa là, tôi biết được khá nhiều về cơ thể và cơ chế ham muốn tình dục của nam giới. Về cơ bản, ham muốn của nam giới đều do “anh chàng” testosterone quy định. Chàng nào càng “sở hữu” nhiều hormone này, ham muốn sẽ càng cao. Và đó cũng là một trong những lý do khiến các ông đi “ăn chả”. Chà! Tôi nghĩ, kể ra thì bấy lâu nay mình “đổ vấy” tiếng ác cho các ông chồng kể cũng tội thật.
Nghệ thuật “quyến rũ” chồng nghe thì có vẻ to tát, nhưng thực ra, nó cũng không có gì quá cao siêu. Tôi nói vậy bởi vì, sau khi đã được “cô giáo” dạy bảo tận tình, tôi thấy những bí quyết đó chẳng có gì khó, nó cũng không quá xa lạ với cuộc sống. Nhưng có lẽ vì nó quá gần gũi nên chị em mới bỏ qua. Những việc kiểu như, tạo tâm lý thoải mái trong gia đình, quan tâm đến sức khỏe của cả hai, luôn tự đổi mới vẻ bề ngoài của mình, đừng quá cẩu thả trong chuyện “yêu” đều rất dễ thực hiện. Nhưng ngẫm lại, đôi khi tôi cũng đã bỏ qua quá nhiều thứ vì cứ nghĩ những điều đó thật “rườm rà”.
Kể từ ngày được “mở mang đầu óc”, tôi thấy mình “yêu” chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, chồng tôi vẫn ỉu xìu, không mấy hào hứng. Có lần tôi đã rất tự ái khi anh từ chối tôi “chuyện ấy”.
Tôi nghĩ, có lẽ chồng mình đang mắc bệnh “yếu sinh lý”. Mấy chị em trong lớp nghe vậy đều bảo tôi vận động chồng đi khám, bởi nếu để lâu sẽ thành chứng bất lực. Nhưng những dự đoán của tôi đều sai bét, chồng tôi chỉ nhăn mặt bảo: “Anh bị trĩ đã mấy tháng nay mà em chẳng biết gì cả”.
Ôi! Tôi đúng là vô tâm thật. Nhưng ngẫm kỹ, cũng nhờ có sự hiểu lầm nho nhỏ này mà tôi học được cách để “quyến rũ” chồng. Tôi dự định sẽ chữa bệnh trĩ cho chồng trước, sau đó sẽ thực hành những gì mình đã học. Chắc chắn, chồng tôi sẽ thích mê cho mà xem.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ của chồng tôi!
Sau giờ tan sở, tôi vội vàng về nhà đem con gửi nhà nội, tôi đi gặp "vợ của chồng tôi". Tôi không hiểu thế nào là vợ là chồng, tôi không hiểu thế nào là tình là nghĩa, có phải vì tôi đọc quá nhiều tâm sự của " Bạn trẻ và cuộc sống " hay không? Còn tôi, thế hệ 7x, có phải thế hệ của tôi là giao điểm của phong kiến và hiện đại hay không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã không vượt qua được cái tôi của chính mình các bạn ạ!
Vợ của chồng tôi, thế hệ 8x, cô ấy nhỏ hơn anh đúng một giáp! 12 tuổi, có phải vì thế mà họ hiểu nhau nhiều hơn không? Một đứa bé 3 tuổi gọi "Bố ơi", và như thế tôi chỉ là "cát bụi". Còn mấy đứa trẻ gọi "Bố ơi" nhưng anh ấy có bao giờ nghe, còn người phụ nữ khóc thầm mỗi đêm có bao giờ anh thấy. Tôi không biết phụ nữ trong mắt đàn ông thế nào là đẹp, nhưng tôi biết anh chọn cô ấy, và không thể xa cô ấy, đối với tôi như thế đã quá đủ rồi.
