Tôi đã yêu là hết mình
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi.
Chắc hẳn mọi người giờ đây đang say giấc sau một ngày phải chống chịu với cái nắng oi ả của những ngày đầu hạ. Còn tôi, lại thao thức với nỗi đau trong tim. Nếu có thể, xin hãy đọc hết những dòng tâm sự của tôi sau đây, và chia sẻ với tôi bạn nhé!
Dù đã đi được 1/4 chặng đường của cuộc đời, nhưng bản thân tôi vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm tốt cho bản thân về tình yêu, tôi không thể thay đổi con người mình với suy nghĩ: yêu là hết mình vì người mình yêu!
Là người con gái miền núi, tuy không xinh, nhưng tôi mang đặc điểm của quê mình, trắng trẻo, có duyên, giao tiếp tốt. Tôi được những người xung quanh yêu mến vì bản tính dễ gần, hay cười, nhưng rất thẳng thắn. Với những người đàn ông xung quanh, tôi luôn từ chối thẳng thừng nếu như không có thiện cảm, nhưng luôn cố gắng khiến người ta không hận mình. Cứ nghĩ rằng, như vậy tôi sẽ luôn được hạnh phúc… Nhưng đời không như là mơ.
Mối tình đầu tiên của tôi, là một anh chàng hơn tôi 1 tuổi, đó là những ngày cuối cấp 3. Các bạn trong lớp đều có một nửa của mình, đôi khi tôi thấy tủi thân khi dự liên hoan với lớp, vậy là tôi quyết định nhận lời yêu anh, một trong những chàng trai đang tán tỉnh tôi lúc đó, là người mà tôi thấy “ổn” nhất. Tình yêu của chúng tôi kéo dài đến hơn 4 năm, vui có, buồn có, giận hờn có, hạnh phúc có… Chúng tôi đã dự tính đến chuyện tương lai, khi bố mẹ anh sang đặt vấn đề với bố mẹ tôi, hai cụ nhất định không đồng ý vì tôi mới học xong cao đẳng và chưa xin được việc làm, còn anh, chỉ có một cửa hàng kinh doanh nho nhỏ, thu nhập chưa đủ để nuôi tôi. Ngày đó, suy nghĩ ngô nghê của tôi, rằng chỉ cần sống với người mình yêu thương là đủ, tôi không sợ khổ… và tôi âm thầm chống đối.
Rồi tôi phát hiện ra mình có thai, lúc đó cái thai đã được 5 tháng tuổi, thật ra tôi và anh đều biết từ trước nhưng vì muốn cưới nên cứ lần lữa sang ngày. Khi hai cụ nhà tôi phát hiện thì cái thai đã được gần 6 tháng, hai cụ rất buồn, đã khóc và trách tôi rất nhiều… cuối cùng các cụ vẫn đồng ý. Vậy mà chỉ sau chưa đầy 30 phút ngồi nghe mẹ tôi giảng giải về tuơng lai, anh ta chạy đến và thuyết phục tôi bỏ đứa bé. Tôi như không tin vào tai mình, lúc đó mới chợt hiểu ra, vì sao bố mẹ nhất định khuyên tôi không nên lấy người đàn ông này, anh ta là kẻ không có chính kiến. Lúc đó tôi bàng hoàng, nhưng cũng nói với anh ta “ Được, em sẽ theo ý anh, và khi con em chết, tình yêu của chúng ta cũng chết theo con”. Tôi nhắm mắt dứt bỏ đứa bé trong bụng mà thầm cầu mong cho nó có cuộc sống tốt hơn ở kiếp sau, sẽ không phải đầu thai vào một người mẹ và người cha ác độc như chúng tôi.
Dù sau đó, anh ta có cố gắng van xin tôi thế nào, hứa với tôi ra sao, tôi vẫn cố gắng dứt bỏ anh, dứt bỏ mối tình không có tương lai này. Sau 2 tháng chống trọi với bản tính Chí Phèo của anh ta, sau khi nhận được vô số lần anh ta vác dao, vác gậy cùng bạn bè đến nhà tôi chửi rủa, và sau khi đón nhận 3 cái tát… chúng tôi chính thức trở thành hai kẻ ở hai đầu thế giới.
