Tôi đang bị quả báo khi lấy cớ để trốn việc nhà
Tôi cảm thấy mình mất quá nhiều thời gian vào những công việc không tên ấy.
Hình ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi, kết hôn gần năm. Tuy nhà không có điều kiện nhưng từ nhỏ bố mẹ không bắt tôi làm bất cứ việc gì, chỉ cần lo học hành. Thậm chí ngay cả nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mẹ cũng làm hết. Tôi đỗ đại học danh tiếng, có bằng giỏi và tìm được việc lương khá. Yêu được hơn năm, chúng tôi kết hôn. Anh hiện 30 tuổi, galăng, ưa nhìn, biết quan tâm tôi.
Mẹ chồng tôi nhẹ nhàng, phúc hậu, yêu thương con cái. Bà biết tôi vụng nữ công gia chánh nhưng không ghét mà chỉ bảo tận tình, dạy tôi bí quyết nấu ăn ngon và các mẹo vặt trong cuộc sống. Tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc. Nhưng chỉ hào hứng được lúc đầu, tôi nản dần và thấy mất quá nhiều thời gian. Trước đây, làm xong tôi thường cùng người yêu đi ăn, đi dạo hoặc xem phim. Nhưng giờ ngày nào cũng tất bật về nấu nướng, dọn dẹp. Nếu dành thời gian ấy để nghỉ ngơi, thư giãn hoặc kiếm tiền,… chắc sẽ ý nghĩa hơn. Khi có tiền, muốn ăn món Tây, Tàu gì mà chẳng được.
Tôi bắt đầu tìm cớ về muộn và không ăn cơm nhà. Ban đầu, chồng tôi còn về ăn cơm với mẹ. Nhưng thấy vợ ít về, mà mẹ hay than buồn nên anh chán dần, đi nhậu với bạn bè. Mẹ chồng muốn sang nhà chị chồng ở chơi. Khi nghe mẹ báo, tôi rất vui vì sẽ được tự do làm theo ý mình. Tôi rủ chồng đi ăn nhà hàng, đi chơi như ngày còn yêu nhưng anh luôn bận, có khi đã hẹn còn hủy đột ngột. Thậm chí tôi vào bếp trổ tài, anh cũng chẳng về, mà lúc về thì đã khuya, người nồng nặc mùi bia. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục, chồng sẽ sa ngã, hư hỏng. Phải chăng tôi đã làm hơi quá nên mới rơi vào tình trạng này? Mong chuyên gia và mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Xuyến
Chuyên gia tâm lý Trần Kim Xuân gợi ý:
Video đang HOT
Chào Xuyến,
Việc xảy ra hôm nay là một phần hệ quả của cách giáo dục trong gia đình bạn. Bố mẹ bạn đặt việc học quan trọng hơn tất cả, không dạy bạn các kỹ năng trong cuộc sống. Chính bạn cũng có suy nghĩ xem thường việc nội trợ, dọn dẹp… Đó đúng là những việc không tên, mất thời gian nhưng lại giúp cuộc sống con người trở nên ấm áp, có ý nghĩ hơn nếu bạn biết cách sắp xếp.
Bạn rất may mắn khi có mẹ chồng tâm lý, không chê trách con dâu mà chỉ bảo tận tình. Có lẽ bạn chưa thực sự hiểu về cuộc sống hôn nhân nên chưa biết cách vun vén để gia đình hạnh phúc. Các bạn đi làm cả ngày bên ngoài, bữa tối chính là lúc cả gia đình quây quần bên nhau trò chuyện, gần gũi. Chắc bạn đã nhìn thấy, căn bếp lạnh tanh thì đâu còn sự đầm ấm của gia đình. Cũng vì thế mà chồng bạn chán nản, thường xuyên đi nhậu.
Nếu tiếp tục tình trạng này, chồng bạn sa ngã là điều khó tránh khỏi. Và không phải bạn làm hơi quá nên mới vậy, mà là bạn không nên nói dối để trốn tránh việc nhà, bỏ bê gia đình. Hiện tại, bạn đã nhận thấy lỗi sai chưa hay chỉ vì cô đơn, sợ chồng hư hỏng nên mới lo lắng?
Hãy nhìn nhận lại bản thân, thậm chí có thể hỏi người thân, bạn bè để nhìn rõ cái chưa đúng của mình. Chỉ khi hiểu rõ, bạn mới nên tìm cách cải thiện. Bạn có thể đến nhà chị chồng chơi thường xuyên, lôi kéo chồng đến để tạo không khí gần gũi. Sau vài lần thì tâm sự với mẹ chồng một cách chân thành về những lo lắng của mình, xin lỗi mẹ vì thời gian qua đã có suy nghĩ lười biếng, chưa đúng, bỏ bê gia đình. Bạn có thể không “khai” hết mọi chuyện nhưng đừng dùng lý do để che giấu toàn bộ, bởi mẹ chồng bạn từng trải lại tinh tế, những mẹo nhỏ đó của bạn khó mà qua được mắt bà. Sau đó, mời bà về ở với mình.
