Tôi đã sống 10 năm với người chồng bị vô sinh
Lấy nhau được 2 năm, mãi không có con mặc dù hai vợ chồng đã cố gắng nhiều lần, và rất mong mỏi, tôi mới phát hiện ra có vấn đề.
Cả hai cùng đi khám để tìm hiểu rõ nguyên nhân. Ban đầu, chồng khăng khăng là do tôi. Anh nói, không thể nào tại anh được vì anh vốn không chơi bời, có cuộc sống lành mạnh, vả lại, sức khỏe của anh đi khám định kì là loại 1, không vấn đề gì. Tức là anh hoài nghi tôi.
Thật ra, trước áp lực của gia đình hai bên, tôi không còn nghĩ được là do ai nữa. Tôi mong mỏi một đứa con lắm rồi và cả hai tính chuyện đi khám ở một nơi uy tín. Anh đồng ý để tôi đi khám với hi vọng hai vợ chồng sẽ phát hiện ra điều gì đó và có hi vọng sau mấy năm mong mỏi.
Sau khi khám, tôi thật sự sốc vì biết kết quả. Còn canh thì suy sụp hoàn toàn. Bác sĩ nói, nguyên nhân là do anh, chính anh là &’thủ phạm’ khiến mấy năm qua chúng tôi không thể có con. Anh bị vô sinh.
Từ ngày hôm đó anh buồn lắm. Anh trầm tính và ít nói, có khi còn hay mê sảng. Anh cũng xa lánh tôi vì nghĩ mình không thể có con, không muốn tôi phải chịu hèn, chịu khổ vì anh. Có đêm anh nằm khóc và nói muốn tôi rời xa anh, đi tìm hạnh phúc khác. Anh chấp nhận cuộc sống cô độc này vì ông trời bắt anh phải thế.
10 năm trôi qua, tôi cứ sống bên cạnh anh, động viên anh hết lòng. Hai vợ chồng đi làm và cũng tích cóp được kha khá. (Ảnh minh họa)
Nghe anh nói mà tôi xót xa trong lòng. Tôi càng thương và yêu anh hơn. Trước giờ tôi yêu anh rất nhiều. Tình cảm của chúng tôi cũng sâu đậm vô cùng cho tới khi lấy nhau. Vợ chồng mấy năm gắn bó mặn nồng, yêu thương chia sẻ với nhau, chưa có điều tiếng gì. Gia đình anh cũng đối xử rất tốt với anh, tôi làm sao có thể rời bỏ anh được. Đó không phải tình thương mà là tình yêu thật sự. Tôi muốn được ở bên cạnh anh, yêu thương và chăm sóc cho anh dù tôi biết, không có con sẽ buồn lắm.
Tôi không đồng ý yêu cầu của anh khi muốn tôi rời bỏ anh. Tôi quyết tâm ở lại bên anh, cũng tìm mọi cách chữa trị có thể. Cứ làm để không phải hối hận. Mấy năm sau cũng không có kết quả gì. Chúng tôi cũng nói với gia đình về tình trạng của anh, mọi người đều thông cảm và hiểu cho hoàn cảnh của hai đứa tôi. Tôi cũng thương anh vô cùng.
Video đang HOT
Thoáng đấy mà đã 10 năm tôi chung sống với anh trên danh nghĩa vợ chồng. Chúng tôi cứ hi vọng rồi lại vụt tắt hết, chúng tôi cũng luôn mong mỏi có một đứa con nên cố gắng phấn đấu rất nhiều. Những năm tháng đó, anh biết sự hi sinh của tôi nên rất yêu thương và chiều chuộng tôi.
10 năm trôi qua, tôi cứ sống bên cạnh anh, động viên anh hết lòng. Hai vợ chồng đi làm và cũng tích cóp được kha khá. Bây giờ, bố mẹ không muốn chúng tôi cứ sống như vậy nữa, ông bà muốn chúng tôi có con, và vợ chồng tôi quyết định xin con nuôi.
