Tôi đang chờ vợ gọi điện để năn nỉ tôi quay về nhà
Vài ngày trôi qua mà vợ tôi vẫn không gọi điện, nhắn tin xin xỏ hay đi tìm tôi. Vợ chồng anh bạn thân biết chuyện tôi bị đuổi, cứ lén lút cười với nhau suốt. Thậm chí anh bạn còn vỗ vai tôi bảo tôi quay về xin lỗi trước.
Tôi 34 tuổi, là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty kinh doanh thiết bị điện tử. Tôi lấy vợ đến nay đã ngót ngét 6 năm rồi. Vợ tôi vừa bước qua tuổi 30 cách đây hai tháng. Bắt đầu từ lúc đó, cô ấy bỗng khó tính kinh khủng.
Cô ấy rất hay bắt bẻ tôi, từ việc ngồi bia bọt với bạn tối mịt mới về, không chịu đỡ đần vợ. Cô ấy nói cứ như thể tôi tệ bạc lắm vậy. Thực tế là một tuần tôi đi nhậu với bạn bè 2 lần, còn lại tôi đều về đúng giờ cơm. Kể cũng thật lạ, 6 năm qua tôi vẫn thế, có thấy vợ kêu ca gì đâu. Bây giờ lại học người khác, nảy nòi ra việc bắt chồng phải làm việc nhà. Than thở mệt về việc đi sớm về muộn của tôi, cô ấy lại lôi chuyện tôi không chịu giặt quần áo mỗi khi thay ra. Lâu lắm rồi tôi có đụng vào máy giặt đâu mà biết.
Thực ra tôi thấy nhà cửa rất sạch sẽ, không bẩn chút nào mà cô ấy suốt ngày quét dọn. Quần áo thay xong tôi cũng để sau cánh cửa chứ có vứt lung tung lộn xộn chướng mắt đâu. Con cái chơi xong, tôi cũng thò tay nhặt giúp con đồ chơi vứt vào một xó cho gọn, nào có phải không chịu trông con như lời vợ nói. Nhưng vợ tôi cứ như bị “chạm” vào ổ điện, cằn nhằn lải nhải mãi.
3 hôm trước, tôi vừa đi chơi với đám bạn về. Tắm rửa xong tôi ngồi ôm con chờ vợ dọn cơm. Nhưng không hiểu sao vợ tôi đùng đùng nổi giận, từ trong bếp lao ra, cầm đôi giày thể thao tôi vừa đi về vứt ra ngoài sân. Chuyện này không phải lần đầu nên tôi vẫn rất bình tĩnh ngồi dạy con học nói. Mấy lần vợ tôi đã vứt giày của chồng ra sân rồi, nhưng chỉ vài tiếng sau thế nào cũng lại chạy ra nhặt vào giặt sạch sẽ cho tôi.
Tôi đi rất chậm, chờ cô ấy hối hận mà gọi quay lại. Nhưng lại thấy vợ tôi vơ số quần áo
của tôi nhét tất cả vào cái túi du lịch rồi quẳng ra sân (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngồi chờ gần 30 phút mà vẫn chưa thấy vợ dọn cơm, bụng tôi réo ầm lên. Tôi gọi: “Chưa có cơm hả em? Sao lâu thế?”. Tôi thấy mình nói vậy chẳng có gì là xúc phạm cả, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng. Thế mà vợ tôi đang múc canh ra bát bỗng vung tay đổ tất cả xuống bồn rửa rau. Sau đó vợ quẳng luôn bát vào đó. Tôi ôm con chạy lại hỏi: “Em bị làm sao thế? Anh đói lắm rồi có biết không hả?”
Vợ tôi hằm hằm giằng con ra khỏi tay tôi. Cô ấy quát lên: “Đói thì đi đâu mà ăn. Tôi không hầu nữa”. Con tôi nghe mẹ nói to quá liền khóc. Vợ tôi ôm nó đi vào phòng ngủ. Tôi không hiểu gì hết, một phần thì đói, một phần thì thấy kỳ quái về hành động của vợ. Tôi bèn chạy theo vào phòng ngủ hỏi “Sao đột nhiên em nổi điên thế hả? Em vừa phải thôi. Mấy ngày hôm nay em lạ lắm. Em mà như vậy lần nữa, anh đi ăn bên ngoài đấy”.