Tôi nhanh chóng bước vào mối tình thứ hai, sau đó một tháng. Người yêu thứ hai của tôi kém tôi 2 tuổi nhưng rất yêu tôi. Còn nhớ có lần tôi cự tuyệt anh, muốn anh đừng làm phiền tôi, anh ấy đã khóc trước cửa nhà tôi rất lâu và nói “ Xin em, hãy để anh yêu em, đừng rời xa anh lúc này“. Khi tôi vẫn còn bị tình cũ làm phiền, anh đã vì tôi mà chịu trận đòn suýt mất mạng. Rồi vô số những lần, anh nói muốn ở bên che chở cho tôi… Tôi mềm lòng. Tình yêu “phi công trẻ” này kéo dài gần một năm. Trong suốt một năm đó, có những lần cãi nhau, tôi luôn là người nói chia tay, còn anh luôn là người xin tôi quay lại. Gia đình anh rất quý mến tôi, coi tôi như con cái trong nhà, những tưởng chúng tôi sẽ có một kết cục có hậu… Chợt một ngày, anh nói chia tay. Tôi bàng hoàng, hốt hoảng hỏi lý do. Anh nói, vì tôi quá kiểm soát anh, coi anh như con khi chăm sóc anh từng li từng tí, tôi không cho anh khoảng trời riêng trong khi anh còn trẻ, còn mải chơi, còn muốn tự do. Ngậm ngùi với cái lý do trên trời rơi xuống ấy, tôi đã khóc lóc suốt mấy ngày, chấp nhận buông tay. Bạn bè tôi, gia đình tôi cũng rất bất ngờ khi chúng tôi kết thúc dễ dàng như vậy. Họ nói, mới tuần trước còn thấy vui vẻ với nhau, còn thấy ngồi đợi tôi suốt hơn 1 giờ đồng hồ trước cửa nhà giữa trời nắng nóng khi tôi giận không gặp, thế mà lại chia tay. Họ hỏi lý do, tôi chỉ cười.
Tôi lao vào rượu chè, vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng mặc kệ mình buông thả… Tôi tự trách bản thân mình không tốt nên không giữ được anh. Hai tháng sau, một lần tình cờ nhìn thấy anh vượt qua tôi, mặc bộ quần áo tôi tặng anh, đang cười ngọt ngào với một cô gái khác, nhìn thấy tôi anh chỉ quay mặt đi.. Hỏi ra mới biết, cô bé đó anh quen lúc chúng tôi vẫn còn bên nhau, và khi cô ấy nhận lời yêu anh, là lúc anh nói lời chia tay. Nhận ra rằng lỗi không phải ở tôi, tôi không còn buồn nữa.
Mối tình thứ ba của tôi đến rất nhanh, chúng tôi quen nhau từ trước và khi tôi chia tay người yêu cũng là lúc anh bị “đá”. Chúng tôi đến với nhau, khi anh đề nghị muốn bù đắp nỗi đau cho nhau. Anh là chàng trai rất lịch thiệp, ga lăng, rất hài hước và đáng yêu… Anh, từ người lấp chỗ trống, đến thành người tôi yêu lúc nào không hay. Khi chính thức yêu nhau được 1 tháng, bất chợt người yêu cũ của anh, dù đã có gia đình, nhưng vẫn quay lại van xin anh tha thứ và nói rằng chỉ yêu mình anh. Anh nói anh nhận ra chưa bao giờ quên cô ấy nên chủ động chia tay với tôi.
