Tôi đã tha thứ cho chồng sau khi phát hiện ra anh ngoại tình
Mỗi đêm nằm xuống, cảm giác trống vắng đến nhói tim. Tôi nhớ cảm giác được chồng ôm vào lòng, nhớ mùi của anh đến quay quắt. Mấy đêm liền, tôi không có nổi một giấc ngủ yên.
Cho anh cơ hội, là tôi cũng tự cho mình (Ảnh minh họa)
Hôm nay, khi ngồi trải lòng mình tâm sự lên đây, trong lòng tôi đã bình yên trở lại, cơn bão đổ xuống tổ ấm của chúng tôi cũng đã trở thành quá khứ. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, để những người phụ nữ có hoàn cảnh giống tôi có thể suy nghĩ để tìm cho mình một sự lựa chọn vẹn toàn nhất.
Tôi và chồng kết hôn sau hơn 3 năm trời yêu đương tìm hiểu. Chúng tôi làm cùng một công ty nhưng khác bộ phận. Quen nhau tình cờ trong dịp các phòng ban giao lưu học hỏi kinh nghiệm. Một thời gian thì yêu nhau, chuyện tình cũng bình thường như bao cặp đôi khác. Lúc đó anh đã 27, còn tôi 22. Yêu đương cũng xác định đàng hoàng, tử tế để đi đến hôn nhân.
Phải nói, anh là mẫu đàn ông được rất nhiều chị em phụ nữ trong cơ quan hâm mộ. Vừa phong độ, mẫu mực, mẫn cán lại lịch sự, đàng hoàng, không bao giờ thấy anh tụ tập tán phét hay à ơi trêu gái cơ quan. Chính vì thế, khi nhận lời yêu anh, tôi cũng hoàn toàn yên tâm, tin tưởng.
Trong thời gian yêu nhau, 2 đứa tôi tiết kiệm, vay mướn mua được một căn nhà ở ngoại ô thành phố, thế cũng là cố gắng hết sức rồi. Nhà cửa lo đâu đấy xong xuôi, chúng tôi tổ chức hôn lễ, mọi việc diễn ra đều êm đẹp.
Cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi đẻ sinh đôi 1 trai, 1 gái. Đúng là chuyện tốt lành vô cùng, chồng tôi, họ hàng nội ngoại ai cũng phấn khích, không khí gia đình tôi lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc.
Cuộc sống gia đình tôi êm ấm, hạnh phúc, thỉnh thoảng cũng có lúc vợ chồng xích mích nhưng cả 2 đều biết nhường nhịn nên mọi chuyện không bao giờ đi quá xa. Nói chung, ai nhìn vào tổ ấm của tôi cũng đều ngưỡng mộ. 2 con Tôm và Bống của tôi đang đi học mầm non, 2 đứa trẻ ngoan ngoãn, bụ bẫm, đáng yêu vô cùng.
Video đang HOT
Cũng trong thời điểm này, chồng tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng kinh doanh. Đây là thành quả anh xứng đáng nhận được sau nhiều năm phấn đấu, nỗ lực hết sức mình vì công việc.
Cứ ngỡ rằng hạnh phúc của tôi là viên mãn, thì một ngày, tôi phát hiện ra anh có bồ.
Khỏi phải nói tôi đau đớn, khổ sở đến mức nào. Chẳng phải ai xa lạ, chính là cô bạn đồng nghiệp chơi chung với vợ chồng tôi. Tôi không biết bọn họ vụng trộm với nhau lâu chưa, chỉ phát hiện ra khi tôi bắt tận tay chồng tôi và cô bạn đang ôm nhau ngay trong phòng làm việc. Lúc đó, tôi choáng váng, hoảng hốt không tin nổi vào mắt mình. Tôi lao ra khỏi phòng với nỗi uất ức, tuyệt vọng vì chứng kiến sự phản bội của người chồng tôi hết mực tin yêu.
Mấy ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn, không ăn, không ngủ được, ốm liệt giường, nước mắt cũng chẳng còn mà khóc, cảm giác người như rời vào trạng thái trống rỗng, vô cảm. Chồng tôi thì không biết bao nhiêu lần gục xuống chân cầu xin tôi tha thứ, anh nói là do anh yếu lòng nên mới thế, anh và cô ta chưa làm điều gì quá giới hạn cả. Tôi có ngu đến mức tin những lời giải thích đó của chồng đâu, mà sự thực, lúc đó, tôi nghe anh nói cứ vào tai này, lại ra tai kia, bởi nỗi đau và sự tổn thương trong lòng tôi quá lớn. Cứ nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng ấy, vòng tay của anh, ngoài tôi ra còn ôm ấp thêm người khác, những lời ngọt ngào ngần ấy năm trời chỉ nói với tôi, anh cũng mang đi san sẻ, nghĩ đến đâu, trái tim tôi như vỡ ra đến đó.
