Tôi đau khổ vì dính vào tình yêu đồng tính
Tôi như người mất hồn cả tháng, suy nghĩ việc mình sinh ra để làm gì, mình không có hạnh phúc, chỉ muốn giải thoát cho nhẹ.
Tôi 26 tuổi, sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo thuộc miền Trung, trong quá trình học tôi luôn bị tâm lý đè nặng nên ra trường muộn mất 2 năm. Tính cách tôi theo bạn bè nhận xét là trung thực, đáng tin cậy, có phần vì bạn bè nhiều quá, nếu bạn tốt thì không sao, nhưng bạn xấu hại thì làm tôi suy nghĩ rất nhiều, ảnh hưởng tới cả công việc và cuộc sống.
Tôi có một tuổi thơ đầy sợ hãi vì bị một chú lớn tuổi bắt nạt dọa, khi thấy là phải chào, không hỏi là bị véo tai hoặc khắp người. Khi gặp người đó tôi rất sợ, lớn lên lại hay sợ đám đông, mãi lên đại học và tới khi đi làm mới cải thiện được. Tính nhút nhát thì trước đám đông tôi vẫn chưa thay đổi được. Trong suốt tuổi thơ và hồi cấp 3 tôi không dám yêu ai, cứ tới chỗ đám đông là sợ, các hoạt động của trường hoặc ở làng tôi đều không dám tham gia vì sợ bị trêu đùa, sợ xấu hổ. Tôi không dám quen một bạn gái nào, mọi người cứ trêu và nói tôi là gay. Tôi thu mình lại, tự ti bản thân và cố gắng học nhưng khi học lại không tập trung được.
May mắn thay là tôi đỗ một trường đại học ở Hà Nội. Khi đó ở lứa tuổi tôi, làng không ai đỗ, nhiều bạn cùng trang lứa chỉ học xong cấp 2 là nghỉ. Bố mẹ tự hào về tôi lắm, nhưng tôi vẫn rất buồn và không có một chút vui vẻ nào cả. Khi có chuyện gì tôi thường buồn, không thoát ra được, đã có lúc thời cấp 3 tôi bị trầm cảm nặng nhưng không ai biết. Học đại học, tôi quen rất nhiều người khi ở ký túc xá. Có bạn nữ thích tôi, còn tôi lại quá thật thà, nhút nhát, không dám cầm tay khi rủ các em ấy đi chơi. Tôi dần nhận ra khi ở gần bạn nam lại có cảm giác gì đó thích thú hơn. Tôi thử xem phim đồng giới và thấy thích.
Tôi thủ dâm rất nhiều, cơ thể luôn trong tình trạng mệt mỏi, làm việc gì cũng không tập trung. Tôi nhiều lần từ bỏ nhưng được vài hôm lại xem và lặp lại chuyện đó. Học đại học tôi thích vài người con trai ở chung phòng, nhưng chỉ là giấu trong lòng. Khi đi làm tôi đã gặp một bạn nam cạnh xóm, lâu ngày ở gần tôi thích bạn ấy. Trong một lần ngủ cùng, chúng tôi đã đi quá giới hạn, bạn là người chủ động. Tôi có vẻ chỉ thích người khác làm vậy với mình. Tôi mệt mỏi suy nghĩ rất nhiều, không biết mình có thích người cùng giới không.
Video đang HOT
Sau hôm đó bạn bảo xem như chưa có gì xảy ra, bạn đã có người yêu ở quê và muốn chấm dứt tại đây vì sắp cưới người bạn gái đó rồi. Tôi đau khổ rất nhiều, chúng tôi giờ gặp nhau không nói câu gì, cứ đi ngang qua như người dưng, tôi níu kéo cũng không được. Tôi như người mất hồn cả tháng, suy nghĩ việc mình sinh ra để làm gì, mình không có hạnh phúc, chỉ muốn giải thoát cho nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ tới gia đình, bố mẹ, tôi lại vật vờ qua ngày và đã xin nghỉ việc ở đó.
Có lẽ tôi sẽ không yêu ai, hay tôi thử tìm hiểu và quen một người con gái xem sao? Tôi định chỉ tập trung vào sự nghiệp và học hết các khóa học về thanh nhạc. Tôi hát rất tốt, sẽ học thêm ngoại ngữ, sau đó định chuyển xuống Hà Nội. Tôi sẽ không yêu ai nữa, để trái tim mình ngủ yên, chỉ lo làm việc, lo cho sở thích cá nhân, vui chơi với bạn bè, lo cho bố mẹ. Tôi không biết có làm vậy được không. Xin mọi người cho lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Đau khổ khi yêu đàn ông có vợ
Tình yêu đâu có lỗi. Phải chăng lỗi do định mệnh, lỗi do tôi và anh gặp nhau quá muộn.
