Tôi đã trả giá vì trò “cấm vận” mỗi khi giận chồng
Tưởng mình ở thế mạnh, trẻ trung, xinh đẹp chồng sẽ yêu chiều, nên trò cấm vận là bảo bối của tôi, được lặp đi, lặp lại nhiều lần. Không ngờ chiêu trò đó đã thất bại thảm hại.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi là con gái rượu của một gia đình có của ăn của để. Trên tôi là 2 anh trai đã yên bề gia thất, nên cả nhà giành hết tình thương cho tôi. 23 tuổi, với tấm bằng đại học kiến trúc trong tay tôi có việc làm ổn định ở một công ty kiến trúc tư nhân trên phố.
Kinh tế gia đình đầy đủ từ khi tôi còn bé nên mọi việc tề gia nội trợ với tôi thật là xa lạ. Thấm thoát tôi đã sang tuổi 27 mà chưa có mối tình nào nghiêm túc để tiến tới hôn nhân. Thật ra nhan sắc của tôi cũng thuộc loại ưa nhìn, không ít bạn bè, đồng nghiệp để ý đến, nhưng những mối tình thoáng qua kiểu hoa thơm bướm lượn thì nhiều, mà một bờ vai thực sự cần để tôi trao gửi cuộc đời mong mãi vẫn chưa đến.
Thế rồi cách đây gần 1 năm nhân ngày sinh nhật lần thứ 60 của mẹ tôi, anh trai tôi đưa cả vợ, con ở Sài Gòn ra mừng mẹ. Đi cùng với anh là một người đàn ông vạm vỡ, nhưng nét mặt hiền khô, đôi mắt phảng phất buồn cùng giọng nói trầm ấm, đặc trưng của người miền đất phương Nam khiến trái tim tôi xao động. Chắc thấy tôi có cảm tình với người đàn ông ấy, lựa lúc vắng người anh trai tôi có ý cảnh báo rằng đó là đồng nghiệp của anh, lần đầu ra Bắc công tác nên lạ nước lạ cái. Chứ anh ấy đã 39 tuổi, li hôn vợ được 2 năm nay, họ còn có 1 cô con gái chung lên 7 tuổi đang được bên ngoại chăm sóc. Với tôi điều đó không quan trọng, tôi giấu bố mẹ, giấu 2 anh trai của mình để tình nguyện làm “hướng dẫn viên” đưa anh đi du lịch nhiều nơi.
Video đang HOT
Sau nửa tháng ở Bắc, khi tiễn anh vào Sài Gòn tôi đã chủ động nói lên tình cảm của mình. Mặc cho bố mẹ, các anh ngăn cản, tôi bỏ việc ở ngoài Bắc theo vào Sài Gòn với anh. Cuối cùng gia đình tôi đành chịu thua và miễn cương tổ chức đám cưới cho tôi với người đàn ông lớn tuổi đã qua một lần đổ vỡ đó.
Sẵn được chiều chuộng từ nhỏ, nay lại lấy chồng già hơn mình tới 1 con giáp, tôi nghĩ mình là “bà hoàng” của chồng. Tôi luôn nũng nịu, làm mình làm mẩy, bắt chồng chiều theo ý mình mà không quan tâm anh có muốn hay không.
Vụng đường nấu nướng, tôi thường xuyên bắt anh đèo đi ăn nhà hàng. Sẵn tiền bố mẹ chu cấp vì xót con gái xa nhà, tôi không vội đi làm mà ở nhà hưởng thụ. Mấy tháng gần đây thấy chồng có vẻ kém mặn nồng, tôi nghĩ ra cách “răn” anh mỗi lẫn anh làm tôi phật ý là ra tối hậu thư cấm anh không được đụng đến người tôi, cho đến khi nào anh xin lỗi, hứa hẹn đủ điều tôi mới dàn hòa.
Tưởng mình ở thế mạnh, trẻ trung, xinh đẹp chồng sẽ yêu chiều, nên trò cấm vận là bảo bối của tôi, được lặp đi, lặp lại nhiều lần. Không ngờ chiêu trò đó đã thất bại thảm hại khi chiều qua chưa kịp báo tin vui với chồng là tôi mang bầu, thì tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh chồng tôi ôm ấp, tình tứ với một cô gái trẻ đẹp, sành điệu hơn tôi nhiều lần, ngay tại sảnh của một khách sạn lớn cách nhà chúng tôi ở không xa.