Mọi người xem, tôi nói như vậy cũng có quá đáng gì đâu. Tôi chỉ định dọa vợ thế thôi, rồi cũng tính vào nhà bếp nấu tạm cái gì đó để ăn trước. Thế mà vợ tôi đặt con xuống giường rồi đùng đùng mở tủ quần áo, vứt hết quần áo của tôi xuống sàn nhà. Vừa vứt, cô ấy vừa nói “Anh giỏi thì đi đi, đi ngay”.
Như vậy còn không phải là vợ công khai đuổi tôi? Bằng từng này tuổi, chẳng lẽ tôi còn bị vợ đuổi khỏi nhà? Mà cô ấy là ai mà dám có quyền đó? 8 giờ tối, cơm chưa ăn, lại bị vợ chọc tức, tôi nóng quá nên nghiến răng nói “Được, cô đừng có hối hận, giỏi thì đừng gọi điện xin xỏ tôi quay về”. Sau đó tôi đạp cửa bỏ đi. Tôi đi rất chậm, chờ cô ấy hối hận mà gọi quay lại nhưng lại thấy vợ tôi vơ số quần áo của tôi nhét tất cả vào cái túi du lịch rồi quẳng ra sân.
Tôi tin chắc rằng ở đây thêm vài ngày nữa, vợ tôi thế nào cũng cuống lên đi tìm (Ảnh minh họa)
Tức quá, tôi cầm túi bước ra khỏi cổng luôn. Nhưng đi bộ được 5 phút, tôi cũng chẳng biết mình nên đi đâu. Về nhà bố mẹ đẻ thì xấu hổ, rồi bố mẹ tôi lại chuyện bé xé ra to. Đến khách sạn nghỉ tạm thì tiền trong túi không đủ. Tôi chẹp miệng đến nhà anh bạn thân, định bụng ở lì đó vài hôm để vợ tôi sốt sắng đi tìm, xin xỏ tôi về.
Nhưng vài ngày trôi qua mà vợ tôi vẫn không gọi điện, nhắn tin hay đi tìm tôi. Vợ chồng anh bạn thân biết chuyện tôi bị đuổi, cứ lén lút cười với nhau suốt. Thậm chí anh bạn còn vỗ vai tôi bảo tôi quay về xin lỗi trước. Điều này làm sao có thể, tôi chưa đánh mất sĩ diện đến mức ấy đâu.
Tôi tin chắc rằng tôi ở đây thêm vài ngày nữa, vợ tôi thế nào cũng cuống lên đi tìm. Đến lúc đó, tôi sẽ lên mặt mà “làm căng” cho cô ấy sợ, hết thói “bắt nạt chồng”.
Theo Ngoisao
Thất thế
Người ta vẫn ví sự nghiệp như quả bóng cao su, lỡ rơi xuống đất vẫn không vỡ, vẫn có thể tiếp tục tung hứng. Còn gia đình như quả bóng thủy tinh...
Tuổi thọ hôn nhân ngày càng ngắn, phải chăng là do quả bóng thủy tinh thời hiện đại mỏng hơn, giòn hơn? Nhiều phụ nữ đã sớm cất đi quả bóng cao su, hy sinh cơ hội phát triển sự nghiệp, dồn hết tâm sức nâng niu quả bóng thủy tinh của đời mình nhưng liệu có giữ được một mái ấm bền vững?
Mât tât ca
Khi thấy chị bước hụt chân ở cầu thang tòa án, bà luật sư chạy đến đỡ, mới thấy mắt chị đã ràn rụa tự bao giờ. Òa khóc như một đứa trẻ lạc mẹ, chị hỏi: "Cô luật sư ơi, tôi có quyền kháng cáo không? Xa con gái làm sao tôi sống nổi?". Bà luật sư lặng lẽ nhìn chị. Trước khi ra tòa, dù ít hy vọng thắng kiện, nhưng khi phiên xử kết thúc, bà vẫn không ngăn được cảm giác xót xa...