Một lần nữa bị bỏ rơi, tôi gần như phát điên, điên cuồng buông thả, điên cuồng biến mình thành sâu rượu. Tôi xuống Hà Nội học một lớp liên thông lên đại học và cũng chính điều đó khiến tôi thấy cô đơn mà tôi ngã vào lòng một thằng đàn ông mà tôi tình cờ quen trên mạng. Cũng có thể do ông trời vẫn còn thương tôi, nên dù cả đêm cố gắng nhưng anh ta không đạt được mục đích. Anh ta muốn tôi là người yêu anh ta, nhưng tôi từ chối. Những ngày sau đó, anh ta luôn gạ gẫm tôi để “sửa lại lỗi lầm hôm trước”, khi tôi thằng thừng từ chối, anh ta trả thù tôi bằng cách cho tất cả những người quen biết số điện thoại của tôi, ngày ngày ngã giá qua đêm. Đó là khoảng thời gian có lẽ là kinh hoàng nhất của cuộc đời tôi mà tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm.
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi (Ảnh minh họa)
Đúng lúc tôi muốn gục ngã, tôi đã gặp anh. Tình cờ gặp nhau như là duyên phận, anh dần đi vào cuộc sống của tôi, rất nhẹ nhàng. Anh gián tiếp giúp tôi đứng lên, gián tiếp giúp tôi giải quyết những vấn đề kia. Anh luôn chiều tôi hết mực, luôn lắng nghe và ở bên tôi khi tôi cần, dù lúc đó trong mắt tôi anh chỉ như một người bạn, một ân nhân. Tôi không yêu anh. Khi nhận lời yêu anh, tôi chỉ mong muốn có một chỗ dựa cho mình, một nơi để tôi dựa lúc tôi mệt mỏi nhất. Những lần anh chở tôi đi chơi, những lần tôi nhõng nhẽo đòi anh hết điều này đến điều khác, thì dù có khó đến đâu anh cũng luôn cố gắng làm tôi vui. Suốt mấy tháng trời “yêu hờ” như vậy, anh dần trở thành thứ gì đó rất quan trọng trong tôi. Khi tôi nhận ra tôi đã yêu anh thì cũng là lúc vợ anh biết sự thật và nói chuyện với tôi… Không thể sử dụng từ “bàng hoàng” để diễn tả tâm lý tôi lúc đó, vì nó quá nhẹ nhàng. Anh đến tìm tôi, dù tôi có quyết tâm không gặp anh cũng xin gặp để giải thích, tôi cho anh cơ hội để nói, anh kể rằng cuộc đời anh không thật sự vất vả, nhưng vì thuở bồng bột mà anh phải đi tù mất 5 năm, trong những năm tháng đó chị là người theo anh, động viên anh. Đến khi ra tù, vì xã hội còn kỳ thị, và vì anh nghĩ anh đã nợ chị quá nhiều, nên hai người lấy nhau. Vừa lấy nhau được nửa năm, thì anh gặp tôi. Anh nói đã rất nhiều lần muốn cho tôi biết sự thật nhưng lại sợ tôi sẽ rời xa anh nên anh không nói. Anh nói thật sự rất yêu và cần tôi. Đêm đó, nhất định anh không chịu về mà cứ ở cạnh tôi. Chị ấy nói với anh rằng chị có thai được 4 tháng, vì sợ chưa chính xác nên chưa nói với ai. Tôi nói anh về, vì dù anh không yêu vợ, thì cũng nên có trách nhiệm với con, cháu không có tội. Anh nói sẽ chỉ về khi nào tôi hứa không bỏ rơi anh, không trốn tránh anh. Tôi mềm lòng hứa và chấp nhận tiếp tục là người yêu anh, là người tình của anh.
Có thể nói đến đây, các bạn sẽ nghĩ, tôi thật là bỉ ổi. Nhưng bản thân tôi lúc đó, đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau, thật sự đã sợ cô đơn, thật sự sợ không có ai bên cạnh. Tôi sợ tôi sẽ lại ngã. Và một phần, tôi cảm thấy mang ơn anh, khi anh kéo tôi ra khỏi vũng bùn kia.
