Tôi đã sống khác để trả thù chồng ngoại tình
Có bồ, anh về nhà vẫn vờ quan tâm vợ con, vẫn hôn vẫn nịnh vợ “Em là tất cả với anh”. Nhưng những gì anh ta làm hôm đó khiến tôi kinh tởm vô cùng.
ảnh minh họa
Tôi choáng váng bởi con người ta dễ dàng trở mặt, thay lòng nhanh chóng trong phút chốc. Mới cách đó 30 phút anh còn chở vợ đi ăn, hứa hẹn này nọ, nhưng rồi sau đó vội vã đến gặp nhân tình.
Nếu như không có cuộc điện thoại của cô bạn thân thông báo nhìn thấy chồng tôi cùng nhân tình vào nhà nghỉ, nếu bạn tôi không cương quyết bắt tôi phải “làm cho ra lẽ” thì có khi tôi đã không đến cái nơi đầy tội lỗi đó để bắt quả tang chồng mình đang ngoại tình.
Tôi khóc rất nhiều, tưởng như mình không đứng vững khi chứng kiến cảnh chồng với bồ như hai nhân vật trong phim sex. Tôi đã ngốc nghếch khi chỉ sống cho anh, cho con mà quên đi chăm chút nhan sắc để rồi khi tôi sập sệ anh lại tìm đến người con gái khác trẻ đẹp, sexy, nóng bỏng hơn tôi.
Nhưng rồi tôi nhớ lại một câu chuyện của người đàn bà có chồng ngoại tình, có đoạn cô ta chia sẻ: “Cần gì phải khóc, cần gì phải giày vò bản thân. Mình mà yếu đuối quá, mình sẽ khổ. Mình gục ngã lúc này chỉ làm cho chồng và nhân tình thêm hí hửng và cười vào mặt mình thôi”.
Video đang HOT
Từ hôm đó, tôi không mắng không chửi gì chồng, tôi vẫn vui vẻ nô đùa với các con, chỉ có điều tôi chăm chút cho mình hơn. Số tiền chồng đưa tôi kêu ít vì con đang lớn cần có thêm nhu cầu dinh dưỡng, ăn mặc và tôi mong muốn anh đưa thẻ tín dụng để tôi tiện chi tiêu. Anh phân vân khi thấy tôi chằm chằm nhìn anh. Nhưng rồi lại đồng ý, đưa thẻ cho vợ. Tôi thầm nghĩ: “Anh muốn bao nhân tình thì cố kiếm ngoài mà tiêu. Tôi thừa biết, ngoài cái khoản 7 triệu lương cứng, anh còn nhiều khoản thu nhập khác nữa”.
Cũng từ hôm bị vợ bắt gặp trong nhà nghỉ, chồng đi làm về sớm hơn. Anh không ngồi bắc chân xem phim mà tắm rửa cho con, giúp vợ chuẩn bị cơm tối. Thi thoảng lại quay sang dò xét thái độ của tôi. Tôi biết nhưng không thèm để ý.
Tôi biết anh vẫn gặp ả nhân tình, nhưng chỉ không nhiều như trước đây, tôi bỗng thấy cổ họng nghẹn ứ. Nhưng tôi tự dặn lòng mình “Chẳng việc gì phải khóc cả”, tôi còn các con. Nếu lúc nào đó không cố được tôi sẽ ly hôn. Mà tình trạng hiện tại của vợ chồng tôi cũng chẳng khác gì đã ly thân rồi. Đã 2 tuần nay tôi ngủ cùng các con, mặc anh làm gì thì làm, tôi cũng không quan tâm nữa.
Thi thoảng, tôi lại tụ tập bạn bè, để anh chủ động cơm nước bữa tối cho các con. Khi tôi về mọi thứ đã gọn gàng sạch sẽ. Có hôm con tôi còn nói “Con thấy bố cứ đi ra đi vào hỏi mẹ đã về chưa”. Tôi dặn con cứ mặc kệ bố, mẹ bận nên về muộn. Con tôi gật đầu rồi lên giường đi ngủ tiếp. Tôi biết, anh đang đứng trong cánh cửa đó nghe ngóng xem tôi đã về chưa. Nhưng tôi cứ vờ như thể mình chẳng quan tâm anh nữa.
Tôi cứ sống thế, hai tháng tôi lầm lũi là hai tháng chồng tôi sống trong sự khổ tâm, giày vò. Để rồi khi không chịu được thái độ của tôi nữa. Chồng tôi đã mở lời trước, anh khóc xin tôi hãy tha thứ cho anh. Anh đã hiểu được tình yêu cũng như vai trò của tôi trong gia đình. Anh nói không có tôi anh không thể sống vui vẻ được.
Chấp nhận tha thứ cho anh, thì tôi quá dễ dãi: “Anh hãy để thời gian quyết định tất cả. Để xem anh cố gắng được bao nhiêu bù đắp cho trái tim bị tổn thương của vợ mình”. Tôi nói rồi lặng lẽ vào phòng, tôi cũng là một con người, tôi cũng sợ bị tổn thương lắm. Nhưng anh ấy đã làm tôi phải khóc nhiều lần, bù lại tôi muốn anh phải có sự sám hối thật sự. Tôi biết, anh hiền lành, còn yêu vợ con nên mới như thế. Nhưng hiện tại tôi chưa đủ tự tin để nói với anh hai từ “tha thứ” và cũng không dám chắc anh có thể rời bỏ được nhân tình?
Theo ĐSPL
Tôi không còn hứng thú 'yêu' người tình
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm rồi. Cuộc tình kéo dài ấy không làm chúng tôi chán nhau nếu như chúng tôi không có ý định dọn về sống thử.