Chị vừa thua trong vụ xử ly hôn, tranh chấp quyền nuôi con với chồng. Khi tòa hỏi về điều kiện nuôi đứa con gái duy nhất, chị thành thật trình bày: "Từ khi sinh con, tôi chỉ làm nội trợ. Con tôi mắc chứng hen suyễn, rất yếu ớt nên nhiều năm rồi, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con. Không ai hiểu và chăm sóc nó tốt bằng tôi. Chồng tôi ngày đi làm, tối chơi bời, nhậu nhẹt, không quan tâm gì đến con". Chị mong được trực tiếp nuôi con, đề nghị chồng cấp dưỡng; chồng chị thì cương quyết bắt con. Trước tòa, anh ta oang oang khoe khả năng tài chính của mình, với mức lương mỗi tháng gần 20 triệu đồng, cơ ngơi đang ở là căn nhà lầu ba tầng do cha mẹ anh cho riêng. Với những điều kiện anh ta đang có, kế hoạch sau ly hôn sẽ cầm tấm bằng cử nhân trở về quê tìm việc làm của chị chỉ như "trứng chọi đá".
Cũng từng chua chát vì thua kiện, "mất" con, nhưng khi đã được đoàn tụ cùng con, chị Kim Yến (phụ bán hàng ăn ở Q.5, TP.HCM) lại lao đao, khổ sở. Chị ly hôn vào đầu năm 2013, tòa xử giao cả hai con trai cho chồng chị nuôi. Chỉ một thời gian ngắn sau, anh đã gửi hai con về quê nội ở miền Trung để rảnh tay lo cho việc sinh nở của cô bồ. Nhớ nhà, không thích nghi được cảnh sống mới, chính hai đứa trẻ đã tự đón xe đò, tìm về với mẹ. Chị Yến nhói lòng nhớ lại buổi chiều hai con tìm đến mình với bộ dạng nhếch nhác, bụng đói meo. Con trở về vừa là niềm vui, vừa là gánh lo vì chị đang ở nhà thuê, công việc tạm bợ, thu nhập bấp bênh. Mấy tháng nay, chị phải vay mượn người thân để lo nuôi con ăn học. Ngày bốn lượt đưa rước con đến trường, ảnh hưởng đến việc phụ bán hàng ăn, khiến chị đang có nguy cơ bị chủ cho thôi việc. Bàn với chồng cũ chuyện cấp dưỡng cho con, chị càng bẽ bàng, oán giận. Chồng cũ cho là chị đã rước con về thì tự lo liệu, không được yêu sách. Vả lại, giờ anh đã có thêm con nên không... dư tiền! Nếu có nộp đơn xin thay đổi quyền nuôi con và tòa bắt chồng cũ cấp dưỡng thì hành trình thi hành án cũng gian nan, trầy trật bởi thói ích kỷ, "sống chết mặc bây" của anh. Thực ra, chị từng tốt nghiệp trung cấp nhưng tấm bằng đã mốc meo vì những năm tháng chuyên tâm làm người phụ nữ của gia đình; trong lúc bạn bè chị đã leo lên những vị trí cao trong xã hội. Khi mất chỗ dựa kinh tế là người chồng, chị vất vả với nhiều nghề lao động phổ thông mà thiếu vẫn thiếu.
Giá trị của hy sinh
Khi ly hôn, gia đình tan vỡ, người phụ nữ của gia đình thường hụt hẫng, chới với như kẻ đi buôn mất vốn, không còn chỗ bấu víu cả về vật chất lẫn tinh thần. Dù có thể có bằng cấp nhưng do thiếu kinh nghiệm, hạn chế giao tiếp xã hội, ho bắt đầu lập nghiệp ở tuổi "vào hạ" rất khó, tự lo cho bản thân còn vất vả, huống gì phải đèo thêm các con. Trường hợp may mắn là khi người chồng cũ đón con về nuôi dạy bằng tình thương, trách nhiệm. Còn lại, một bộ phận không nhỏ các ông vì sĩ diện, vì muốn "trừng phạt" vợ nên giành con rồi bỏ phế. Khi đó, người phụ nữ dẫu thất vọng, xót xa nhưng đanh chiu vi yêu thê.
