Thầy Văn Như Cương xin lỗi vì học trò hỗn láo
Trước sự xấc xược của một số học sinh khi được người khác góp ý chuyện từ thiện, GS Văn Như Cương đã xin lỗi thay cho học trò.
Được đăng tải trên trang cá nhân, status của GS Văn Như Cương – Hiệu trưởng trường THPT Dân lập Lương Thế Vinh, Hà Nội đang khiến cộng đồng mạng xôn xao. Nội dung của status là lời xin lỗi trên cương vị một người thầy gửi tới tác giả Anh Phan khi học trò của mình có thái độ không phải phép.
Lời xin lỗi của GS Văn Như Cương được đăng tải trên trang cá nhân. Ảnh: Chụp từ màn hình.
GS Văn Như Cương viết:
Kính gửi anh Anh Phan,
Chúng ta chưa quen biết nhau, chưa gặp nhau bao giờ, tuy vậy tôi mạn phép gọi anh là Anh, vì chắc anh ít tuổi hơn tôi (tôi đã 77 cái xuân xanh). Tôi đọc trên Facebook một số ý kiến của anh về vấn đề từ thiện. Đó là những ý kiến rất chân thành và rất xây dựng. Đáng tiếc là vài ba học sinh của tôi đã trả lời anh một cách xấc xược, hỗn láo và cay cú. Tôi rất buồn vì điều đó, không ngờ tôi lại có học sinh như vậy, nhưng cũng may là chỉ một số rất ít so với gần 3 ngàn rưởi h/s khác. Dẫu sao tôi cũng gửi lời thành thật xin lỗi anh….Nhân dịp đầu năm mới tôi chúc anh và gia đình hạnh phúc và nhiều niềm vui.
Lời xin lỗi chân thành gửi tới tác giả Anh Phan của GS Văn Như Cương khiến không ít người mến phục bởi tấm lòng, sự trách nhiệm đối với nhà trường và học sinh.
Dũng Trần chia sẻ: “Sự chân thành, khiêm tốn của những tâm hồn cao thượng. Thật ngưỡng mộ bác Văn Như Cương”. “Ai cũng là người có sống có trách nhiệm như thầy thì xã hội mình sẽ tốt biết bao”, Huệ Trần nói.
Video đang HOT
Nguyễn Văn Tiến bình luận: “Một status đáng khâm phục. Khâm phục thầy ở nhân cách, ở cái “tâm” người người thầy, ở cả phương pháp giáo dục nữa. Lâu nay, các thầy cô thi nhau tự hào vì những học trò giỏi giang, chưa thấy ai nhận lỗi vì học trò hư cả…”.
Những lời cảm phục thầy giáo Văn Như Cương của cộng đồng mạng. Ảnh: Chụp từ màn hình.
Dung Nguyen bày tỏ sự kính mến và gửi lời chúc đến thầy Cương: “Em chưa từng được gặp thầy lần nào, song em rất kính phục thầy và hành động nghĩa cử của thầy. Sang năm mới em kính chúc thầy mạnh khoẻ, gia đình thầy luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc”.
Một số bình luận phê phán học sinh – những người làm mất uy tín của trường khiến cho người thầy 77 tuổi phải phiền lòng và đứng ra xin lỗi.
Đáp trả lời xin lỗi của thầy Cương, tác giả Anh Phan viết: “Cảm ơn thầy, học sinh trường Lương Thế Vinh thật tự hào có được người thầy mẫu mực như thầy”. Anh Phan còn kể thêm câu chuyện từ thiện khi đi công tác ở vùng Mù Cang Chải và được thầy Cương đồng tình: “Tôi thích câu nói của anh: Làm từ thiện để vui lòng mình cũng là vụ lợi!”.
Trao đổi với báo chí, thầy Cương giải thích, thầy phải xin lỗi vì học sinh của mình đã có thái độ không phải trong việc anh Phan góp ý về một hoạt động từ thiện mà học sinh trường có ý định làm.
Thầy giáo Văn Như Cương là người có tâm huyết với ngành Giáo dục nước nhà.
Sự việc xảy ra khi một nhóm học sinh của trường Lương Thế Vinh có ý định làm một buổi nhạc để gây quỹ từ thiện ở trường. Tuy nhiên, sự việc không được nhà trường chấp nhận.
Khi nhóm học sinh này có ý định tự bỏ tiền ra và làm ở nơi khác thì anh Phan góp ý: Việc học sinh tự bỏ tiền ra cũng là tiền của bố mẹ, làm từ thiện đâu nhất thiết phải tổ chức buổi nhạc.
Trước góp ý này, một số học sinh của trường đã có phản ứng xấc xược, hỗn láo, cay cú… với người lớn tuổi.
GS Văn Như Cương được biết đến là một người chính trực, nghĩ thẳng, nói thật và không ngại chỉ trích từ dư luận. Thầy rất có tâm huyết với ngành Giáo dục và có những chia sẻ, đóng góp quan trọng cải tiến chất lượng dạy và học.
Theo TNO
"Mẹ cứ để chúng con tự nhiên"
Hôm ấy cô em vừa tan tầm thì trời đầy mây đen, lùng bùng gió thổi tung trời, chạy ngược gió được đến lớp con thì bắt đầu lác đác có hạt mưa, chạm chân mở được cổng thì mưa ập xuống, nhà lại mất điện.