Hơn 1 tuần sau, tôi sụt đến hơn 2 cân, người ngợm rệu rã, bơ phờ. Tôi nói với chồng, hãy để cho tôi thời gian suy nghĩ, tạm thời hãy sống ly thân đi. Mặc chồng tôi van xin, khóc lóc, tôi cương quyết không nhượng bộ. Thế là hôm đó, tôi gọi thợ đến ngăn nhà. Tôi sống ở tầng 1, cầu thang lên tầng 2 bị bịt kín lại, mở thêm một cầu thang trái để chồng tôi đi lại. 2 đứa con ở với tôi, tôi nói anh chẳng có quyền gì để được nuôi con cả. Thú thật, nhìn dáng vẻ đau khổ, hối hận đến tột cùng của chồng, tôi cũng đau đớn lắm, nhưng nghĩ đến việc anh phản bội tôi, tôi lại không thể nào bỏ qua được.
Ở cơ quan, tôi cũng tránh gặp mặt anh tuyệt đối, lúc nào có mặt anh sẽ không có mặt tôi. Tôi biết anh và cô gái kia đã chấm dứt mối quan hệ, cô ta vừa mới xin chuyển công tác vào chi nhánh trong Nam, chắc có lẽ không chịu nổi áp lực và thấy quá xấu hổ với tôi. Tôi mặc kệ, tôi dặn mình không thèm quan tâm đến những con người đó nữa.
Thế nhưng, không phải cứ quyết tâm là làm được, tôi sống cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi nhớ chồng, nhớ da diết. Mỗi đêm nằm xuống, cảm giác trống vắng đến nhói tim. Tôi nhớ cảm giác được chồng ôm vào lòng, nhớ mùi của anh đến quay quắt. Mấy đêm liền, tôi không có nổi một giấc ngủ yên.
Các con tôi nhớ bố, chúng còn quá nhỏ để hiểu sự chia li, ngày nào 2 đứa cũng hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao bố không ăn cơm với mẹ con mình nữa…”, từng câu từng chữ như xát muối vào lòng tôi. Tôi không biết phải giải thích với con thế nào. Rồi mấy lần anh vào nhà, bảo nhớ con quá, tôi lại đuổi anh đi. Có lần buổi tối anh về muộn, 3 mẹ con tôi đang ăn tối trong nhà, nhác thấy bóng bố đi ở cầu thang, 2 đứa trẻ ùa ra gọi bố. Chúng kéo anh vào nhà bằng được, anh ngồi xuống, ngại ngùng nhìn tôi. Chồng tôi gầy guộc, hốc hác đến thế này rồi sao, tim tôi chợt nhói lên một cái. Tôi đã muốn nắm lấy đôi bàn tay của anh biết bao.
Mấy tháng trôi qua, nỗi đau đớn trong lòng tôi cũng phần nào dịu bớt. Chồng tôi, anh vẫn luôn cố gắng để lấy lại lòng tin của tôi. Cuối cùng, sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định sẽ tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội, cũng là tự cho mình. Thực sự, tôi cũng sợ mất anh, tôi sợ một ngày anh sẽ không còn đủ kiên nhẫn nơi tôi nữa.
Bây giờ, gia đình tôi đã sóng yên bể lặng. Những lỗi lầm cũ của chồng dù chưa thực sự quên nhưng tôi cũng không còn cảm thấy nặng nề và quá sức chịu đựng mỗi khi nghĩ đến. Chồng tôi, có lẽ cũng rút ra được bài học sâu sắc cho mình, tôi tin anh sẽ không bao giờ vấp phải sai lầm như thế nữa. Tôi vẫn luôn động viên mình, coi đây là cơn sóng bất ngờ thử thách tình yêu của chúng tôi. Vượt qua nó rồi, tôi tin chúng tôi sẽ học được cách trân trọng hơn những gì mình đang có.
Theo Phunutoday
Vợ bỏ đi biệt tích sau một đêm cãi vã
Nhiều hôm nhớ vợ đến mỏi mệt, tôi lại lôi đống quần áo của vợ ôm vào lòng khóc nức nở, khóc thành tiếng mặc dù bản thân là một người đàn ông.