Luật sư Vũ Thị Hoài Vân (Văn phòng Trợ giúp pháp lý cho phụ nữ số 6 TP.HCM) đúc kết: "Lép vế, thất thế... là tình trạng khó tránh khỏi khi bà nội trợ ly hôn. Nếu người phụ nữ có học thức, có nhiều cơ hội nghề nghiệp thì đừng bao giờ quyết định nghỉ việc, ở nhà chăm sóc chồng con. Nếu con đau ốm, vợ chồng nên phân công, sắp xếp, mỗi người luân phiên xin nghỉ phép để chăm con. Cũng có thể nhờ dịch vụ hoặc họ hàng trợ giúp". Theo luật sư Hoài Vân, bức tranh gia đình với chồng bôn ba kiếm tiền, vợ lo con cái, nhà cửa... có vẻ rất ổn, nhưng nó chỉ ổn khi quan hệ hôn nhân êm đẹp, còn khi phát sinh mâu thuẫn, đổ vỡ thì người vợ sống phụ thuộc vào chồng luôn thiệt thòi, tổn thương. Hai bi kịch họ thường phải nhận lãnh là chông tẩu tán tài sản con ho thi không giành được quyền nuôi con.
Tính già hóa non, để khỏi tốn tiền thuê người giúp việc, chị Hà Thu (Q.4, TP.HCM) từng tình nguyện ở nhà chăm sóc con nhỏ và mẹ chồng bị tai biến liệt nửa người. Lúc đầu, hai vợ chồng đều tiếc rẻ công việc đồ họa ở công ty quảng cáo rất ổn định và phù hợp của chị, nhưng cỗ máy gia đình rồi cũng chạy tốt bởi chị khá đảm đang. Vài năm sau, chị Thu bắt đầu nhận thấy bất ổn. Chồng chị ngày càng gần với sự thờ ơ, phó mặc, khoán trắng việc "xây tổ ấm" cho vợ, không còn trân trọng sự hy sinh của vơ mà còn tỏ thái độ coi thương. Hằng ngày làm những công việc lặp đi lặp lại, chị dần trở nên cũ kỹ, mất sức hút và nhàm chán trong mắt chồng; hai tâm hồn đã không còn đồng điệu như trước.
Ngày bắt được tin nhắn mùi mẫn của chồng với cô đồng nghiệp trẻ, chị không đánh ghen mà nén chặt nỗi đau, âm thầm lập kế hoạch tách khỏi cái bóng của chồng. Chị đề nghị chồng chia sẻ trách nhiệm trong việc thuê người nuôi mẹ và gửi con vào nhà trẻ đê đi lam. Dù không cứu vãn được gia đình nhưng quan trọng là chị đã giành được quyền nuôi con sau khi chia tay ông chồng trăng hoa, tệ bạc.
Sự hy sinh của người phụ nữ chỉ thực sự có ý nghĩa nếu đem lại những giá trị tích cực. Nêu tận tụy cho gia đình mà kết cục là người chồng trở nên vô trách nhiệm, bỏ lơ vợ con, chạy theo dục vọng ích kỷ; những đứa trẻ phải sống bơ vơ, mất hơi ấm tình thương thì sự tận tụy ấy chỉ là vô ích. Là người mẹ, người vợ, ngươi phu nư luôn có nhu cầu hy sinh nhưng phải có tầm nhìn và quyết định sáng suốt để không phải chịu "thiệt thòi kép", không hụt chân khi bị thảy ra giữa dòng đời.
Theo VNE
Cụ lang làng Mẹ gọi điện báo tin, con về ngay cụ lang làng vừa mất rồi. Nước mắt tôi trực òa ra, chạy ngay sang phòng sếp xin nghỉ việc rồi bắt vội xe về nhà. Chặng đường chỉ có hơn 90 cây số mà sao hôm nay dài thế. Xét về máu mủ thì nhà tôi với cụ chẳng họ hàng gì, tôi ở...