Video đang HOT
Thời gian đầu, anh rất yêu thương chiều chuộng tôi, luôn đến với tôi, không rời xa tôi nửa bước như thể anh sợ tôi sẽ đi mất vậy. Dù luôn thấy mặc cảm tội lỗi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt và nghĩ “cứ yêu đến đâu thì hay đến đó”…
Một năm trôi qua, tình cảm của chúng tôi có lúc thăng, lúc trầm. Đôi khi, mặc cảm, mệt mỏi, bế tắc khiến tôi muốn rời xa anh, nhưng mỗi lần tôi quyết thì anh lại không quyết và ngược lại. Bạn bè thân thiết của tôi khi biết được chuyện này đã trách tôi rất nhiều, họ lo cho tôi, lo rằng tôi ở nơi đất khách quê người nhỡ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao nhưng tôi chỉ cười. Bản thân tôi lúc đó, chỉ thấy bất cần.
Suốt thời gian yêu anh, tôi cố gắng là chỗ dựa cho anh, là nơi để anh đến khi anh cần. Tôi đã là bạn, là người yêu, là người tình của anh một cách xuất sắc nhất. Những điều vợ anh không bao giờ làm được, tôi luôn cố gắng dành cho anh. Anh cần tôi, vì tôi luôn đón anh với gương mặt nhẹ nhõm nhất, luôn làm cho anh vui, yêu chiều anh hết mực.
Anh đã thực sự cảm động chỉ vì tôi nấu cho anh bát mì tôm trứng lúc anh đói, anh nói: “ Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ không phải là mẹ anh quan tâm mà nấu cho anh ăn thế này”. Câu nói đó thúc đẩy mạnh mẽ tôi hoàn thiện mình hơn, cố gắng khiến anh đến với tôi khi anh cần. Các bạn có thể cho rằng tôi muốn giành anh từ tay chị ấy, nhưng không đâu, quả thực yêu anh lòng tôi chỉ nghĩ làm sao để anh vui hơn, làm sao để anh thấy yên bình hơn, làm sao để mỗi khi mệt mỏi anh đều nghĩ đến tôi, chỉ đơn giản là vậy. Lúc đó, ước mơ của tôi chỉ là mang lại hạnh phúc cho anh, người tôi thật sự đã yêu.
Khi con trai anh ra đời, cũng là lúc mọi chuyện xấu đi. Anh không thể dành nhiều thời gian bên tôi như trước, không thể toàn vẹn quan tâm tôi như trước, những lần đi chơi với tôi, chỉ muốn mau chóng về nhà với con. Vì chăm con một tay anh làm, nên cứ xa con là anh lo lắng. Đến nỗi đi chơi cũng không thấy yên tâm. Tôi bực tức, giận dỗi, mỗi lần như thế, tôi đều làm quá lên chọc tức anh khiến anh buồn. Tôi còn nói với anh, nếu anh cứ không quan tâm đến tôi, tôi sẽ đi ngủ với người khác. Mỗi lần tôi nói vậy, anh đều rất buồn, nhưng cũng luôn làm lành và hứa sẽ quan tâm đến tôi hơn.
Một lần… Hai lần… Ba lần… Rồi nhiều lần sau nữa, hễ anh không quan tâm đến là tôi nói chia tay, và nói ra câu ấy. Chỉ là bực tức nên tôi mới lôi ra, vì nghĩ anh sẽ như mọi lần, chạy ngay đến và yêu thương tôi. Nhưng tôi không hề biết, mỗi lần tôi như vậy, lại để lại trong anh một vết sẹo. Có lẽ đã chi chít trong sức chịu đựng của anh và anh thực sự đã rời xa tôi.
Vì một vị giáo viên ở lớp có thái độ ăn tiền trắng trợn, mà tôi lại là nạn nhân, lần đầu tiên tôi nhận ra được rằng đồng tiền có sức mạnh lớn đến thế. Tôi buồn. Anh gọi cho tôi và tôi muốn anh đến với tôi, anh nói “Hôm nay muộn rồi, anh đến một lúc lại phải về với cu Bin, mai anh đến với em nhé!”, tôi lại giận, lại nói ra điều không nên nói kia… Và lần này, anh thực sự bùng nổ. Câu cuối cùng anh để lại cho tôi rằng “ Tôi có thể gàn cô một lần, hai lần… nhưng mãi mãi thì không thể được. Nếu điều cô đã muốn thì không bao giờ tôi cản được cô. Cứ bay đi nếu cô muốn. Và hãy nhớ một điều rằng, nếu cô đau 1 lần thì tôi sẽ hận cô gấp 10 lần”.