ảnh minh họa
Thú thật tôi chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh hiện tại nên những dòng viết ra đây tâm sự với các bạn một phần cũng để khuây khỏa tâm hồn, thứ nữa tôi cũng mong nhận được những ý kiến đóng góp thật lòng từ những người đã có gia đình và có kinh nghiệm nhiều hơn tôi. Khi viết tâm sự riêng mình trên mặt báo, tôi đã thấy rất lưỡng lự nhưng cứ để như vậy thì lòng tôi rối lắm, nên dù ai có đọc xong bảo anh này kể lể hoàn cảnh thì tôi cũng cam chịu, làm người rơm cho người ta ném đá thôi.
Tôi là con trai duy nhất trong một gia đình vừa có truyền thống kinh doanh vừa có truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau giữa các thành viên. Tôi cưới vợ năm 28 tuổi, không muộn quá nhưng cũng hơi sớm so với thời đại bây giờ. Vợ thua 7 tuổi, là con gái trong một gia đình rất tốt, tuy bố mẹ vợ không kinh doanh như nhà tôi mà ông bà chủ yếu làm nông nghiệp. Tôi cưới vợ có phần may mắn hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, vì trong môi trường kinh doanh chúng tôi có công việc làm ổn định, kinh tế khá giả nếu không muốn nói là thuộc tầng lớp giàu có ở trong vùng.
Tôi lại có một dinh cơ riêng và cả xe riêng nên vợ về sống chung thì hai vợ chồng chỉ có mỗi việc ăn rồi làm việc, chẳng phải lo lắng gì cả. Về vợ, tôi không nói quá chứ cô ấy có nhan sắc mặn mà nức tiếng cả một vùng, da trắng hồng chẳng bao giờ đánh phấn, mặt tròn và khóe mắt rất sắc, lúc nào cũng thấy niềm nở với bất kỳ ai. Cô ấy lại là người khéo ăn khéo nói, đối xử trên dưới trong gia đình rất đúng mực làm dâu con nên trong nhà chẳng bao giờ thiếu tiếng cười nói cả.
Những tưởng rằng sự viên mãn ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng không ngờ một ngày biến cố ập đến đưa em đi xa mãi, đến giờ chẳng ai biết tung tích ở đâu. Một sáng cô ấy bỏ đi mà chẳng để lại một cái gì, tôi cũng băn khoăn không biết được những nỗi khổ tâm trong lòng vợ như thế nào để em phải hành động một cách mông muội như vậy. Sống với nhau được hơn một năm, một lần hai vợ chồng đi khám thì biết tôi bị bệnh yếu tinh trùng phải chữa trị bằng thuốc bắc ở trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh sản. Bác sĩ bảo bệnh tôi không nguy hiểm, có thể chữa trị hoàn toàn trong vòng 6-8 tháng uống thuốc, tôi cũng ý thức tốt việc sinh con nên bệnh tật tiến triển ngon lành.
Trong gia đình nhỏ tôi vừa lập, tuy chưa tách riêng với bố mẹ nhưng cuộc sống nói chung ổn định, chỉ có điều tôi và vợ cũng không hợp nhau hoàn toàn mà dăm bữa nửa tháng lại nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã nhau rồi giận một vài ngày. Khi thì tôi chủ động làm hòa và xin lỗi vợ, khi thì vợ giảng hòa tôi trước. Cũng phải nói thêm rằng mỗi lúc canh mặn cơm khê thường người to tiếng là tôi vì tính khí nóng giận thất thường, còn vợ chẳng bao giờ cãi lại lời nào. Tôi không bao giờ biết được sự im lặng ấy hàm chứa nhiều mâu thuẫn trong lòng vợ và gieo nên những nỗi khổ tâm cho tôi sau này, khi cô ấy không còn ở bên mình nữa. Cái đêm trước buổi sáng cô ấy đi, chúng tôi cũng nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã lẫn nhau. Tôi thức suốt đêm đến rạng sáng thì ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, cũng chính là lúc vợ mở cửa đi mãi, đến giờ cũng gần một tháng rưỡi rồi.
Tôi nhớ cô ấy vô cùng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm, gọi điện thoại cho bạn bè cô ấy, bố mẹ đẻ và bố mẹ vợ cũng mất tinh thần không kém. Anh em họ hàng cũng chẳng ai biết tung tích gì vì vợ tôi thay số điện thoại, khóa các tài khoản trực tuyến như Zalo, Facebook...Nhiều hôm nhớ vợ đến mỏi mệt người, tôi lại lôi đống quần áo của vợ ôm vào lòng khóc nức nở, khóc thành tiếng mặc dù bản thân là một người đàn ông. Những khi như vậy tôi thấy mình giống đứa trẻ con không biết cuộc đời là gì.