Vợ của chồng tôi, chắc không có người phụ nữ nào sánh kịp. Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được, dù anh ấy có ngủ với phụ nữ khác trước mặt thì cô ấy vẫn tha thứ bỏ qua. Cô ấy khôn thì không ai sánh bằng, "tiền trong túi chồng tao là của tao, nợ của chồng tao thì tao không biết". Và nếu như anh ấy biến mất thì cô ta cho con gọi về nhà nội khóc lóc nỉ non... Cứ như thế, trên mặt anh ấy hằng những nỗi lo toan, một người phụ nữ không biết chữ, sống về đêm khắp quận bình thạnh TP HCM, chạy xe tay ga đủ loại, trả tiền thuê xe mỗi ngày, và con thì...
Vợ của chồng tôi ơi! Cô có biết vì sao tôi im lặng không, chỉ biết đứng nhìn rồi ra về không? Vì tôi muốn cho anh sống với cái mà anh đã chọn, hưởng cái mà anh đã đánh đổi để có một ngày anh thật sự hạnh phúc bên đứa con yêu của mình, anh thấm được tình cha con thế nào, khi mà anh chỉ chọn làm cha của một đứa trẻ, mà bỏ những đứa trẻ khác...
Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được... (Ảnh minh họa)
Vợ của chồng tôi ơi! Rồi sẽ có 1 ngày, anh ấy mệt mỏi, anh ấy sẽ nhìn lại quá khứ, cái quá khứ mà anh ấy không bao giờ có cơ hội quay lại được. Cái quá khứ mà hiện tại không làm sao anh sao có được, anh ấy sẽ thế nào nhỉ? Sẽ yêu bạn nhiều hơn! Hương vị của một trái cây, cơ bản: non chát già chua chín... "rụng".
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi im lặng ra đi không một lời, vì cô không bao giờ là đối thủ của tôi cả. Cô không đáng để tôi phải ghen, cô không xứng để tôi phải giành giựt, vì cơ bản chồng của một người như tôi không giống chồng của một con như cô. Và nếu không có chồng, tôi có đủ tư cách để dạy con tôi, còn cô, không có chồng, con cô sẽ đi con đường của mẹ nó mà thôi. Tôi tội nghiệp cho cả hai người.
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi không biết hai người yêu nhau thế nào, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy từ bỏ cả một sự nghiệp của người đàn ông, nuôi được mấy đứa con thơ, lại từ bỏ tất cả, đánh đổi thân bại danh liệt, kiếm tiền nuôi một đứa trẻ của cô. Tôi im lặng, vì tôi không còn trẻ như cô, nhưng mà những thâm thuý trong cuộc đời cô chưa hiểu được. Tôi là một phụ nữ, chồng tôi nếu có gia trưởng một chút cũng không sao! Tôi tự hào có đủ sự ngọt ngào của một người vợ, sự thông minh của một người bạn, một chút dí dỏm đáng yêu nương tựa vào người đàn ông trụ cột của mình, một chút bản lĩnh khi bị bỏ rơi, vượt qua mọi hoàn cảnh, tôi cần chồng tôi che chở, nhưng không bao giờ tôi phụ thuộc anh ấy... Thế đó cô em à!
Vợ của chồng tôi ơi! Cô thương chồng cô bao nhiêu, cô có biết cái cảm giác của một người đàn ông khi phải cúi mặt không dám nhìn một người đàn bà đã từng là của mình, không có được cái quân tử của đàn ông khi phải đối mặt với phụ nữ, không dám nhìn những sai lầm của mình, và cứ thế đi theo con đường mòn đã định... như thế anh đi, lầm lũi trên đường về...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mới 20 tuổi, tôi đã 2 lần lên nhầm kiệu hoa Sinh ra trong gia đình đông con nghèo khó vùng chiêm trũng Hà Nam, tôi không được học hành nhiều. Học hết lớp 7, tôi phải ở nhà để phụ đỡ bố mẹ nuôi các em. Trăng tròn 16 tôi vội vã lấy chồng. Cuộc tình chóng vánh chỉ trong 3 lần anh đến nhà chơi. Những ngày đầu làm vợ tôi bỡ...