Tôi giam mình trong nhà, không tiếp xúc với bất kỳ ai, bởi sự hối hận cứ hành hạ tôi, kỷ niệm suốt một năm ấy cứ hành hạ tôi. Tôi chỉ có thể ước hai từ “giá như…”
Có thể đây cũng là điều tốt cho tất cả chúng tôi, cho anh, cho tôi, cho gia đình anh. Thực ra thì trước sau gì cũng có ngày này thôi, phải không nào? Chỉ là tôi nhất thời, chưa chấp nhận được sự thật, chưa chấp nhận được rằng bên tôi giờ không còn anh.
Mỗi ngày thức dậy, tôi đều mong muốn đây chỉ là cơn ác mộng, rằng khi tôi tỉnh dậy sẽ lại nhận được tin nhắn từ anh, những lời quan tâm từ anh… nhưng thực tế thì không.
Nếu cho tôi quay trở lại ngày hôm đó, tôi nhất định sẽ thay những lời không nên nói kia bằng câu “em yêu anh”. Giờ có lẽ đã là quá muộn rồi.
Mối tình thứ nhất, trái tim tôi có vết nứt…
Mối tình thứ hai, trái tim rách tôi rỉ máu…
Mối tình thứ ba, vết loét xuất hiện…
Trái tim tôi bây giờ đã thối nát và không còn dám đập vì tình yêu nữa rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã yêu một người gần bằng tuổi cha mình
Đến năm 36 tuổi, tôi mới lấy chồng. Chồng tôi thua tôi 4 tuổi, và khá đẹp trai. Anh là giám đốc một đơn vị của nhà nước chuyên sản xuất bàn ghế học sinh. Bạn bè họ hàng ai cũng bảo tôi "trâu chậm mà uống nước trong". Không những thế, khối cô bạn gái còn luôn tò mò về cuộc sống của vợ chồng tôi. Phải nói rằng ngày ấy, có một ông chồng năng động và có chút vai vế như thế, cuộc sống vật chất của chúng tôi không đến nỗi khốn khó.
Chồng tôi thuộc hàng đàn ông không hoa hòe hoa sói. Những ngày lễ của chị em, không bao giờ anh ấy dành tặng cho tôi một bó hoa hay một món quà nào đó như nhiều đấng mày râu vẫn hay làm. Thậm chí ngày sinh nhật của tôi, anh ấy còn không có lấy một lời chúc mừng. Nếu có bạn bè thân đến chúc và tặng quà thì anh ấy vẫn xởi lởi tiếp đón và vui vẻ trò chuyện khiến cho bạn bè tôi không nghĩ rằng nếu họ không đến thì cũng chẳng có một lời chúc nào, huống chi là một món quà.
Khi mới lấy nhau, tuy tôi đã 36 tuổi, nhưng dù sao vẫn còn chút trẻ con, vẫn thích chồng yêu chiều, quan tâm. Từ nhỏ tới lớn tôi luôn được quan tâm chu đáo. Cha tôi là bác sĩ làm ở Bệnh viện Bạch Mai, mẹ tôi là giảng viên Đại học Tổng hợp. Ngày sinh nhật tôi, cha mẹ thường mua tặng sách. Và thể nào hôm đó trong nhà cũng có một lọ hoa đẹp, cùng bữa cơm cải thiện mừng sinh nhật vui vẻ.
