Tôi đang phải sống cạnh những người hàng xóm ‘quái quỷ’
Cuối tuần thì người ta được nghỉ ngơi, thư giãn nhưng với tôi thì cuối tuần không khác gì “địa ngục” với các chị hàng xóm.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 5 năm. Vì gia cảnh cả 2 bên đều không giàu có gì, bố mẹ ở dưới quê, 2 vợ chồng đều là công chức nhà nước nên tích góp mãi mới đủ tiền để mua một căn chung cư tầm trung để ở.
Ngày đặt tiền để mua nhà, hai vợ chồng tôi vui lắm, cả ngày cười không khép được miệng. Ngày chuyển vào nhà mới, tôi thấy hàng xóm rất tốt bụng, ai cũng sang giúp một tay, người phụ khuân cái này, người vác giúp cái kia nên chẳng mấy mà nhà cửa đã gọn gàng.
Thấy hàng xóm ai cũng nhiệt tình, tốt bụng nên tôi nghĩ rằng cuộc sống sau này ở đây hẳn cũng sẽ vui vẻ và thoải mái lắm. Thế nhưng, cái sự “tốt bụng” của các chị hàng xóm ngày càng khiến tôi phát hoảng.
Chuyện là thế này, hàng xóm nhà tôi phần lớn đều có con nhỏ nên nhiều mẹ nghỉ việc ở nhà chăm con. Không có việc làm nên người ta đâm ra cũng rảnh rỗi, suốt ngày túm năm tụm ba lại để bàn tán chuyện nhà nọ, nhà kia.
Với tôi thì cuối tuần không khác gì “địa ngục” với các chị hàng xóm. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Thôi thì người ta rỗi việc, nhiều chuyện tôi cũng chẳng nói làm gì. Thế nhưng, họ còn “tự nhiên” hết mức có thể. Nhà tôi cả 2 vợ chồng đều đi làm từ sáng tới chiều tối mới về đón con. Đi làm cả ngày thì không sao, nhưng hễ cứ về nhà mở cửa ra thì hàng xóm lại cho con sang nhà tôi chơi như đi hội. Lý do cũng chỉ vì chồng tôi cưng con nên mua nhiều đồ chơi cho con, hàng xóm thấy bé có nhiều đồ chơi thì cho con mình sang để chơi ké.
Nhiều hôm đi làm về, mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi sớm, nhưng trẻ con hàng xóm sang chơi làm ồn ào làm tôi không thể nghỉ được. Không những thế, nhà tôi thường có hoa quả được ông bà gửi từ dưới quê lên, các chị hàng xóm sang chơi thì cứ “hồn nhiên” lấy ra ăn rồi bình phẩm nọ kia làm tôi tức ứa nước mắt.
Tính tôi thì cả nể nên cũng ngại không dám nói. Hôm nào mệt quá mà nói ý để các chị ấy về thì thể nào các chị cũng mặt nặng, mày nhẹ rồi bảo tôi khinh người và giữ của.
Những ngày cuối tuần mới là kinh khủng. Cuối tuần thì người ta được nghỉ ngơi, thư giãn nhưng với tôi thì cuối tuần không khác gì “địa ngục” với các chị hàng xóm. Từ sáng sớm tinh mơ đã thấy buôn chuyện ồn ào khắp hành lang, rồi tiếng nhạc, tiếng trẻ con lùa nhau chạy ầm ầm làm nhà tôi có muốn ngủ nướng thêm cũng khó.
Mà không mở cửa thì thôi, chứ hễ cứ mở cửa ra là trẻ con, người lớn lại ùa vào như kiểu chỉ chờ sẵn nhà tôi mở cửa. Họ chơi xong, đồ chơi không thèm dọn, ăn uống xong cũng bày bừa ra đấy rồi “phủi mông” đi về làm tôi lại è cổ ra mà dọn. Nhà tôi bỗng chốc trở thành vườn giữ trẻ miễn phí mà còn bị hao hụt hết đồ ăn thức uống dự trữ.
Không chỉ vô duyên, các “chị” hàng xóm của tôi còn vô cùng nhiều chuyện và rất giỏi xen vào chuyện nhà khác. Số là thế này, cuối tuần trước mẹ chồng tôi lên chơi và định ở lại với cháu mấy ngày. Thế nhưng mới ở được hết sáng thứ 2 thì mẹ chồng tôi đùng đùng đòi về. Hỏi sao bà cũng không nói.
Mãi đến khi bà về quê, em chồng tôi ở dưới quê mới gọi điện lên trách, “Sao chị lại đi nói xấu mẹ với hàng xóm, sáng hôm qua mẹ ở nhà, mấy chị hàng xóm sang chơi, bảo là chị nói xấu nhà chồng nhiều lắm. Họ bảo chị nói mẹ ghê gớm, hay xét nét con dâu, mẹ nghe giận quá mới bỏ về nhà đấy.”
Nghe xong những lời cô em chồng tôi chẳng biết nên cười hay nên mếu. Từ hồi chuyển về nhà mới, có nói chuyện với hàng xóm thì cũng chỉ là chuyện xã giao chứ nào có buôn dưa lê gì đâu mà họ bảo tôi nói xấu mẹ chồng. Đến nước này thì tôi thật sự thấy khó chịu lắm, không biết nói sao với mấy bà thím nhiều chuyện này. Nếu thể hiện ra mặt thì không biết chừng họ sẽ càng gây khó dễ hơn. Ai có chiêu gì bày cho tôi với.
