Tôi đang sống hạnh phúc với chồng đồng tính
19 tuổi, tôi được mai mối với con trai một của một gia đình giàu có ở TP.HCM. Đó không chỉ là giấc mơ mà còn là thiên đường của nhiều cô gái quê như tôi.
ảnh minh họa
Tôi lạc vào “thiên đường” đó từ ngày “bà mai” đến nhà nói chuyện cùng ba má và đưa cho tôi tấm ảnh của anh. Trong ảnh, anh là người đàn ông có gương mặt dễ nhìn, cao ráo, lịch sự. Ngoài đời, anh phong độ, đẹp trai. Ba má anh hiền từ. Họ hàng ai cũng khen tôi có phước, lấy được chồng vừa đẹp vừa giàu.
Đêm tân hôn, tôi ngủ với… má chồng. Má bảo: “Ngủ với má để quen con à”. Nhưng một tháng, rồi ba tháng trôi qua, tôi vẫn chỉ ngủ với má. Một đêm, hai má con đã vào giường, tôi nghe ba chồng gõ cửa, yêu cầu tôi xuống lầu ngủ cùng hai người giúp việc “để ba nói chuyện riêng với má”. Thấy lạ nhưng tôi không dám hỏi sao không cho tôi về phòng ngủ với chồng.
Đêm đó, hai cô giúp việc rỉ tai, ngày nào sau khi chào tạm biệt, đưa tôi vào tận phòng ngủ với má, chồng tôi cũng ra quán karaoke của gia đình đến sáng mới về. Nghe chuyện, tôi bàng hoàng nghĩ hay là anh ấy có cô nào ở quán. Tôi khóc sưng mắt.
Sáng hôm sau, tôi vừa khóc vừa tâm sự với má chồng. Má khóc, nói rằng: “Chồng con là người đồng tính!”. Bà cho biết bà cũng đã đau khổ nhiều lắm. Khi nghe anh tuyên bố không lấy vợ, bà đã khóc lóc, năn nỉ suốt. Bà tìm mọi cách mai mối cho anh, nhưng anh chẳng ưng ai.
Đến năm anh 29 tuổi, có người họ hàng mang hình của tôi đến, thủ thỉ với anh: “Hãy cưới con bé quê mùa này, nó sẽ không đòi hỏi chuyện tình cảm gì đâu”, anh chấp nhận.
Sau đó, gia đình đưa chúng tôi đi thụ tinh ống nghiệm. Một năm sau, con chúng tôi, cặp con trai song sinh chào đời. Có con, tôi thấy cuộc đời mình được an ủi. Chồng tôi cũng rất yêu con. Nhờ có con, anh ấy bắt chuyện với tôi dễ dàng hơn. Khi con hơn một tuổi, tình… bạn giữa vợ chồng tôi thân thiết hẳn lên.
Tôi lân la hỏi những ngày cuối tuần anh hay đi đâu?. “Người yêu” của anh là ai?… Ban đầu anh không nói, nhưng một sáng Chủ nhật, anh bảo tôi gửi hai con cho má, anh chở đi công việc. Thật bất ngờ, anh đưa tôi đến một ngôi chùa tại huyện Hóc Môn (TP.HCM), nơi “người yêu” và nhóm bạn đồng tính của anh hàng tuần tập hợp nấu cơm từ thiện cho người nghèo. Nhìn “chồng” lăng xăng phụ giúp “người yêu” gọt rau củ, bày biện những hộp cơm, tôi thấy thương và thông cảm với hai anh hơn.
Video đang HOT
Rời ngôi chùa thanh tịnh ấy, lòng tôi thơ thới lạ lùng. Tôi nhớ câu nói của cha ngày trước: “Lối đi ngay dưới chân mình”. Ông nói, mình nghèo khó, nếu không tự tìm lối, sẽ khốn khổ lắm. Chồng tôi và bạn bè anh ấy sống khó khăn trong tiếng đời dị nghị và họ đã tìm cho mình một lối đi riêng. Còn tôi, lẽ nào với sự hậu thuẫn của má chồng, của hai đứa con và người “bạn đời” như vậy, lại không có lối đi của mình?.
Từ ngày đó, không chỉ chờ đến Chủ nhật đợi chồng rủ đi chùa, tôi còn tham gia nhiều nhóm từ thiện khác. Má chồng thấy tôi hăng say tham gia những đoàn cứu trợ, bà vui lắm, lần nào cũng hào hứng chuẩn bị cùng tôi những món quà như mì gói, gạo, mắm, muối… cho người khó khăn, gặp thiên tai, hoạn nạn. Nếu những chuyến đi ngay dịp con tôi thi học kỳ hoặc cảm sốt, má đều giành phần chăm cháu cho tôi yên tâm.