Nhưng chồng tôi bảo: Nhà anh là nông dân, cả đời anh chẳng biết thế nào là sinh nhật với chẳng phải tặng hoa cho ai bao giờ. Tôi nhiều khi tự ái giận dỗi. Có năm, ngày sinh nhật tôi là một ngày nặng nề vì chúng tôi cãi vã nhau, quanh đi quanh lại cũng vẫn là những chuyện không có lời chúc mừng hay một bông hoa nào dành tặng tôi.
Ngày tháng qua đi, tôi sinh được một trai, một gái. Các cháu dần khôn lớn và học hành rất giỏi. Dường như đó là nhờ gien di truyền của chồng tôi vượt trội. Tôi luôn nhường cho anh mọi thứ chăm sóc tốt đẹp nhất, và về phía mình cũng không dám đòi hỏi nhiều, bởi tôi cũng nhận ra chồng tôi tuy cứng tính, khô khan, nhưng anh rất yêu vợ con và yêu mái ấm gia đình.
Anh lại là một người đàn ông nghiêm túc, không trăng hoa, không rượu chè bê bết như nhiều người chồng khác. Anh làm giám đốc công ty nhà nước, rồi sau khi kinh tế thị trường mở cửa, anh chuyển sang công ty cổ phần, làm Chủ tịch Hội đồng quản trị một công ty cổ phần thiết bị trường học. Những mâu thuẫn nho nhỏ của cuộc sống trong gia đình cũng dần nguội lạnh. Tôi đã quen với cách sống khô cứng của chồng, không còn đòi hỏi và tủi thân như trước. Chị tôi ngày trước cũng luôn nhắc nhở tôi rằng, thôi mình lớn tuổi hơn, nhịn hắn đi một chút mà sống cho vui vẻ. Nếu hắn biết chiều chuộng chăm sóc phụ nữ thì có khi hắn chẳng đợi đến ngần ấy tuổi mới rước đến cô. Mà người như thế có khi lại chẳng có thói trăng hoa, càng may em ạ.
Ảnh minh họa.
Nhưng chị gái tôi cũng như nhiều người bạn bè không biết hằng ngày tôi luôn phải sống trong sự căng thẳng. Chồng tôi có tính khí rất khó chịu. Mỗi khi có chuyện gì dù nhỏ dù lớn, anh đều gắt gỏng với vợ con rất nặng nề. Nếu tôi bảo: Anh ạ, em định bàn việc cho thằng Linh nhà mình chuyển sang trường thực nghiệm... Là anh gắt, tiền đâu mà chơi trội. Tôi ngày xưa học trường làng mà vẫn xong đấy thôi. Nếu con bé Hồng mà lên lớp một là tôi cho về ở với ông bà nội bên Đông Anh. Bên đấy khỏi lo nịnh thầy cô ngày lễ tết, lại có ông nội đưa đón hằng ngày. Tôi hoảng hốt tìm mọi cách để anh không thực hiện những việc anh tuyên bố.
Trong nhà nuôi người giúp việc. Đôi khi anh sai bà ta làm những việc trái với những việc tôi đã yêu cầu. Cứ ông chẳng bà chuộc như vậy hết ngày này sang ngày khác. Ngày nghỉ, đôi khi tôi muốn cả nhà đi ăn ở ngoài cho vui, cho các cháu được tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng anh bảo: Ăn cơm nhà. Khi trung tâm chiếu phim có phim hay, tôi rủ anh đi xem, anh bảo: Nhà có mấy cái ti vi, lại truyền hình cáp Trung ương, xem không hết kênh, lại phải tốn tiền mua vé xem phim ra rạp ngồi hàng tiếng có phải là dở hơi không? Điều quan trọng là anh có vẻ coi thường học vấn của tôi, một nhân viên văn phòng. Động tí anh bảo: Biết gì...
Để không phải cãi nhau, tôi ghìm nỗi bực tức vào lòng. Ghìm nhiều lâu ngày tôi như kẻ bị stress nặng, không hề thấy rung động với chồng như ngày xưa nữa. Và cuộc sống thấy tẻ nhạt như mình đang phải cố gắng sống mà nuôi con khôn lớn, không có niềm vui và ham muốn gì.