Trong những phút băn khoăn nhất, tôi chợt nghĩ đến những người mà cô ấy thường xuyên tâm sự, họ cũng chẳng có thông tin gì cả. Nhưng những gì tôi biết được từ họ có khi lại quan trọng hơn là thông tin về vợ, đó là những lý do làm cô ấy khổ tâm và một phút mông muội bỏ đi không luyến tiếc gì chuyện gia đình. Tất cả có lẽ do tôi, nếu không muốn nói một phần cũng vì vợ tôi nữa, chuyện gia đình không có phần đúng sai hoàn toàn mà do sự hòa hợp, hạnh phúc khi ở bên nhau còn quan trọng hơn việc quy trách nhiệm rất nhiều lần.
Tôi 28 tuổi, cũng như bao thanh niên khác, ở cái tuổi này thường có những ước mơ riêng để theo đuổi. Tôi mơ ước kinh doanh cà phê hơn là việc điều hành cửa hàng của một nhà phân phối sơn tường có hệ thống đại lý lên đến hơn 40 đại lý, doanh thu hàng năm cả chục tỷ. Vì trách nhiệm của một người con, tôi tạm thời đứng ra gánh vác việc gia đình trước rồi chờ cơ hội đến sẽ thực hiện ước mơ sau. Hồi thanh niên chưa vợ, tôi thường bỏ việc gia đình đi bôn ba khắp đất nước, mong tìm kiếm cơ hội để được đầu tư mở một chuỗi cửa hàng kinh doanh cà phê nhưng đều thất bại cay đắng, đến nỗi người ta cũng không thèm tiếp tôi một giọt nước ở trong trụ sở chính một công ty cà phê lớn, tôi tủi nhục đi về.
Khi cưới vợ, tôi nói ý tưởng đó với vợ, em cũng không đồng quan điểm với tôi vì cuộc sống của em cứ nhìn vào hiện tại chứ không có một mơ ước nào để phấn đấu. Tôi buộc lòng phải quay về nghề gia đình khi chưa có cơ hội phát triển. Gần đây, đọc báo nhiều và phát hiện ra nghề lập trình di động có cơ hội kiếm được rất nhiều tiền nếu may mắn thành công. Vậy là tôi đâm vào lập trình, ngày đi làm, tối về dành thời gian viết code cả đêm đến khi hai vợ chồng đi ngủ.
Có lẽ vì quá đam mê lập trình khiến tôi không còn để ý đến những tâm tư suy nghĩ của vợ như trước đây. Em nhắc khéo ngày mai sinh nhật, tôi cũng ỡm ờ cho qua. Em thích đi đây đi đó nhưng tôi cũng kiếm cớ từ chối khéo vì tiếc thời gian ngồi gõ code. Em chạnh lòng mà không nói cho tôi biết, chỉ đi tâm sự với đứa bạn của tôi. Rồi một ngày, mọi chuyện đã xảy ra quá đột ngột khiến tôi mất hẳn thăng bằng, việc chữa trị bệnh tật cũng vì thế phải dừng lại, kết quả cũng không được tốt, thậm chí sụt sau cú sốc tinh thần đó. Ngoài ra, khi dò hỏi tôi cũng biết một số nguyên nhân khác khiến em buồn vì tôi nhiều lắm.
Tôi biết mình là người sai nhiều hơn trong câu chuyện này. Vợ tôi hàng ngày cư xử rất khôn khéo, đúng mực người làm dâu con và vợ, nhưng vì tuổi đời còn ít, chưa va vấp nhiều trong xã hội nên sự nông nổi của một thời tuổi trẻ vẫn chưa hết. Tôi nhớ em nhiều lắm, hàng ngày đều thắp hương cầu mong Bồ tát đại bi xóa đi mọi thù hận trong lòng em và đưa em trở về với gia đình.
"Em ở đâu, nếu một ngày đọc được những dòng này thì xin hãy suy nghĩ lại. Gia đình và mọi người đang chờ em ở nhà. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng không ai oán trách, mắng em hết, tất cả đều thương em lắm". Thực sự mọi việc đã trải qua hơn một tháng rồi nhưng tôi vẫn rất nhớ vợ và lòng bối rối vô vàn. Xin mọi người một lời khuyên chân thành. Trong hoàn cảnh hiện tại tôi nên làm gì đây?
Theo blogtamsu
Nhân tình của chồng ôm bụng bầu đến bắt đền Tôi chết lặng, chén nước trong tay đưa ra mời khách vỡ toang. Chồng tôi thấy vậy vội kéo cô ta ra khỏi nhà và đóng sầm cửa lại. Sáng chủ nhật bình yên của gia đình tôi bị đảo lộn cả lên vì sự ghé thăm bất ngờ của một người đàn bà lạ. Chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu...