Tôi đang phải trả giá vì ngoại tình
Tôi lấy chồng nhưng không yêu chồng bởi vậy cuộc sống vợ chồng của tôi như là địa ngục. Sau một thời gian dài nghỉ sinh con tôi đã tìm được một công việc ổn định.
Tôi là một người rất dễ tin người, luôn nhìn mọi việc bằng tình cảm, có lẽ vậy mà tôi đã không ít lần thất vọng vì ngộ nhận. Tôi ngộ nhận rằng họ thật lòng với tôi, họ xem tôi là một người bạn theo đúng nghĩa của nó. Với người bạn nào tôi cũng luôn chân thành, nhưng thực ra họ chỉ đang lợi dụng sự chân thành của tôi mà thôi.
Tôi đi làm ở công ty được gần một năm, thì có quan hệ tình cảm với anh. Tôi và anh không làm cùng một bộ phận nhưng chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau. Khi làm bạn tôi thấy anh là một người rất chân thành, vô tư thoải mái, nói chuyện hóm hỉnh. Điều đó khiến tôi thấy rất vui mỗi khi nói chuyện với anh. Và tôi đã xem anh giống như anh Đinh Đoàn trong chuyên mục cửa sổ tình yêu vậy. Mỗi khi gặp chuyện buồn về gia đình tôi đều nói chuyện với anh, hỏi ý kiến của anh và anh dành cho tôi những lời khuyên chân thành nhất. Tôi cảm động lắm và càng yêu quý anh hơn.
Tôi nhận ra rằng mình luôn nghĩ về anh ấy mọi lúc mọi nơi. Mỗi khi anh ấy bước vào phòng tôi đều ngước lên nhìn anh và thầm vui trong lòng. Mỗi buổi sáng tôi đều muốn mau chóng tới giờ đi làm để được gặp anh. Tôi thấy một ngày làm việc thật nhàm chán và dài khủng khiếp khi anh nghỉ. Tôi biết mình đã dành tình cảm cho anh hơn một người bạn. Tôi giật mình và luôn tự dặn lòng mình không được đi quá giới hạn vì cả tôi và anh đều đã có gia đình. Biết anh rất yêu gia đình của anh, nên tôi đã chủ động tránh mặt, hạn chế nói chuyện với anh. Anh cũng như biết được rằng tôi đang cố tránh anh, nhưng lại hiểu theo khía cạnh là tôi ghét anh, không muốn chơi với anh nên anh tự ái và cũng cố tránh tiếp xúc với tôi.
Trong bữa cơm hay trong phòng có tiệc tùng gì tôi cũng đều không nói hay đi cùng cả phòng. Chuyện diễn ra trong khoảng thời gian hơn một tháng thì chẳng hiểu vì sao cả tôi và anh lại nói chuyện với nhau và chúng tôi nói chuyện nhiều hơn như thể nói bù cho hơn một tháng không nói vậy. Tôi vẫn luôn ý thức được rằng mình không được nghĩ tới anh nữa. Rồi một hôm khi cả phòng đi ra ngoài ăn liên hoan, hôm đó tôi có uống một cốc bia thấy đầu cũng choáng về tới phòng tôi ngồi vào bàn làm việc, anh cũng vào chỗ tôi ngồi, xung quanh đều có người nhưng mọi người đều ngủ hết vì say bia mà. Chỉ còn lại tôi và anh, anh đã vòng tay qua vai tôi, kéo tôi xích lại gần anh, tôi đã ngả đầu vào vai anh và khóc. Từ hôm đó tôi lại nghĩ về anh nhiều lắm, rồi tôi đã không thể cưỡng lại được tình cảm của anh khi anh ôm tôi thật chặt và đặt nụ hôn lên tóc tôi rồi lên môi tôi. Toàn thân tôi bủn rủn, cảm xúc đan xen nhau, vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ. Tôi hạnh phúc vì anh cũng có tình cảm với tôi, nhưng ngay lúc đó tôi đã khoác lên mình một tội danh “”ngoại tình”". Hai chữ này tôi đã luôn luôn răn đe mình, tâm niệm một điều dù không yêu chồng nhưng tôi sẽ chung thuỷ suốt đời với chồng. Vậy mà tôi lại chính là kẻ phản bội chồng.
Hôm đó tôi có hỏi anh vì sao anh lại dành tình cảm cho tôi, anh nói không biết nữa chỉ biết rằng anh cũng nghĩ nhiều về tôi, đi qua chỗ tôi làm anh luôn muốn nhìn vào, và anh nói tình cảm của anh đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay và giờ anh không thể kìm nén được nữa. Vậy là tôi ngu ngốc tin anh, tin rằng anh cũng yêu tôi chân thành như tình yêu tôi dành cho anh. Tôi đến với anh bằng tất cả tình yêu chân thành, không toan tính không vụ lợi, chúng tôi luôn động viên nhau hãy dành nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn nữa cho gia đình của mình, có như vậy khi mình bên nhau lỗi lầm như được giảm bớt.
Chúng tôi thường kết thúc một ngày làm việc từ rất sớm rồi gặp nhau, tuần nào cũng vậy. Ngoài thời gian làm việc chúng tôi có thể nói chuyện với nhau cả ngày mà không thấy chán. Thời gian đó thật tuyệt. Rồi một hôm tôi có đọc một bài báo viết về nguyên nhân khiến đàn ông đi ngoại tình, trong các nguyên nhân đó tôi đặc biệt quan tâm tới nguyên nhân “”vợ mang bầu”". Từ đó một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu, tôi cứ muốn chạy đi hỏi anh nhưng tôi lại sợ làm tổn thương anh, nên tôi lại thôi. Không biết phải hỏi ai về cuộc sống gia đình của anh, vì ít khi anh nói về vợ anh lắm, anh chỉ kể về mẹ và con anh ấy thôi, nhưng qua đó thì tôi biết anh rất yêu gia đình, nên sẽ không thể có chuyện anh và vợ có trục trặc trong chuyện tình cảm được. Tôi đã vu vơ hỏi anh trong một lần nói chuyện. “Chúc mừng anh nhé?”, tôi nói, “Về điều gì?” anh hỏi tôi, “Anh đã lên chức bố lần thứ hai”". Đó chỉ là những điều tôi bắt nọn anh thôi, và tôi choáng váng, trước mắt tôi như tối sầm lại khi anh trả lời “Ừ”. Vậy là bài báo đó nói đúng, anh đến với tôi chỉ vì vợ anh đang mang bầu không thể đáp ứng được nhu cầu sinh lý của anh mà thôi, chứ thực ra anh chẳng thương yêu tôi như những gì tôi nghĩ.
Hôm đó tôi đã chủ động chia tay anh, tôi nói anh hãy về với gia đình đi, giờ anh đã có thêm một nỗi lo nữa, trách nhiệm của anh lớn hơn, nhiều hơn… nhưng anh nói với tôi rất nhiều. Anh nói anh yêu tôi nhiều lắm, anh chân thành với tôi lắm, tất cả nó xuất phát từ trái tim và tôi lại lịm đi trong những lời đường mật đó của anh. Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, và tôi yêu anh nhiều hơn. Tôi đã hoàn toàn mất cảm giác với chồng, cự tuyệt hẳn với chồng đến nay đã một năm. Rồi vợ anh sinh con được một tháng rưỡi thì bắt đầu anh có những biểu hiện tránh mặt tôi, im lặng, cáu gắt với tôi và rồi anh cố gắng nói với tôi rằng: “Anh thấy mình có lỗi với gia đình nhiều, anh muốn bù đắp cho gia đình, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình…”". Vậy còn tôi thì sao, tại sao 6 tháng trước tôi nói anh hãy về với gia đình, chăm lo cho gia đình nhiều hơn thì anh lại nói anh muốn bên tôi?
Video đang HOT
Tôi đau khổ vô cùng, tôi đã khóc rất nhiều, và rồi trách mình là một con đàn bà lẳng lơ, vô trách nhiệm, hèn hạ, nhu nhược. Tôi đã cố hết mình rời xa anh, hơn hai tuần tôi tránh mặt anh không gặp, nói chuyện với anh, nhưng mỗi khi nhớ anh tôi lại nhắn tin cho anh, nhưng chỉ để dặn dò anh hãy sống tốt với vợ và con, đừng cố đi tìm những cái mới lạ nữa.
Tôi thấy thanh thản khi dần quên anh, nhưng thất vọng về chính bản thân tôi. Tôi ghê tởm mình lắm khi tối hôm đó tôi lại chạy theo tiếng gọi của anh, và rồi ngủ say trong vòng tay anh với hy vọng tình yêu sẽ tới từ nơi anh. Đêm đó tôi và anh đã ở bên nhau, nhưng chúng tôi không nói chuyện gì với nhau, chúng tôi như đang cố muốn né tránh nói đến những câu hỏi “”vì sao, vì sao”". Đêm đó cả hai chúng tôi đều không ngủ đuợc, gần như thức trắng. Sáng ngày hôm sau hai đứa mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Chúng tôi lại tiếp tục cuộc tình vụng trộm, rồi hai ba ngày chúng tôi lại im lặng với nhau nguyên nhân như anh nói là anh thấy có lỗi với gia đình. Mỗi lần anh nói như vậy tôi lại thấy tội mình nặng hơn nhất nhiều. Tôi buồn nhiều lắm tôi cũng ý thức được lỗi lầm của mình chứ, bới vậy nên tôi luôn muốn làm tất cả những gì có thể để giúp anh bù đắp cho gia đình, cho vợ cho các con của anh.
Gia đình tôi thì ngày càng mù mịt và bế tắc hơn, tôi và chồng tôi đã ra toà. Anh cũng biết điều đó, mỗi khi tôi buồn chuyện gia đình, người tôi nghĩ đến là anh, người tôi muốn chia sẻ là anh, nhưng rồi mỗi lần tôi chia sẻ với anh thì ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa anh lại tránh mặt tôi, im lặng với tôi và không cả nhìn tôi nữa. Tôi thấy sợ và buồn khủng khiếp, người tôi yêu dành cho tôi tình cảm là thế sao?
Chúng tôi bắt đầu hờn giận nhau nhiều hơn, khi tôi nhận ra anh luôn bí mật nói chuyện với những ngưòi con gái khác, anh mặc tôi gọi, tôi nhắn tin anh cũng chẳng thèm trả lời, vì lúc đó anh đang say sưa trả lời tin nhắn của người con gái đó, và anh còn cười rất mãn nguyện nữa… Anh đi bên cạnh tôi nhưng anh lại luôn cố gắng ngoái lại nhìn người con gái đi phía sau, nhưng khi tôi nói thì anh lại phủ nhận điều đó, rồi đang đi bên tôi khi thấy chị ấy xuất hiện, anh đã bước tới và đưa tay để chị ấy khoác tay anh đi vào đám cưới. Anh không ngoái lại nhìn tôi để biết rằng lúc đó tôi đã khóc. Vào bữa anh cố gắng sắp xếp để ngồi cùng bàn với chị ấy, cười nói rất vui vẻ.
Giờ đây khi mối quan hệ của chúng tôi đã được một năm thì cũng là lúc tôi nhận ra anh không hề yêu tôi, anh đang muốn đá tôi ra thật xa, vì anh đã có người con gái khác rồi nhưng anh lại luôn miệng nói “Anh muốn về với gia đình, anh có lỗi với gia đình, anh không mang lại hạnh phúc cho em, anh không mang tới cho em dù một niềm vui nho nhỏ, mà chỉ lấy đi của em những niềm vui khác. Anh muốn em có một gia đình hạnh phúc”. Anh nghĩ nhiều cho em vậy sao? Nhưng thực ra là anh ấy đang ở bên một người con gái khác rồi. Anh ấy còn luôn cáu gắt vô cớ với tôi. Tôi đã buồn lắm, tôi không ăn không ngủ, không muốn đi làm, lúc nào tôi cũng nhớ về anh. Mặc dù anh đối xử với tôi không hề tốt tý nào, vậy mà tôi vẫn mụ mị yêu anh chứ? Tôi thật ngu phải không?
Tâm An
Theo ngôi sao
Viết cho anh!
Trước khi quen anh, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình lặng... (Ảnh minh họa)
Có nhiều lúc tôi ngập ngừng tự hỏi, tình yêu là gì? Liệu một ngày ta có thể biết được nó hay không!
Rồi một ngày anh đến, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ. Tôi không hề nghĩ rằng trong mình đã bắt đầu len lỏi cái thứ tình cảm mà người ta hay gọi là tình yêu.