Sống thử 3 năm với người tình
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm rồi. Cuộc tình kéo dài ấy không làm chúng tôi chán nhau nếu như chúng tôi không có ý định dọn về sống thử. Tình yêu đầu mặn nồng đầy kỉ niệm ngọt ngào, chúng tôi dành cho nhau những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, mật ngọt. Anh là tất cả của tôi. Anh là người đàn ông mà tôi tin sẽ lo được cho tôi trong cuộc sống này, là người chồng tốt và mẫu mực. Tôi không bao giờ hoài nghi về tình cảm của anh. Tôi tự tin là, chỉ có anh sẽ từ bỏ tôi nếu như có chuyện gì đó chứ tôi không bao giờ từ bỏ anh.
Sau hơn 1 năm yêu nhau, chúng tôi dọn ra sống thử. Và cuộc tình của chúng tôi càng mặn nồng hơn. Chúng tôi còn gì để chưa hiểu nhau đâu, mọi thứ đã giống như vợ chồng, chỉ còn có mỗi chuyện sinh con. Cả hai đi làm kiếm tiền, tôi là người vợ đảm trong mắt anh, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Vì hai đứa cũng có chút điều kiện về kinh tế nên thuê hẳn căn hộ rộng cho cả hai, có tích cóp thêm để cố gắng sống thoải mái tí cũng không sao. Chúng tôi cũng mua sắm đầy đủ, coi như là sắm trước để sau này cưới nhau thôi. Vì khi đó, công ty tôi có lệnh cấm cưới khi vào chưa được 3 năm nên tôi phải hoãn lại đám cưới chứ không thì chúng tôi cũng kết hôn rồi.
Sống thử với nhau, tôi phục vụ anh đúng nghĩa một người vợ. Anh quan tâm tôi, cư xử chừng mực với tôi, còn tôi cũng lo lắng cho anh đủ thứ. Chúng tôi trở thành đôi tri kỉ, vừa yêu nhau vừa làm bạn, hiểu nhau và chia sẻ với nhau mọi khó khăn, vui buồn trong cuộc sống.
Tôi không cuồng nhiệt, cũng không có nhiều cảm giác thích thú hưng phấn như trước.(ảnh minh họa)
Nhưng có lẽ 3 năm sống cùng nhau đã trải qua nhiều chuyện nên đôi lúc tôi cảm thấy gần gũi anh chỉ là trách nhiệm thôi. Chẳng hiểu sao, bây giờ, mỗi lần anh đòi hỏi chuyện ấy, tôi đều không cảm thấy hứng thú, có làm thì cũng là trách nhiệm. Tôi sợ anh tra hỏi nên cũng theo ý anh, thích tôi chiều kiểu gì thì tôi chiều. Nhưng đúng là, tôi không còn hứng thú gì nữa. Tôi không cuồng nhiệt, cũng không có nhiều cảm giác thích thú hưng phấn như trước. Nói ra thì thật đáng xấu hổ nhưng có phải vì anh cũ kĩ, cứ mãi một kiểu &'yêu', không có gì đổi mới và sáng tạo hơn nên người phụ nữ như tôi cảm thấy không được thỏa mãn? Không loại trừ trường hợp đó, vì rất nhiều gia đình họ đã trục trặc vì vấn đề chăn gối.
Không muốn cưới vì hết cảm hứng khi &'yêu'
Bây giờ, sau khi đã có mọi thứ ổn định cũng hết thời gian phải hoãn việc cưới xin, chúng tôi đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh thì muốn cưới sớm để ổn định con cái, nhưng tôi thì không muốn. Thực sự, tôi cảm thấy chuyện chồng con bây giờ cứ thấy gò bó sao ấy. Không cưới thì không được vì đã sống với nhau quá lâu rồi, nhưng cưới bây giờ cũng chỉ là hình thức, chẳng có gì mới mẻ cả.
Thú thực tôi không muốn cưới, chỉ muốn sống thử và sau này, nếu cảm thấy không cần nhau nữa thì chia tay. (ảnh minh họa)
Mỗi lần gần người yêu, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Nhiều khi thấy chán nản, ức chế vì quá mệt mà anh vẫn cứ đòi hỏi. Cái đám cưới bây giờ chỉ là hình thức, làm gì có gì quan trọng đâu. Nhưng tôi nghĩ, một khi đã không còn hứng thú gối chăn thì không biết sau này cuộc sống vợ chồng sẽ ra sao. Lấy nhau rồi mà chuyện ăn nằm cũng không thiết thì không biết còn gì để lãng mạn. Nhất là khi lấy anh về, chúng tôi lại ở chung với bố mẹ chồng, tôi cảm thấy khó khăn vô cùng. Ở riêng thì tự do, còn ở chung thì gò bó, làm sao bây giờ?
Thú thực tôi không muốn cưới, chỉ muốn sống thử và sau này, nếu cảm thấy không cần nhau nữa thì chia tay. Nhưng mà, như thế tôi có quá ích kỉ không? Tình cảm bây giờ cũng nhạt, lấy nhau về phải làm sao đây? Sợ rằng 1-2 năm nữa, mọi thứ sẽ hết và chúng tôi sẽ chẳng còn tình cảm với nhau, sống với nhau thế nào đây, có hạnh phúc hay không?
Theo VNE
Giữ chồng bằng... cho bồ về ở 10 ngày Phát hiện chồng có bồ lại do chính miệng chồng nói ra, chị Hạnh (Hai Bà Trưng - Hà Nội) như chết điếng. Anh Quang - chồng chị thừa nhận hiện tại, tình yêu anh không còn dành cho chị mà anh đã trót yêu cô nàng trẻ trung, xinh đẹp cùng công ty anh. Vậy là hạnh phúc 15 năm của hai...