Tôi đau đớn đến nhà nghỉ đón con để vợ vui bên người tình
Tôi sững sờ khi cô bạn gọi điện nói rằng vợ mình đang ở trong nhà nghỉ với một gã trai lạ mặt.
Người vợ, người phụ nữ mà tôi yêu hơn chính bản thân đã cắm lên đầu mình một cái sừng to tướng.
Tôi và vợ đã trải qua 5 năm chung sống hạnh phúc. Chúng tôi có một công chúa nhỏ xinh xắn, đáng yêu. Kể từ lúc yêu đến khi kết hôn, tôi và vợ luôn có được sự hòa hợp và đồng cảm trong nhiều chuyện. Công việc của cả hai rất tốt. Chúng tôi ở riêng trong căn nhà cách trung tâm thành phố không xa. Nói chung dù chưa phải giàu sang nhưng cả hai chẳng phải bận tâm về tiền bạc.
Hạnh phúc của hai đứa bên cô con gái khiến nhiều bạn bè ngưỡng mộ, pha chút ghen tị. Tôi tự hào khi lấy được cô vợ xinh đẹp, giỏi giang, hết lòng vì chồng con và chẳng ngần ngại khoe với bạn bè, đồng nghiệp.
Tôi và vợ đã trải qua 5 năm chung sống hạnh phúc.
Ngỡ như hạnh phúc đó sẽ chẳng có gì phá vỡ nổi bởi hai đứa đều ý thức về hạnh phúc mình đang có và rất trân trọng, giữ gìn. Tôi không hổ thẹn với lương tâm khi nói rằng mình chưa làm việc gì có lỗi với vợ con. Tôi tin Thủy và vợ cũng vậy.
Video đang HOT
Thế nhưng thật khó học hết chữ ngờ. Một lần khi đang đi ăn trưa với đám chiến hữu, tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ người bạn làm lễ tân tại một nhà nghỉ. Tôi sốc nặng khi nghe cô ấy nói mình đang trông con gái giúp Thủy, còn vợ tôi đang ở trong phòng với một người đàn ông trẻ tuổi.
Trời đất như quay cuồng, tôi hoa mắt và không còn đứng vững vì tin sét đánh ngang tai trong giây phút đó. Tôi không tin. Đúng hơn là không dám tin vào những gì mình vừa nghe được nhưng vẫn phi xe đến. Lòng nóng như lửa đốt, tôi đã hy vọng đó chỉ là sự nhầm lẫn.
Đến nơi, tôi chết đứng khi đứa con gái 4 tuổi của mình đang khóc đòi mẹ bên quầy lễ tân. Cơn ghen bốc lên ngùn ngụt nhưng nghĩ rằng chẳng thể làm to chuyện ở nơi này, tôi âm thầm đón con gái về nhà.
Ban đầu nó không chịu về với lý do chờ mẹ làm việc xong với chú đồng nghiệp. Đến đây thì những gì cô bạn thông báo chẳng thể sai được nữa, không nhầm nữa rồi. Chuyện đã quá rõ ràng. Cô vợ xinh đẹp, nết na của tôi đã phản bội chồng. Cô ta thậm chí còn dám bỏ cả đứa con gái một mình bơ vơ bên người lạ để vui vẻ bên gã trai khác.
Có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ có ngày phải đón nhận tin dữ này. Người vợ, người phụ nữ mà tôi yêu hơn chính bản thân đã cắm lên đầu mình một cái sừng to tướng.
Về đến nhà, tôi lại hối hận, trách mình không đủ can đảm để gõ cửa, làm rõ trắng đen. Tôi sợ phải chứng kiến và đối mặt cô ta trong hoàn cảnh đó. Không muốn rơi vào kịch bản khủng khiếp kia.
Tôi sợ rằng mình sẽ chẳng thể chịu đựng nổi cú sốc quá lớn này. Ký ức về người vợ trước kia bỗng chốc tan biến. Tôi sinh ra hoài nghi mọi chuyện. Lẽ nào người phụ nữ chung thủy, nết na sống cùng tôi bao năm qua chỉ là giả tạo, là đóng kịch. Gục khóc, tôi đau đớn mường tượng những gì đã diễn ra giữa vợ mình và gã trai kia. Lẽ nào tôi đã làm gì sai, làm gì bạc ác để rồi phải hứng chịu nỗi bật hạnh vô tận này.
Theo PNT
Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: "Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người".
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về...
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: "Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành". Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác "để không làm em khó xử".
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: "Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về...". Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: "Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện...".
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: "Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay".
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: "Anh yêu em vì cái gì?".
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ... Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do...
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương...
Theo VNE
Đến lượt tôi tự hỏi mình: "Bây giờ tôi phải tính sao?" Trong một thời gian dài, mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Linh và gã đàn ông ấy quấn lấy nhau trong văn phòng của cô lại hiện lên rõ mồn một. Chính vì vậy mà tôi không dám ngủ. Tôi cứ mở chong mắt từng đêm, từng đêm... Kết quả là tôi ngã quỵ. Tôi nghe người ta đồn đại...