Thế rồi tôi gặp một người. Ông là cấp trên mới của tôi. Thực ra trong suốt cả năm trời làm việc ở văn phòng, gần như làm thư ký cho người sếp mới này, tôi hầu như chỉ làm đúng phận sự của mình mà không hề có ý nịnh nọt hay chứng tỏ mình này nọ. Bởi tôi không có ham muốn gì nữa ngoài ham muốn nuôi dạy con khôn lớn, học hành thành đạt. Tôi đi làm cũng vì nhu cầu giao tiếp xã hội, chứ đồng lương của tôi không đáng gì so với số tiền chồng tôi đưa mỗi tháng.
Người sếp mới khá lịch lãm. Tiếp xúc lâu qua công việc, tôi nhận thấy ông thật sự là một người lãnh đạo giỏi và công minh. Cơ quan tôi từ khi có sếp mới về, ngày lễ tết thường được thưởng cao. Công đoàn hoạt động hiệu quả hơn hẳn. Có những chuyến đi nghỉ mát và tham quan. Mỗi lần có chuyến đi như vậy, cơ quan đều cố gắng tổ chức cho cả gia đình vợ chồng con cái của cán bộ nhân viên đi cùng.
Do vậy mà chúng tôi mới biết sếp đang nuôi con trai một mình. Cũng do vậy mà mọi người cũng biết rằng tôi không bao giờ mời được chồng mình đi đâu cùng. Tôi khi thì cùng con trai, khi thì cùng con gái, âm thầm lẻ loi. Chính vẻ âm thầm lẻ loi ấy của tôi khiến sếp tôi chú ý. Ông quan sát tôi - sau này ông đã kể như vậy - và ông đã nói với tôi vào một lần khi những bản hợp đồng đã được đánh máy xong và sắp xếp khá khoa học:
"Em là một phụ nữ quá thông minh và nhạy cảm".
Tôi không hiểu vì sao ông lại nói tôi thông minh khi mấy cái bản đánh máy là công việc khá tầm thường. Nhưng điều tôi nhận thấy trong giọng nói của ông có gì như là sự sẻ chia và như lời động viên tôi hãy mạnh mẽ lên.
Tôi bỗng muốn đến cơ quan hằng ngày. Mỗi khi bình minh bừng dậy, tôi háo hức chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng con, trang điểm và chọn những bộ quần áo phù hợp. Tôi thôi không đau khổ với những thái độ và lời lẽ cáu gắt của chồng. Tôi phóng xe đến cơ quan trong tâm trạng tươi vui háo hức. Dù đã gần chớm đến tuổi 50, vậy mà như một cô gái mới tìm được việc làm.
Rồi ông ấy bị tai nạn gẫy chân phải bó bột. Cơ quan tôi chia nhau đến chăm sóc sếp vì con trai của ông ấy còn nhỏ, chưa biết chăm sóc cha, cũng vì mọi khi ông ấy khá chu đáo với mọi người. Thậm chí chồng hay vợ của cán bộ nhân viên trong cơ quan, phần lớn đều rất quý sếp của vợ hay chồng mình. Chúng tôi được lệnh của cấp phó, mang công văn giấy tờ đến để ông duyệt. Rồi cơm nước luôn cho ông và cậu con trai nhỏ.
Tôi đến nhà ông, nhìn tấm ảnh chụp chung của gia đình, và nhìn lên bàn thờ người vợ mới biết bà là một thiếu phụ khá đẹp và dịu dàng. Tôi gần như lặng người đi trước những gì ông lưu giữ của người vợ, đặt trên bàn thờ, trên bàn làm việc và những nơi mà ông có thể đã từng có những kỷ niệm ngọt ngào với bà.
Tôi bỗng muốn đến chăm sóc ông hằng ngày. Đây là người mà mọi khi ở cơ quan chúng tôi rất ngưỡng mộ. Nay ông nằm nét mặt xanh xao, nhưng tôi như nhìn thấy vẻ thư sinh của một người đàn ông nho nhã, lịch lãm, trẻ trung xưa kia, được lưu dấu trên những bức ảnh.