ảnh minh họa
Tôi là một cô gái mới lớn, thiếu gì đàn ông yêu, quan tâm nhưng tôi lại nhắm mắt yêu người đàn ông đã có vợ con đề huề. Gia đình, bạn bè ai cũng ra sức cấm cản nhưng càng phản đối thì tôi lại muốn có được anh, tôi bất chấp lao vào anh như con thiêu thân thấy ánh sáng, có thể tôi chấp nhận một hạnh phúc mong manh rồi vỡ tan như bong bóng xà phòng tôi cũng chấp nhận.
Phải chăng trong tình yêu, càng cố gắng quên thì mọi thứ cứ hiển hiện ra trước mắt, càng cố che giấu cảm xúc thì con tim yêu như bùng lên một cách mạnh mẽ. Chúng tôi lén yêu nhau được 3 năm, thời điểm vợ anh sinh con, cũng là lúc chúng tôi công khai chuyện tình cảm. Thời điểm đó, tôi còn trẻ người non dạ, không nghĩ rằng giật chồng người khác là tội lỗi, là điều đáng phỉ báng... mà tôi lại còn tự hào rằng tôi đã chinh phục được người đàn ông có vợ và sự nghiệp vững vàng. Tôi còn nghĩ rằng, trong xóm tôi, có mấy ai dám làm và làm được như tôi.
Tuy nhiên sai lầm tôi ở chỗ đó, khi công khai chuyện tình cảm tôi bị sức ép và áp lực từ gia đình, xã hội. Vì họ cho rằng tôi chính là kẻ thứ 3 xen vào hạnh phúc của người khác, nói trắng ra tôi là kẻ đi giật chồng người khác.
Một ngày đẹp trời, tôi và anh cùng nhóm bạn đang uống cà phê thì vợ anh ấy xuất hiện cùng với vài người mặt mày bặm trợn. Vừa trông thấy tôi, chị ấy đã gào lên một cách khủng khiếp: "Đánh cho chết kẻ giật chồng bà" hoặc "Loại gái lăng loàn, rồi mày sẽ gặp quả báo". Và chị ấy như một người điên, gặp ai cũng vung tay múa chân, đến khi kiệt sức thì nằm vật ra.
Ảnh minh họa
Không phải nói, mọi người cũng có thể hiểu được tôi nhục nhã thế nào, họ túm tóc tôi kéo đi, họ lột đồ tôi trước mắt bao người và những trận đòn đau đến thấu xương. Còn anh lúc đó, không bỏ mặc tôi một mình, hết che chắn giúp tôi, lại đỡ những trận đòn chí tử... Sau lần đó, vợ anh trở nên điên loạn, được gia đinh chị ấy đón về quê và tìm thầy chữa trị.
Còn tôi thì hồn xiêu phách lạc, sau lần đánh ghen của vợ anh, nhưng tình yêu nào có lỗi. Chúng tôi thật lòng yêu nhau, chỉ khi ở bên nhau chúng tôi mới thấy hạnh phúc. Sau lần vợ và con anh theo gia đình vợ về quê, họ đã một đi không trở lại, tôi và anh lại có cơ hội để gặp nhau. Mỗi lần ra đường, tôi lại bị người đời chỉ trích như: "Cái loại chai mặt đi cướp chồng người khác sẽ không có kết quả tốt". Tôi dường như vô cảm với những người xung quanh tôi, tôi chỉ biết có anh và yêu anh bất chấp ai nói gì...
Nói thì dễ, nhưng khi anh quyết tâm đến với tôi, anh lại bị sự ngăn cản quyết liệt từ gia đình. Sau đó, anh vì tôi mà vứt bỏ gia đình, sự nghiệp, anh chấp nhận ra đi bằng hai bàn tay trắng chỉ vì quá yêu tôi. Sau một thời gian xa gia đình, không việc làm, rồi tôi lại có bầu, cuộc sống cùng cực đôi khi tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả, nhưng lại thấy anh vì tôi mà cực khổ tôi lại gắng gượng mà sống tiếp.
Trước đây anh đẹp trai, phong độ bao nhiêu thì giờ đây anh đen đúa và gầy đi rất nhiều. Có thể đây là cái giá phải trả cho tội ngoại tình mà mọi người hay nguyền rủa tôi chăng. Tôi thật sự không cam lòng, tôi muốn quay về lại quê nhà để cầu mong sự tha thứ của gia đình tôi và anh. 2 năm qua, chúng tôi đã sống rất khổ sở, nhưng vì con, tôi nghĩ gia đinh anh sẽ nghĩ lại mà cho tôi cơ hội để chuộc lỗi, vậy tôi có đòi hỏi quá đáng không?
Theo Dân Trí
Cưới 5 năm không có con đành ly hôn, vừa tái hôn nhận tin có thai vợ lại gọi ngay cho chồng cũ vì... Anh đau khổ, mệt mỏi vì người thân, bạn bè,những người không thể hiểu cho khó khăn của anh và chị. Đã tìm mọi cách, đã chạy chữa và cả thụ tinh nhân tạo, nhưng cả hai đều không có nổi một mụn con. Có lúc anh chị giận nhau vì mẹ chồng cứ gây áp lực. Tuy nhiên, cả hai đều hiểu,...