Tôi đang nuốt nước mắt vào trong để tiếp tục yêu anh
Yêu anh nhưng những lời nói của người trong gia đình anh như cứa vào nỗi đau âm ỉ của tôi. Chưa hết, biết mẹ tôi đang ở một mình, mẹ anh còn nói một câu khiến tôi chết điếng ngay trước bao người: “Mẹ mày tuổi này mà ở một mình chắc khó nhỉ?”.
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc.
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Mẹ tôi vì lầm lỡ nên có anh trai tôi. Và người đàn ông kia cũng cao chạy xa bay với một người phụ nữ khác trên thành phố.
Vì danh dự của gia đình, mẹ tôi bị ông ngoại ép vào bệnh viện phá thai nhưng mẹ đã trốn chạy. Ngày mẹ sinh anh trai tôi, họ hàng bên ngoại đã bàn nhau giấu anh trai tôi ngay khi mới lọt lòng. Và anh trai tôi đã được gia đình ông cậu nuôi khôn lớn cùng với 8 người con gái của ông.
Hai năm sau, mẹ tôi nhắm mắt đưa chân lấy bố tôi những mong có một người chồng biết yêu thương. Nhưng bố tôi hàng ngày dằn vặt mẹ về những sai lầm trong quá khứ. Tuổi thơ của tôi phải chứng kiến những lời tàn nhẫn, những cái tát, những cú đánh đập của bố dành cho mẹ.
Còn nhỏ nhưng tôi đã biết nấc lên từng tiếng khi nghe mẹ kể chuyện mỗi lần bà đi coi thi ở quê ngoại về. Khi ấy anh trai tôi đang dắt trâu trên đồng biết mẹ về cứ chạy theo níu áo: “Mẹ ơi! Mẹ cho con đi với”.
Mới học cấp 1, tôi đã khóc và gào lên đẩy mẹ tôi đi lên thành phố. Lên lớp 5, tôi đã biết nói với mẹ rằng: “Con không bao giờ muốn mẹ về nhà”. Và tôi xa mẹ từ đó.
Video đang HOT
Ở nhà, tôi tiếp tục học thật giỏi, lo cơm nước cho bố và em gái đang học lớp 2. Khi mẹ ra đi là những ngày tháng bố trút giận lên đầu tôi. Hầu như ngày nào tôi cũng khóc. Nếu không có sự động viên của hai bác ruột tôi, có lẽ tôi đã không thể vượt qua những tháng ngày ấy.
Cứ mỗi lần bố đánh mắng và chửi, tôi chạy vào nhà bác. Hai bác ôm tôi vào lòng và nói: “Cố lên con!”. Giờ phút hiếm hoi lén lút được gặp mẹ, mẹ luôn nói với tôi rằng: “Hổ dữ không ăn thịt con, dù gì con cũng là con của bố, con không thể mất họ hàng, quê hương để đi theo mẹ. Hãy nhớ rằng mẹ luôn bên con”.
Cứ như thế, những kí ức ấy không bao giờ phai nhòa trong tôi. Và chính những ngày tháng đau khổ ấy đã biến tôi thành một người con gái có vẻ bề ngoài tỏ vẻ kiên cường nhưng lại mong manh dễ tổn thương. Vượt qua tất cả mọi sự cấm đoán, dọa sẽ giết cả mấy mẹ con của bố, tôi vẫn gặp mẹ lén lút.
Bây giờ bố tôi đã khác xưa và mẹ tôi cũng đã là một giáo viên có tiếng trong huyện, trong tỉnh. Mẹ lao vào kiếm tiền lo cho 2 đứa con gái của mình và lo cho cả anh trai tôi nữa. Chúng tôi thương anh, thương mẹ và thương cả bố mình.
Ra Tết năm ngoái, được sự động viên của chúng tôi, bố tôi đã đi bước nữa, còn mẹ vẫn ở vậy. Người mà bố tôi lấy làm vợ hai, cô ấy cũng ở gần nhà tôi. Cô ấy buôn bán nhỏ ở chợ nhưng rất tốt.
Hoàn cảnh gia đình tôi là vậy và rồi tôi cũng có người yêu. Bạn trai tôi rất yêu tôi. Anh thường nói với tôi rằng: “Yêu anh, em hi sinh tất cả vì anh nhưng nhận lại toàn nỗi đau và nước mắt”.
Ngày đầu tiên về nhà anh ra mắt, tôi đã phải khóc. Anh trai cả của anh đã nói trước mặt tôi và cô họ của anh rằng: “Em đã là gì mà được phép ra đây ngồi. Vợ anh còn chưa dám ra ngồi huống hồ em?”.
Khi ấy tôi và cô họ anh đang ngồi nói chuyện với nhau ở bàn uống nước. Tôi cúi mặt không dám khóc mặc cho cô họ anh thanh minh là cô bảo tôi ra bàn uống nước nói chuyện với cô chứ có gì đâu mà nói tôi như vậy.