Mẹ con cô em ôm nhau run như cầy sấy, trong khi đó chờ bố nó về, mãi chẳng thấy đâu, xung quanh mưa bão chớp giật đùng đùng, khiến lòng như có lửa đốt.
Đã thế đứa con đói bụng cứ dọ dạy mãi đòi sữa, đòi nước, nhà thì như cái hũ nút nào nhìn thấy cái gì. Cô em quờ điện thoại, bấm số gọi chồng, anh chồng chỉ nói gọn lỏn "Đang ở nhà anh Long, liên hoan xe mới" rồi cúp máy, gọi lại cũng không thèm nghe, uất ức nghẹn ứ lại, bùng phát bằng một cú điện thoại đến chủ nhân buổi liên hoan. Cô em xin gặp chồng, anh vừa "A lô", thì cô em tức tối nói tục, rồi tuôn cho một tràng: "Anh vừa phải thôi nhé, mưa gió thế này mà chẳng thèm ngó ngàng quan tâm xem vợ con sống chết ra sao, suốt ngày chỉ biết có rượu".
Đúng mười phút sau anh chồng về, được một lát thì có điện, cô em lẳng lặng đi nấu nướng rồi cho con ăn, hai vợ chồng mặt nặng mày nhẹ, chẳng thèm nói với nhau tiếng nào. Tối hôm ấy anh chồng bỏ sang phòng đọc sách ngủ, vài hôm sau thằng con mách với bà ngoại, "Hôm nọ bố cháu phải ngủ trên ghế". Bà biết chuyện liền trêu: "Thế hôm qua còn ngủ riêng nữa không?". Thằng bé tủm tỉm "Không ạ".
Vừa lúc bấy cô chị thở dài kể lại chuyện cũng xảy ra cách một hai hôm. Hôm ấy đang lúi húi nấu nướng chuẩn bị lên mâm đến nơi, chỉ còn chờ bà nội tắm cho thằng bé con nữa là xong, thì thấy anh chồng phóng vút xe máy đi, tưởng mua ít bia uống cho đỡ nóng, ai dè càng chờ càng mất, lại thêm lo lắng nên gọi điện khắp nơi hỏi thăm xem ở đâu.
Mãi gần mười giờ mới thấy anh chồng tấp tểnh bước vào, cô chị như phát điên, nhảy chồm lên mắng: "Anh có mồm không đấy, có bị làm sao không thì bảo. Thà rằng nói tao không ăn, tao không thích thứ mày nấu thì đã đành, đây không nói không rằng, bỏ đi tối mịt mới về, không tuần nào mà không có dăm buổi như thế". Vừa nói cô chị vừa đổ hết canh vào nồi cơm còn non nửa.
Tiếng bà mẹ chồng cô chị cũng to chẳng kém: "Nó đang ốm, phải đi tiếp khách mệt mỏi lại còn xa xả nói nó, rồi thái độ hỗn láo, dám cho hết nước canh vào cơm như cho lợn, muốn tao gọi ông bà ngoại đến à, cần tao nhờ bác cả đến không?". "Ăn không hết con đổ về ông ngoại cho lợn chứ sao hả bà. Mà bà thích gọi ai thì cứ việc ạ".
"Dám thách à", bà liền tức tốc gọi điện mách ông bà thông gia, rồi gọi cả ông con trưởng đến, đồng thời lu loa ầm nhà. Ông anh cả chồng ôn tồn: "Đứa nào đúng sai thì mẹ phải phân giải cho chúng nó nghe, chỉ biết bênh con mình rồi phô ra có thấy đẹp thấy tự hào không? Chuyện riêng vợ chồng thì cứ để chúng nó tự giải quyết, mẹ nhảy vào làm gì cho phức tạp vấn đề đi".
Mọi người nghe kể lại cứ nắc nỏm khen ông trưởng nhà đấy nói năng thấu tình đạt lý, trong lúc đó cô em vẫn còn hơi run, chị gái mới nói có thế mà đã to chuyện, nhớ lại cảnh nhà mình, lúc ấy mà bà mẹ chồng nghe cô mắng nhiếc chồng thì chắc khỏi cần sống cùng chồng luôn.
Cứ bảo vì sao sống chung nhiều mâu thuẫn, trong khi vợ chồng trẻ giận dỗi như cơm bữa, giận thì giận mà thương thì càng thương, sớm muộn cũng "chín bỏ làm mười", biết cách hối lỗi, rồi làm lành với nhau ngay, chứ có các ông bà "khuyên giải" khéo rách chuyện hơn. Giá các bà mẹ chồng cứ để các con nó tự nhiên thì tốt.
Theo Dantri
"Con trẻ không ngoan, không phải vì Facebook" "Tôi ủng hộ việc thầy cô, phụ huynh tham gia Facebook. Tôi thấy sinh viên, cac con cháu teen của tôi đều rất vui. Con trẻ không ngoan, không phải vì Facebook, mà là vì người lớn chưa làm cho các em yên tâm tin tưởng, tôn trọng để các em được giãi bày tâm sự". "Facebook là nơi thầy cô cha mẹ...