Tôi đã trị được vợ hỗn láo với bố chồng
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu (Ảnh minh họa)
Sau lần tai biến mạch m.áu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình.
Vợ tôi không dám phản đối nhưng rụt rè bảo tôi để lại một ít để nuôi con. Tôi gạt phắt đi, bớt miếng ăn thì không ai c.hết, nhưng bố tôi mà không chữa trị thì c.hết chắc chắn, hơn nữa tôi và vợ đều làm ra t.iền thì lo gì.
Sau lần tai biến mạch m.áu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình (Ảnh minh họa)
Tôi biết dù có thương đến mấy nhưng không phải ruột rà thì cũng khó phục vụ nhau từ cơm bưng nước rót đến vệ sinh cá nhân trong một thời gian dài. Sự thật là tôi đã rất thất vọng về vợ vì thái độ làm qua quýt thể hiện thái độ bất mãn của cô ấy.
Video đang HOT
Với tư cách một người chồng, tôi đã nói chuyện rất thẳng thắn và chân tình rằng hãy giúp tôi một tay để chăm sóc bố tốt nhất. Vợ tôi vâng dạ nhưng làm bất cứ điều gì đều không vừa mắt.
Bố tôi yếu thận nên hay đi vệ sinh, bụng dạ yếu nên cứ ăn vào là đi nặng không kiểm soát. Tôi phải đeo bỉm cho ông những lúc tôi đi làm. Làm về là tôi thay bỉm, tắm rửa sạch sẽ.
Có một lần tôi tăng ca chưa về kịp, tôi gọi điện nhờ vợ thay hộ vì sợ để lâu không tốt cho bố tôi. Về đến nhà thì thấy vợ nằm khóc vì “tủi thân”. Cô ấy nói cô ấy quán xuyến nhà cửa con cái quá mệt rồi, nếu phải gánh thêm bố chồng thì sẽ “lao lực mà c.hết”. Tôi nghĩ công việc đó không đến nỗi nặng nhọc phải c.hết, nếu có c.hết thì chỉ vì sự ích kỷ thiếu tình thương.
Tôi nói thẳng với vợ, cuộc sống của cô ấy là con cái, còn cuộc sống của tôi là bố tôi. Không vợ này thì vợ khác, còn bố tôi chỉ một, tôi không muốn làm điều gì phải ân hận khi bố tôi mất đi. Lúc nhỏ bố tôi đã nuôi tôi, dọn phân cho tôi hàng nghìn lần thế nào thì bây giờ tôi làm y như thế. Vợ tôi im lặng.
Từ đó, tôi không nhờ vợ làm gì cho bố tôi thêm lần nào nữa. Đi làm về, tôi lẳng lặng chăm sóc, vệ sinh, phục vụ và vui vầy bên bố tôi. Nếu hôm nào bận tôi tranh thủ giờ nghỉ để về thay bỉm cho bố tôi.
Khi tình trạng tốt hơn, bố tôi hết đi bậy và có thể túc tắc đi lại thì nảy sinh mâu thuẫn khác. Ông bị điếc và đãng trí hơn cả trước đây. Vợ tôi ở nhà với ông nhiều hơn nên hầu như hôm nào cũng có chuyện.
Ông tự ăn cơm được nhưng cầm thìa lại không vững, lần ăn nào cũng vung vãi khắp bàn và sàn, nhiều lần đ.ánh rơi cả chén. Vợ tôi trước mặt chồng luôn kìm nén chịu đựng nhưng tôi đi vắng thì lại khác.
Cô ấy bón cho ông ăn nhưng thìa nào thìa này lớn bằng cái môi để chóng xong, bố tôi sặc cơm chảy nước mắt quỳ xuống xin con dâu nhiều lần. Nếu ông đ.ánh rơi chén, cô ấy hốt cả cơm từ nền nhà lẩn với bụi bẩn để bố tôi ăn lại. Bố tôi điếc nên hay hỏi đi hỏi lại, một là cô ấy im lặng không trả lời, hai là kéo tai ông mà hét thật lớn làm ông giật mình té ngửa.
Đây toàn là những điều mà đứa con lớn thuật lại cho tôi. Thảo nào những lúc tỉnh táo, bố tôi toàn ôm tôi mà khóc và nói muốn sớm được sang bên kia với mẹ tôi. Tôi biết vợ mình không ra gì nhưng thay vì quát nạt, tôi lên kế hoạch dạy dỗ để cô ấy biết điều hơn.
Tôi chở vợ về nhà bố mẹ cô ấy. Suốt buổi chuyện trò, bố vợ nói gì tôi cũng cắt ngang hoặc lờ tịt không trả lời. Mặc bố vợ khó chịu và vợ đ.ánh mắt nhắc nhở, tôi vờ không hay biết.