Tối hôm đó tôi đã gục khóc trên vai người yêu mình. Những lời nói của mọi người trong gia đình anh như cứa vào nỗi đau của tôi dù vô tình hay cố ý.
Tối hôm đó tôi đã gục khóc trên vai người yêu mình. Những lời nói của mọi người trong gia đình anh như cứa vào nỗi đau của tôi dù vô tình hay cố ý.
Chưa hết, biết mẹ tôi đang ở một mình, mẹ anh còn nói một câu khiến tôi chết điếng ngay trước bao người: “Mẹ mày tuổi này mà ở một mình chắc khó nhỉ?”. Lời cay nghiệt đầy hàm ý xấu của bà càng khiến tôi thương mẹ tôi hơn.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, chẳng lẽ vì hoàn cảnh gia đình nhà không hạnh phúc mà tôi phải chịu những lời miệt thị và cay nghiệt như vậy sao? Tôi đã và đang nuốt nước mắt vào trong để tiếp tục yêu anh…
Theo VNE
Dã quỳ yêu anh...
Dã quỳ dịu dàng của tình yêu hoang dại thuở ban sơ. Để tôi luôn khát khao muốn sống và yêu thương mãnh liệt như loài hoa dại bé nhỏ kia rực rỡ!
Trên cung đường dốc quanh lên Đà Lạt, tôi đã đi khá nhiều lần: đi chơi, đi thi, đi học... Và giờ tôi mới chợt nhận ra, những bụi hoa vàng ven đường tôi vẫn thường thắc mắc mỗi khi thấy qua cái cửa kính ô tô kia chính là dã quỳ. Dã quỳ dịu dàng của tình yêu hoang dại thuở ban sơ. Để tôi luôn khát khao muốn sống và yêu thương mãnh liệt như loài hoa dại bé nhỏ kia rực rỡ.
Phải nói, một đứa lễnh đễnh như tôi đã biết bao lần đắm say trước cảnh sắc quê hương, trong mỗi chuyến đi sớm khi mặt trời chưa kịp dậy trên dọc chiều dài tiền đất cao nguyên Lâm Đồng, nơi tôi được sinh ra. Để rồi đón ánh bình minh ấm lạ qua ô của kính xe khi mặt trời thức dậy, đánh thức cả tây nguyên sau cơn ngủ đêm dài trong ngàn gió lạnh buốt tái tê cũng thú vị lắm!
Trên những chuyến xe lên Đà Lạt, bạn sẽ thấy cảm giác thay đổi độ cao như có cái gì muốn trào dâng trong lồng ngực. Sẽ thấy lạnh dần và bản thân ảo mờ trong màn sương mù ngập ngụa. Cứ đi đi rồi bạn sẽ qua và bắt gặp những đồi chè xanh rì đang đùa chơi cùng mây trắng. Để rồi tiếp tục ngửi và cảm nhận rõ ràng vị trà đậm đà trong từng hơi thở đắm say khi băng qua lòng Tp.Bảo Lộc.
Giữa những cung đường uốn quanh, núi non, đèo dốc ta lại thấy mình bé nhỏ. Sẽ thấy cánh rừng thông xuất hiện xanh đến lạnh người. Chúng vút cao lên ngút ngàn tầm mắt, hiên ngang, phóng khoáng tung mình vào không trung cao rộng.
Hoa dại xuất hiện khắp nơi, và dĩ nhiên cũng dễ dàng bắt gặp những bông dã quỳ vàng rực trong gió, trong sương ướt lạnh.... Bắt gặp những cánh đồng rau, những trang trại thấp thoáng xanh non, rực vàng, óng ả. Để khi đến Đà Lạt ở cuối cuộc hành trình, bạn sẽ hiểu thế nào là thành phố hoa. Hoa rực rỡ tràn ngập mọi nẻo đường lớn nhỏ; hoa trong nhà, hoa ngoài ngõ...hoa trên nóc nhà...!
Ngoài ra, cái không khí mát trong chẳng kiếm đâu ra khói bụi luôn khiến cho lòng ta trở lên nhẹ bẫng. Và chỉ có đến đây bạn mới hiểu thấu được cái sự buồn não nề của những cơn mưa dai dẳng... Mới hiểu được những cái ôm ấm áp đến bao nhiêu và hiểu bàn tay có thể lạnh tới mức nào khi một mình bước lê trong trời đêm đại ngàn buốt giá ngập tiếng thông reo.... Đà Lạt nhớ, Đà Lạt mơ, Đà Lạt lạnh, say đắm và... yêu anh!
Theo VNE
Mùa của nỗi nhớ Vẫn cái rét hiu hiu, vẫn hạt mưa bay lất phất như ngày đầu ta mới gặp nhau. Toàn những điều tình cờ hay là duyên số? Ngày ấy, anh đến rồi đi, không một lời từ biệt. Chẳng nói lý do cũng không hẹn ngày về. Anh đi rồi chỉ còn lại mình em. Nhìn bạn bè vui trong hạnh phúc, em...