10 năm qua, tôi đã chọn cho mình lối đi như vậy. Cũng không ít lần tôi bị các chị là “vợ” những người bạn đồng tính của chồng đến rủ đi “đánh ghen”, tôi đã chối từ. Các chị cho là tôi lập dị, ham tiền mà quên mình bị lừa gạt, phản bội…
Không, tôi chưa hề có ý nghĩ như vậy. Từ khi tôi biết tình yêu của anh, tôi vui sống với cuộc sống của tôi. Tôi lướt qua tất cả những lời chỉ trích ấy, bởi mỗi chuyến đi đến những vùng quê nghèo khó, tôi đã thấy biết bao cảnh đời còn khốn khổ hơn mình. Tôi hiểu, tôi đang đi con đường đúng.
Theo VNE
Rùng mình với quái chiêu của mẹ chồng tương lai
Cô có ngờ đâu, tất cả chỉ là một màn kịch do mẹ chồng tương lai dựng lên để chia rẽ 2 người khi mà bà không muốn thẳng thừng nói ra lời phản đối.
Ngày Lâm dẫn Tuyết về nhà ra mắt, nhìn Tuyết cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, công việc tử tế nhưng mẹ Lâm vẫn không sao ưng được. Chung quy cũng chỉ vì cô là dân tỉnh lẻ, mà nhà anh lại gốc thủ đô chính hiệu.
Nhưng mẹ anh vốn là người kín đáo, khéo léo có tiếng nên có mặt Tuyết ở đó, bà không biểu lộ gì cả. Cả sau khi Tuyết về, chỉ còn Lâm nhưng bà cũng không lên tiếng phản đối. Bà chẳng hơi đâu làm việc dại dột đó, để mang tiếng chia uyên rẽ thúy. Rồi có khi đôi trẻ bị ngăn cấm lại càng yêu đương cuồng nhiệt hơn ấy chứ!
Chủ nhật tuần ấy, đích thân mẹ Lâm gọi điện mời Tuyết đến chơi. Nhưng bà cũng gọi thêm vài người anh em họ hàng trạc tuổi Tuyết và Lâm cùng đến. Theo như lời bà là để giới thiệu Tuyết với mọi người, nhưng lại chỉ có mỗi Tuyết là con gái.
Thành ra, một mâm tiệc đầy chỉ có mình cô đứng ra nấu nướng, bày biện. Mẹ chồng đứng bên cạnh chỉ cái nọ, trỏ cái kia chứ không có ý định giúp đỡ. Mà cô cũng chẳng dám để bà mó tay vào. Ăn xong, cánh con trai tụ tập đánh tá lả, một mình Tuyết dọn rửa bãi chiến trường, lau dọn bếp.
Tiện thể, mẹ Lâm lại nhờ cô lau luôn mấy tầng nhà, giặt hộ bà chậu quần áo vì bà đang đau lưng. Tuyết mệt phờ người nhưng mẹ chồng tương lai đã lên tiếng nhờ vả, cô sao dám nói không. Là con dâu chính hiệu rồi chưa chắc đã dám, huống chi cô còn đang trong giai đoạn cần ghi điểm với bà.
Từ ấy, cứ cuối tuần bà lại gọi điện rủ Tuyết đến chơi với bà. Bà rủ tha thiết, nồng nhiệt lắm. Lần nào cô đến là bà giữ cô lại chơi từ sáng tới tối mới cho về. Nhìn bề ngoài ai cũng tưởng bà quý hóa, yêu mến Tuyết vô cùng. Nhưng thực chất là bà đang âm mưu hành hạ Tuyết để cô thấy chán mà tự động lui, buông con trai bà ra.
Nhà cửa bà cố ý bày bừa, để vài ngày không lau dọn. Quần áo bà cũng chất đống, còn cố tình mang đám chăn gối, rèm cửa ra nhờ Tuyết tổng vệ sinh hộ. Trong khi cô làm thì bà đứng bên ngọt ngào: "Nhà bác ưa sạch sẽ, thằng Lâm cũng thích sạch sẽ. Cháu xem góc nhà kìa, có nên phải lau lại không?".
Mỗi tuần Tuyết và Lâm gặp nhau một lần nhưng lần nào đến nhà anh chơi, cô cũng phải quay cuồng với công việc chẳng phải của nhà mình nhưng lại không từ chối được.
"Thằng Lâm từ bé chưa phải động tay làm việc gì, nên vợ nó phải đảm đang, chăm chỉ thay nó! Sau này cháu về làm dâu, nhà có vài người thôi, những việc này phải phiền cháu đấy! Nhà bác lại không có thói quen thuê ôsin..." - Lời bà nói mới chân thành và đầy tình cảm làm sao, nhưng vào tai Tuyết thì như sét đánh ngang tai.
Tuyết không dám nói thẳng với Lâm, chỉ ướm hỏi nhẹ nhàng thì anh bảo: "Nguyện vọng của mẹ là có được một nàng dâu đảm mà thôi. Những việc đó cũng đều là việc phụ nữ mà, sao em lại không thể làm được?".
Tuyết yêu Lâm nhưng nghĩ đến viễn cảnh khi lấy được anh, ngày nào cũng như ngày nào, đi làm trên công ty cả ngày về phải hùng hục làm việc nhà, phục tùng sự sai khiến của bà như vậy cô cũng hãi hùng. Mà cô không làm được thì gia đình chắc gì đã được yên ổn. Trong khi đó Lâm vừa lười biếng lại chẳng chịu thông cảm cho nỗi khổ của người yêu.