Trước khi quen anh, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình lặng. Ngày lại ngày đến trường rồi về nhà, chẳng có một người bạn thân ở bên, chẳng có nơi để tôi trút mọi buồn vui trong lòng. Lúc đó tôi chỉ là một bé con chưa biết gì, ngốc nghếch và hay tin người. Tôi nhút nhát, sợ mọi thứ và dường như tôi chỉ biết khóc cho quên đi hết tất cả mọi thứ, những cái làm tôi cảm thấy khó chịu.
Anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió, mang đến cho tôi những niềm vui thật bình dị. Tôi và anh hai con người từ 2 nơi khác nhau, chưa từng gặp nhau lại thân quen đến lạ. Ngày ngày chúng tôi cùng đi chơi, cùng đi học, cùng ăn cơm... một cách ngẫu nhiên anh đã trở thành người bạn đồng hành của tôi. Lúc tôi vui, lúc tôi buồn, khi tôi cần có ai đó ở bên người đầu tiên tôi nghĩ tới là anh. Anh làm tôi vơi đi cảm giác nhớ nhà, anh cho tôi biết tôi không một mình. Để rồi có ai ngờ chính sự trẻ con của anh, chính sự quan tâm nhẹ nhàng của anh (cái mà tôi cho là anh không có) đã sưởi ấm trái tim tôi. Và tôi đã yêu anh...
Chúng tôi song hành bên nhau trên tất cả mọi con đường, có anh là có tôi và có tôi là có anh. Chúng tôi tuy không ai nói ra nhưng dường như hai trái tim đã cùng chung nhịp đ.ập.
Tết đầu tiên xa anh, cảm giác thật khó chịu. Tôi nhớ cái nắng của Sài Gòn. Tôi nhớ anh, nhớ anh đến lạ. Nỗi nhớ không tên, không định hình được chỉ biết rằng nó xuất phát từ trái tim đang loạn nhịp của tôi. Và tết năm ấy cũng là cái tết đầu tiên tôi không đi chơi, chỉ ở nhà, gặm nhấm nỗi buồn. Vì thế mà tôi càng nhớ anh hơn.
Anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió, mang đến cho tôi những niềm vui thật bình dị... (Ảnh minh họa)
Dần dần rồi tôi cũng quen với cảm giác xa anh, quen với nỗi nhớ thương anh từng ngày. Từ khi yêu anh, tôi đã bớt đi những lúc ngồi khóc một mình, không còn cảm giác cô đơn như trước. Tôi hạnh phúc...
Quen anh lâu tôi mới biết ở anh có nhiều điều rất thú vị. Nhiều khi đó là những cái làm tôi vui nhưng đôi khi nó lại khiến tôi thấy buồn lòng. Tôi biết anh biết và anh đã cố thay đổi. Tôi nhận thấy anh thương tôi rất nhiều, rất nhiều.
Tôi tự trách mình vì nhiều khi làm phép so sánh. So sánh anh với người khác dù tôi biết rằng mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nhiều lúc nghĩ rằng nếu anh so sánh tôi với người con gái khác liệu tôi có buồn không? Chắc chắn câu trả lời là có. Và chính vì thế tôi lại càng yêu anh hơn.
Mỗi người có một cách yêu khác nhau, và anh của tôi cũng thế.
Thời gian thấm thoắt qua đi, vậy là chúng tôi song hành bên nhau cũng đã được ba mùa trăng, ba mùa hạnh phúc. Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã an bài thế nhưng cuộc sống mà, đâu có cái gì là dễ dàng. Dần dần tôi cảm thấy mình và anh ở hai thế giới khác nhau. Thật xa lạ và cũng thật hờ hững. Đôi khi anh giống như khách qua đường, đến rồi lại vội đi mà chẳng hề nghĩ rằng nơi đó có một người vẫn âm thầm trông ngóng bước chân anh. Nhiều khi tôi thấy mình thật ngốc...
Tôi giống như một kẻ khờ đang đợi chờ tình cảm của người khác, đợi chờ trong mệt mỏi, trong chán nản và trong vô vọng. Vậy mà tôi vẫn yêu anh, vẫn quan tâm, chăm sóc anh từng ngày. Vậy mà, có bao giờ anh biết nỗi cô đơn trong lòng tôi, có bao giờ anh biết tôi buồn như thế nào, tôi ra sao?... Tất cả là một dấu chấm hỏi.
Anh... và tôi... thời gian... và tình yêu. Đáp án nào cho tất cả...
harmonica_h2n@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)