Theo Tienphong
Vợ tôi không trách được điểm gì, ngoại trừ chuyện ấy
Nếu ai biết được sự thật, chắc chắn người đó sẽ nghĩ tôi ngu ngốc, khi đã dại dột "đổ vỏ" cho kẻ khác, để rồi đây gặp phải hoàn cảnh trớ trêu không biết tỏ cùng ai.
Tôi biết cô ấy được 5 năm và cũng chừng đó thời gian đem lòng thầm yêu, ngưỡng mộ. Thậm chí, ngay cả khi em có người yêu, tôi vẫn không hề gạt bỏ tình cảm của mình, vẫn thầm theo dõi cuộc sống của người con gái đó.
Và cũng bởi như vậy, tôi đã sớm biết được sự thật đau lòng, rằng người đàn ông cô ấy hết mực tin tưởng đang tâm rũ bỏ người tình của mình và đứa con dần hình thành trong bụng để đến với con gái của sếp, hòng mong có tương lai sáng lạng hơn.
Khi đó, tôi đã quyết tâm sẽ lấy em làm vợ, chấp nhận cho em một người chồng, cho đứa con không cùng huyết thống một người cha. Tình yêu chân thành đã giúp tôi dẹp bỏ hết mọi sĩ diện. Gia đình tôi đều nghĩ con em là máu mủ nhà mình nên càng trân quý khiến tôi cũng thấy yên tâm phần nào.
Để báo đáp tôi, em đã làm một người vợ, một người dâu thảo, người con có hiếu. Ông bà, cha mẹ tôi đều được một tay em chăm sóc, lo lắng lúc ốm đau. Em thu vén gia đình đảm đang, khéo léo, không ca thán nửa lời. Người ngoài nhìn vào đều khen ngợi tôi đã có phúc khi cưới được người vợ như vậy.
Tôi cũng không chê vợ mình điểm gì. Tất cả mọi thứ thuộc về em đều tốt đẹp, ngoài trừ một chuyện. Đó lại là điều quan trọng nhất đối với các cặp vợ chồng. Dù sinh con đã hơn một năm, số lần chúng tôi gần gũi vẫn đếm trên đầu ngón tay.
Vợ tôi không trách được điểm gì, ngoại trừ chuyện ấy (Ảnh minh họa)
Tôi biết mỗi khi gần tôi, em không lảng tránh, không từ chối nhưng đáp lại sự nhiệt tình của tôi chỉ là nỗi im lặng như chịu đựng. Có lúc, tôi còn nếm được vị mặn chát trên má em khi chúng tôi gần gũi. Em coi việc đó như trả ơn tôi, chứ không phải bằng tình yêu. Tôi biết rõ điều đó nên càng cảm thấy đau khổ.
Tôi gầm lên như con thú bị thương, thậm chí làm em đau đớn, nhưng sau tất cả, tôi lại day dứt ân hận. Em chỉ nhẹ nhàng "Em biết mình không làm tròn bổn phận một người vợ, nếu cảm thấy không còn gì ràng buộc, anh cứ công khai tất cả và chia tay cho nhẹ lòng".
Tôi đau đớn vô cùng, làm sao tôi có thể làm được điều đó. Tôi yêu em và coi con em như con đẻ của mình. Tất cả mọi người trong nhà đều yêu quý em. Nói đúng ra, chỉ là tôi muốn được ở gần cô ấy đúng nghĩa một người yêu, một người chồng chứ không phải chỉ vì nhu cầu sinh lý mà sẵn sàng ruồng bỏ.
Nhiều đêm, tôi thức trắng suy nghĩ, không biết mối quan hệ vợ chồng này cuối cùng sẽ đi đến đâu. Tôi cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ ra ngoài "bóc bánh trả tiền", nhưng lương tâm tôi không cho phép. Còn nếu cứ kéo dài, liệu tôi có chịu đựng nổi không? Không biết ngày ấy, đồng ý lấy em có phải một lựa chọn sai lầm?
Theo Vũ Kiên/Vietnamnet
Đêm tân hôn, tôi bị chồng đạp xuống đất khi để lộ vết sẹo trên người Chồng tôi sa sầm mặt lại khi nhìn thấy vết sẹo trên người vợ. Trong đêm tân hôn, anh còn chửi mắng tôi là người đàn bà mất nết, giả dối. Tôi "mở mày mở mặt" với bạn bè khi quen anh - một chàng "soái ca" có gia thế giàu có. Trong gần hai năm ngọt ngào trước khi cưới, anh nâng...