Tuyết nản dần dần và cuối cùng, cô đành đau khổ nói lời chia tay khi nghĩ đến tương lai với Lâm chỉ là một màu xám xịt. Và mẹ Lâm đã được như ý mà không phải phải ra mặt đóng vai ác...
Mẹ Lâm đã được như ý mà không phải phải ra mặt đóng vai ác... (Ảnh minh họa).
Ngày Quyên về ra mắt nhà Vũ, được bố mẹ anh chấp thuận, cô vui lắm. Vậy là một "ải" quan trọng đã vượt qua, cô cũng nhẹ nhõm cả người. Nhất là mẹ Vũ, một người dịu hiền, hiểu biết và khá hiện đại khiến Quyên rất quý bà, thầm cảm ơn trời phật đã cho mình người mẹ chồng tương lai lý tưởng như vậy.
Thế nhưng, sau lần cô về ra mắt đó, Vũ của cô lại có "vấn đề". Lần nào 2 người hẹn hò cũng có những cuộc gọi lạ tới máy anh. Mà lại đều là phụ nữ, nói nào là yêu đương, nhung nhớ, sao anh nỡ bỏ em đi yêu người khác. Vũ bực lắm, không thèm nghe máy nữa thì cô ta chuyển qua nhắn tin, lại là những lời tình tứ sướt mướt và đau khổ.
Quyên hỏi thì anh nói không quen, không biết cô ta. Nhưng làm sao Quyên tin được khi cô gái kia biết tường tận mọi chân tơ kẽ tóc về Vũ như thể cô ta đã từng có mối quan hệ mật thiết với anh. Quyên tra đến tận cùng vấn đề thì Vũ gắt gỏng, bực tức ra vẻ mình vô tội, không việc gì phải thanh minh nhiều. Thái độ đó của anh càng khiến Quyên nghi ngờ.
Quyên bèn lấy số điện thoại để liên lạc với cô gái kia. Không ngờ được là cô ta cũng biết Quyên. Nói chuyện với cô ta, Quyên mới té ngửa: Vũ đã bắt cá hai tay, còn hứa sẽ bỏ Quyên để cưới cô ta. Nhưng thực ra Vũ chỉ lừa thôi, anh dẫn Quyên về gia đình ra mắt và định cưới Quyên, sau đó phũ phàng đòi chia tay cô ta.
Không chỉ gọi điện, Quyên còn có cuộc gặp mặt trực tiếp cô gái ấy. Cuộc gặp đã cho cô thêm một tin động trời: cô gái đó từng có thai với Vũ nhưng vì anh chưa muốn cưới nên đã phá bỏ.
Quyên choáng váng, không ngờ được người yêu mình lại có bộ mặt thật ghê tởm như vậy. Cô không thể tiếp tục tình yêu với người đàn ông lăng nhăng, lừa dối và nhẫn tâm, vô trách nhiệm như vậy. Biết đâu một ngày nạn nhân sẽ là chính cô thì sao?
Nhưng điều khiến Quyên còn áy náy là bố mẹ Vũ rất quý cô. Tối qua mẹ anh còn gọi điện hỏi han: "Hai đứa có chuyện gì à mà thằng Vũ về mặt mũi xầm xì thế cháu?". Đến khi có quyết định trong lòng mình rồi, Quyên đến thăm mẹ Vũ. Cô kể mọi chuyện cho mẹ anh nghe và nói lời xin lỗi bà.
Nhưng không ngờ bà lại khóc, nói với cô: "Bác phải xin lỗi cháu mới đúng. Chuyện của Vũ, 2 bác đều biết, nhưng vì quá quý cháu, muốn cháu về làm dâu mà giấu không cho cháu biết. Giờ cháu biết rồi thì bác không còn mặt mũi nào giấu cháu nữa. Vũ nó không xứng đáng với cháu đâu... Cháu không cần áy náy...".
Quyên cũng buồn và rất thương mẹ Vũ, nhưng chuyện liên quan đến tương lai cả đời cô. Cô không thể yếu lòng nên cô vẫn quyết đoán dứt tình.
Cô có ngờ đâu, tất cả chỉ là một màn kịch do mẹ chồng tương lai dựng lên để chia rẽ 2 người khi mà bà không muốn thẳng thừng nói ra lời phản đối. Bà cho Quyên quá sắc sảo, giỏi giang, lấy về dễ "cưỡi cổ" chồng nên đã thuê cô gái kia diễn một câu chuyện y như thật...
Theo VNE
Yêu lâu cũng "next" 3 tháng sau khi dứt bỏ tình yêu lâu năm, Hà kết hôn với một anh đồng nghiệp cùng công ty. Dứt tình 6 năm, kết hôn với chàng vừa yêu 3 tháng Yêu nhau đã 6 năm nhưng không chịu được tình yêu lâu dài đã quá tẻ nhạt của mình, Hà bỏ người yêu và lấy chồng chỉ sau đó 3...