Mọi việc đến như cơn lốc mà tôi không sao kìm giữ được.
Đấy là khi ông đã khỏe mạnh lành lặn và tôi cùng một anh trong phòng đi công tác với sếp. Chúng tôi đi Trung Quốc để ký kết một hợp đồng hợp tác khá quan trọng. Chồng tôi bảo: Cô cứ đi thoải mái, tôi khắc lo cho con ở nhà. Cô đi cho bằng chị bằng em. Tôi chỉ mong anh có ý ghen tuông, ngăn không cho tôi đi chuyến này. Ngày mới lấy nhau, tôi cũng thầm mong anh có lúc nào đó sẽ ghen tuông ai đó với tôi, để tôi được thấy giá trị của mình trong lòng anh. Nhưng ngày đó anh chưa bao giờ ghen tuông, cũng như giờ đây anh thản nhiên và có vẻ còn hứng thú cho phép tôi đi xa hàng tuần.
Thế là tôi đi. Và việc gì đến đã đến.
Tôi yêu ông. Yêu với mối chân tình ngọt ngào và nồng thắm nhất. Mối tình này của chúng tôi không vụ lợi tiền bạc, địa vị, không mang yếu tố sắc dục. Tôi luôn ham thích được ngồi bên ông hằng giờ bên bờ sông để trò chuyện như tôi đã từng ngồi với ông như thế bên sông Hoàng Hà. Chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện dường như không thấy chán. Cứ như thể cuộc đời tôi đang bung nở ra, không bị kìm nén và uất ức căng tức trong lòng.
Những giây phút êm dịu của cuộc đời tôi lại do một người đàn ông đã lớn tuổi hơn chồng tôi hàng chục tuổi, đem lại. Ông bảo ban tôi khá nhiều điều và cũng động viên khuyến khích tôi rất nhiều. Ông nhất định cho rằng tôi cần phải đi học thêm những khóa học đặc biệt, ông sẽ tạo điều kiện cho tôi đi, miễn sao phải thuyết phục được chồng. Sau đó ông sẽ chuyển tôi vào vị trí cán bộ tổ chức xứng đáng với khả năng, vì ông biết tôi gánh vác việc đó sẽ tốt hơn nhiều người trong cơ quan này, và sẽ đem lại cho nhiều người những điều tốt lành hơn.
Chúng tôi đã yêu nhau như thế.
Và chồng tôi cũng không hề biết hay nghi ngờ gì. Anh có lẽ sống đơn giản và không bao giờ chịu tin sẽ có ngày anh không còn là báu vật trời cho tôi nữa.
Tôi nghĩ rằng mối tình mà mọi người dành cho nó hai chữ NGOẠI TÌNH của tôi sẽ có lúc phải kết thúc, bởi tôi không phải là một phụ nữ ưa phá tung mọi sự. Tôi đã gần 50, lứa tuổi viên mãn để vui vầy với gia đình con cái và mãn nguyện với công việc. Chồng tôi, nghĩ cho cùng, dù có khô khan cứng nhắc và ích kỷ thì anh ấy cũng không bao giờ phản bội tôi.
Nhưng nếu mối tình mà tôi đang kể cho bạn nghe đây kết thúc trên thực tế thì trong lòng tôi vẫn mãi mãi có hình bóng người đàn ông lịch lãm và chân tình đã tiếp cho tôi sức sống tươi trẻ, để tôi có thể đi hết cuộc đời với nụ cười luôn trên môi
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em lấy chồng! Em chưa quá 25 tuổi, chưa lấy chồng, thậm chí là chưa có người yêu vậy mà trong một đêm thao thức không ngủ em đã nghĩ đến lúc... em lấy chồng! Nếu em lấy chồng... thì chồng ơi, chàng yên tâm nhé, em sẽ yêu quý bố mẹ và gia đình anh như gia đình em vậy vì em yêu anh mà!...