Theo Hoàng Yến / Trí Thức Trẻ
Tôi mất vợ vì ghen tuông mù quáng
Đi làm về, tôi bỏ thời gian để moi móc, sờ soạng hít ngửi chỉ để tìm ra tang chứng, vật chứng nhằm buộc tội vợ "khuất tất" với người hàng xóm kia. Cuộc sống nặng nề kéo dài khá lâu mặc cho Ngọc nhiều lần bày tỏ với tôi rằng tôi không nên ghen tuông vô cớ, rằng quan hệ của em và anh Thành thuần chất, đúng nghĩa là hàng xóm láng giềng.
ảnh minh họa
Ngọc của tôi không xinh, cũng chẳng phải con nhà giàu có gì. Em chỉ là cô gái bình thường với nhan sắc trung bình và với đồng lương của một nhân viên thu tiền viện phí ở bệnh viện huyện, em đủ nuôi sống bản thân mình mà không phải phiền đến cha mẹ đã vào tuổi nghỉ hưu.
Tôi yêu và cưới em như là một nửa bù đắp gần như hoàn hảo cho những gì mà tôi còn thiếu. Tôi tính tình nóng nảy còn em lại dịu dàng, nhẫn nhịn, tôi sống tự do, buông quăng, bỏ vãi thì Ngọc chỉn chu, lo toan đến chi li tất cả, từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến viên thuốc uống của tôi mỗi khi trái nắng trở trời.
Nói chung Ngọc nhỏ hơn tôi đến 6 tuổi nhưng em đối với tôi, một người đàn ông bước vào tuổi 30 cứ như mẹ, như chị gái vậy. Vì vậy mà với tôi Ngọc là tất cả, một ngày không gặp em là tôi nhớ, một buổi không được trò chuyện cùng em dù chỉ qua điện thoại là tôi đứng ngồi không yên. Thế mà tôi đã đánh mất Ngọc chỉ vì cái tính hay ghen của mình...
Ngọc về làm dâu nhà tôi được vài tháng thì một người bạn của bố tôi chuyển nhà vào Nam sống với con trai nên để lại căn hộ tập thể cũ với giá cả hợp lí. Vì vậy bố mẹ tôi quyết định mua và cho vợ chồng tôi ra riêng.
Nghĩ mình đã ở vào cái tuổi "tam thập nhị lập" nên tôi tự tin cùng vợ sống tự lập. Tất cả đồ đạc trong nhà tôi trao quyền cho Ngọc xem xét mua sắm, và em đã không phụ lòng tôi khi với số tiền mừng cưới, tiền lương có hạn của hai vợ chồng mà trong nhà chẳng thiếu thứ gì khiến tôi thật nể phục, thật yêu thương tôn trọng Ngọc.
Chỉ có điều tôi không thê giúp nhiều trong công việc sắp xếp, bài trí nhà cửa vì tôi luôn vắng nhà do công việc là phụ trách bếp cho một khách sạn khi các đoàn khách du lịch đến nghỉ dưỡng.
Vì vậy khi nghe Ngọc khoe là có được sự ngăn nắp, đẹp đẽ trong nhà như tôi thấy là nhờ Thành, hàng xóm cách căn hộ của chúng tôi không xa giúp đỡ thì tôi không vui lắm. Nhất là khi biết được anh Thành hơn tôi mấy tuổi mà vẫn sống độc thân tôi lại càng không tin lời vợ là anh Thành bệnh nặng nên không lập gia đình.
Tôi bắt đầu xét nét, quản lí thời gian của vợ, Ngọc đi làm thì thôi chứ em ở nhà một mình là tôi gọi điện cho em liên tục bất cứ lúc nào công việc của tôi được phút rảnh rỗi. Đi làm về, tôi bỏ thời gian để moi móc, sờ soạng hít ngửi chỉ để tìm ra tang chứng, vật chứng nhằm buộc tội vợ "khuất tất" với người hàng xóm kia. Cuộc sống nặng nề kéo dài khá lâu mặc cho Ngọc nhiều lần bày tỏ với tôi rằng tôi không nên ghen tuông vô cớ, rằng quan hệ của em và anh Thành thuần chất, đúng nghĩa là hàng xóm láng giềng.
"Giọt nước tràn ly", và tôi phải nhận hậu quả là một lá đơn li hôn vợ tôi kí sẵn khi cách đây 1 tuần Ngọc cùng một người hàng xóm khác đã đưa anh Thành đi cấp cứu ở bệnh viện do căn bệnh suy tim của anh biến chứng nặng.
Vậy mà khi về không thấy vợ, tôi đã chạy đôn, chạy đáo đi tìm, đến lúc Ngọc trở về nhà, biết lí do em về muộn tôi đã đón em bằng một trận đòn với tất cả lòng ghen tuông thù hận... Ngọc đã về nhà mẹ đẻ để chờ tòa án phán xử, tôi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, cô đơn gặm nhấm nỗi ân hận muộn màng...
Theo TPO
Tôi chết điếng người khi biết sự thật sau lòng tốt "đột ngột " của mẹ chồng Tôi cứ ngỡ rằng mẹ chồng thương tôi, thông cảm cho tôi thật... hóa ra là vì lí do khác. ảnh minh họa Tôi quê ở ngoại thành Hà Nội nhưng theo chồng về làm dâu tận Điện Biên. Nhà chồng tôi kinh tế cũng bình thường, không khó khăn nhưng cũng không dư giả nhiều, so với nhà tôi thì kém hơn...