Khi bạn thay đổi, căn nhà ấm áp trở lại, có mẹ chồng hậu thuẫn, lúc này lôi kéo chồng bạn về cũng không quá khó. Không thấy bạn nhắc đến việc có con. Đứa con chính là sợi dây gắn kết giữa vợ chồng, khiến họ có trách nhiệm với gia đình hơn.
Chúc bạn sáng suốt và học được cách vun vén gia đình.
Theo vnexpress.net
Nhường chồng cơ hội mà ai ai cũng mơ ước, tôi mất sự nghiệp xán lạn rồi mất luôn cả chồng
Tôi chết lặng sau cuộc điện thoại đó.
Tôi và chồng làm cùng một ngành. Trước đây chồng tôi làm cho một công ty khác. Sau này công ty ấy phá sản, tôi đã tận dụng mối quan hệ của mình để xin cho chồng một vị trí ở công ty mình.
Ở công ty, tôi là lãnh đạo của chồng nên đôi lúc cũng có chút khó xử. Khi anh làm sai việc gì, tôi vẫn phải kiểm điểm như những người khác. Vì chuyện này mà có những đợt chúng tôi giận nhau cả mấy ngày. Chồng tôi thì không hiểu được nỗi khó xử ấy của vợ, cứ nghĩ rằng tôi thích ra oai với anh trước mặt đồng nghiệp.
Cách đây 3 năm, tôi nhận được một lời đề nghị của cấp trên. Họ nói sẽ đề bạt tôi đi tu nghiêp ở Nhật với thời hạn 2 năm. Sau khi trở về, tôi có thể nhận được một vị trí tốt ở công ty, tiền đồ cũng rất rộng mở.
Sau khi nghĩ kỹ, tôi đã cắn răng từ chối và đề bạt chồng mình thay thế vị trí ấy. (Ảnh minh họa)
Đối với mọi người, đó là một cơ hội trời cho, cả tôi cũng thế. Nếu tôi chưa lấy chồng, sinh con thì chắc chắn tôi sẽ đi mà chẳng có chút lăn tăn. Nhưng ở tình thế ấy, tôi buộc phải cân nhắc. Con tôi mới lên 3, nếu tôi bỏ con ở lại Việt Nam với bố thì chẳng thể nào yên tâm. Chưa kể vừa nói đến chuyện đi làm ở nước ngoài, bố mẹ chồng tôi đã giãy nảy lên vì sợ tôi sang bên ấy sẽ cặp kè người khác rồi bỏ bê gia đình.
Sau khi nghĩ kỹ, tôi đã cắn răng từ chối và đề bạt chồng mình thay thế vị trí ấy. Chồng tôi là một người có năng lực. Nhờ được sự tiến cử của tôi và trải qua bài kiểm tra chuyên môn, anh đã được lựa chọn.
Thời gian đầu chồng tôi sang Nhật, mọi thứ vẫn ổn. Cho tới ngày hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chồng. Thế nhưng khi tôi nghe máy, bên kia không phải tiếng nói lại của chồng tôi mà là những tiếng rên la dung tục của chồng tôi và người đàn bà khác. Tôi vội vã tắt máy rồi chết lặng vì biết mình đã mất chồng.
Tôi đã sai ở điểm nào? (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, tôi nói mọi chuyện cho chồng biết nhưng anh không nhận. Anh còn thề thốt và nói mình để quên điện thoại ở phòng trọ nên đã bị lấy trộm, một lý do quá vô lý. Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng mẹ chồng tôi lại can ngăn và nói đàn ông nào chẳng thế. Chỉ cần sau tất cả, anh ta vẫn về với vợ con là được.
Kết thúc 2 năm tu nghiệp, chồng tôi trở về và nhận ngay vị trí giám đốc. Kể từ khi có chức sắc, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh trở nên xa cách mẹ con tôi, ở công ty thì khiến mọi người mất lòng vì sự khoe mẽ bản thân của anh. Về đến nhà, anh cũng chẳng chơi với con mà suốt ngày ôm lấy điện thoại để nói chuyện với ai đó.
Và ngày hôm qua, chồng tôi đã lạnh lùng nói câu chia tay sau bao năm làm vợ chồng. Tôi đau, đau lắm. Không ngờ vì ngày ấy tôi trao cơ hội cho anh mà bây giờ sự nghiệp của tôi chẳng có gì sáng lạn, lại mất cả chồng vào tay người đàn bà khác. Tôi đã sai ở điểm nào hả mọi người? Tại sao sự hy sinh của tôi lại hủy hoại hạnh phúc của tôi thế này?
Theo afamily.vn
Đàn bà sống bằng tiền của mình: Cực thân một chút mà an lòng "Với đàn bà, tiền có bao giờ là thừa, có mê thì đó cũng là tiền tớ nỗ lực kiếm được. Ai chê cười tớ tham tiền, tớ cười họ rời xa đàn ông một chút cũng không có nổi bát cơm ăn. Vậy mới là nhục với đàn bà!" Tôi có một cô bạn rất bận rộn. Cô ấy là kiểu phụ...