Lúc mẹ vợ dọn cơm lên, tôi gắp thức ăn cho mẹ vợ và cố tình đ.ánh rơi xuống sàn bẩn. Sau đó tôi vô tư nhặt lên cho vào chén của mẹ vợ và mời bà ăn. Vợ tôi bất bình xô ghế đứng dậy quát chồng. Mẹ vợ cũng bất bình tĩnh mặt mày gay gắt giận dữ. Anh vợ xông vào định đ.ánh tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn vợ hỏi “đó không phải là cách em đối xử với bố anh sao”. Khi ấy cô ấy mới sực tỉnh, á khẩu không nói gì hơn. Tôi nói toạc đây là do con chúng tôi mách lại, sau này già, nếu bị con cái ngược đãi thì đừng trách nó vì nó đã chứng kiến cảnh mẹ đối xử với ông mình tệ hại thế nào.
Hôm đó tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ vợ và nói hờn rằng xin gởi vợ lại đây. Lúc nào bố tôi khỏe mạnh thì cô ấy hãy về nhà kẻo khổ cả bố tôi và cô ấy và làm gương xấu cho con cái.
Thật may là bố mẹ tôi là người hiểu chuyện nên đều ủng hộ tôi. Vợ tôi sau đó đã đối xử với bố chồng nhẹ nhàng lễ độ hơn. Mặc dù không thay tôi làm toàn bộ nhưng lúc nào tôi bận quá thì cô ấy im lặng làm giúp. Tư tưởng thông suốt nên mọi việc cũng như trước đây nhưng trở nên nhẹ nhàng hơn. Bố tôi tuy đãng trí nhưng yêu đời phấn khích hơn trước.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Theo VNE
Mẹ chồng tôi xúi con trai li dị vợ
Tôi là con gái thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ nuông chiều. Anh người ngoại tỉnh nhưng đã có công việc ở thành phố. Quen nhau hai năm thì chúng tôi kết hôn. Hiện tại, con gái tôi đã 3 t.uổi.
Vì chồng tôi là con trai út nên ông bà nội rất muốn chồng tôi về quê sinh sống cho gần các cụ. Tôi không muốn về quê. Tôi nói với chồng rằng nếu anh kiên quyết về thì tôi sẽ ly hôn. Thế nên ông bà phải lên thành phố sống với vợ chồng tôi.
Hình minh họa: AP Images
Ban đầu, tôi và hai cụ rất hợp nhau, mỗi buổi chiều còn đưa Mèo Nhỏ đi dạo công viên. Nhưng sống gần nhiều, bố mẹ càng ngày càng không vừa lòng với tôi. Không vừa lòng thì các cụ cứ góp ý với tôi. Đằng này, bố mẹ lại góp ý với chồng tôi. Anh tỏ ra không vui. Bạn đầu anh nhẹ nhàng nói chuyện với tôi, sau mức độ mạnh dần. Rồi chỉ vì vài xích mích nhỏ giữa tôi với mẹ mà anh tát tôi. Từ bé đến lớn, chưa có ai dám động vào tôi cả. Tôi biết, chuyện tôi hơi ngang và đã trót hỗn láo với bà nội Mèo Nhỏ là sai nhưng cũng không đến nỗi anh phải tát tôi như thế.
Lúc ấy, tôi đã bắt đầu đi làm trở lại và tôi ít gặp các cụ hơn, xong, tình cảm vợ chồng đã có chút r.ạn n.ứt. Tôi cảm thấy anh không còn yêu thương tôi như trước nữa. Tôi cũng phải giấu bố mẹ ruột chuyện tôi bị anh tát. Mặc dù ít gặp nhưng mâu thuẫn giữa tôi và bố mẹ chồng không thuyên giảm. Thậm chí tôi còn bị nói là đứa con dâu không có trách nhiệm với gia đình, hỗn láo với bố mẹ. Các anh chị chồng tôi đều biết nhưng không ai lên tiếng vì gia đình tôi đã giúp con cái họ xin việc nhiều nơi. Tôi biết họ chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
Gần đây, anh thường về nhà rất muộn, người nồng nặc mùi rượu. Tôi trách hờn thì anh bỏ ngoài tai. Có lần tôi nghe trộm được câu chuyện giữa anh, mẹ và hai chị bàn tán về tôi. Họ xúm xít nói tôi xấu tính lại không biết đẻ con trai, tốt nhất chồng tôi nên bỏ.
Nghe được chuyện này, tôi rất lo sợ và hoang mang. Hiện tại tôi đang cố gắng "kính trên nhường dưới" để hòa thuận với mọi người và đối xử với anh thật tốt để nối lại tình xưa. Thậm chí, tôi đã có thai 3 tuần mà chưa nói với chồng. Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn phải biết làm thế nào với hình ảnh chồng tôi gật gù đồng ý việc tìm cách để vợ chồng tôi li dị.
Theo VNE
Nhu nhược, tôi để vợ cưỡi lên đầu lên cổ Tôi cảm thấy mình là một thằng hèn vì không dám bỏ vợ, cũng không thể dạy nổi người phụ nữ hỗn láo, coi thường chồng và bố mẹ chồng... ảnh minh họa Vợ tôi cũng giống như vợ anh Bùi Vinh, mới cưới đã không tôn trọng chồng và bố mẹ chồng. Nhưng vì quá nhu nhược, không dám dạy vợ, nên...