Cuối cùng anh cũng đồng ý, và chúng tôi quyết định đến trại trẻ xin con nuôi. Giờ đây, chúng tôi đã có một cháu nhỏ và cuộc sống gia đình rất hạnh phúc. Tôi và anh yêu thương con như chính con ruột của mình. Tôi không hối hận vì lấy anh, không hối hận đã sát cánh cùng anh và cho tới giờ, tôi cảm thấy mình đã làm tròn trách nhiệm, tôi yêu thương anh thật nhiều! Đó chính là tình yêu, là sức mạnh của hạnh phúc, tôi tin vào điều đó!
Theo VNE
Chia tay đòi lại quà: đúng là dở hơi!
Mấy ngày hôm nay, vụ việc cô gái tung clip người yêu đại gia cho người đến tận nhà đòi quà sau khi chia tay, đã trở thành chủ đề giải trí để người ta bình luận.
Chẳng biết ai đúng, ai sai, nhưng với tôi, một người đàn ông đòi lại những món quà mình đã tặng thì chẳng còn đâu là phong độ của đấng nam nhi...
Đi làm về đến nhà, đang mệt thì chớ lại thấy ông chồng đáng kính của mình chẳng lo việc nhà mà cứ cắm đầu vào cái máy tính cười nghiêng ngả, tôi bực mình:
- Anh cắm cơm chưa mà đã chơi rồi? (Mọi người đừng nghĩ tôi đanh đá bắt nạt chồng nhé, bình thường gia đình tôi, ai về trước thì lo việc bếp núc, người về sau vào phụ giúp).
- Yên tâm, anh cắm cơm, nấu thức ăn rồi. Chiều nay anh đi gặp khách hàng nên về thẳng nhà luôn.
- Có cái gì hay mà anh cười từ nãy đến giờ thế?
- Ảnh chế với clip về vụ "cô gái bị đại gia đòi quà" đó, cười đau hết cả bụng. Công nhận là dân mình bây giờ hài ước thật, một vụ việc nho nhỏ thế mà không chỉ xuất hiện các bức ảnh hài ước mà còn có cả bài hát nữa này. Em lại đây mà xem, buồn cười lắm.
- Thôi, em chẳng thèm xem đâu. Đàn ông đàn ang gì mà không phong độ gì cả, chia tay rồi còn đến nhà người ta đòi quà. Đúng là "đại gia chân đất". Mấy hôm nay, ở Công ty em cũng xôn xao về cái vụ này, ai cũng bảo mấy cô chưa chồng cẩn thận chứ gặp phải những anh chàng như thế này lấy về cũng khổ, nó chỉ dùng tiền để lòe thiên hạ thôi. Khi yêu thì nó vung tay thế, có khi lấy về một đồng nó cũng chẳng cho ấy chứ.
Hồi đó, khi chồng tôi theo đuổi tôi, lo lắng về khoảng cách địa lý (tôi là con gái miền Bắc, còn anh là con trai miền Trung) nên tôi kiên quyết không cho anh cơ hội. (ảnh minh họa)
- Em nói thế cũng không được. Công nhận anh này hơi mất phong độ, hơi nhỏ nhen tí. Nhưng cô kia cũng chẳng vừa, có khi lại là chuyên gia đi "đào mỏ" ấy chứ. Nói là không yêu, vậy mà toàn nhận những món quà đắt tiền nào là nhẫn, dây chuyền... Còn nhớ, hồi anh tán em, khi em còn chưa nhận lời, anh tặng em một lọ nước hoa vào ngày 20.10, thế mà em đòi trả lại. Em có biết là hành động đó của em khiến anh càng "chết em đứ đừ" không?
Chồng nhắc lại tôi mới nhớ. Nếu vụ trả quà trên báo chí vừa qua chấm dứt một mối quan hệ, hai người lên báo tố nhau, nói xấu nhau thì chuyện trả quà của tôi lại mở ra cánh cửa hạnh phúc của hai vợ chồng.
Hồi đó, khi chồng tôi theo đuổi tôi, lo lắng về khoảng cách địa lý (tôi là con gái miền Bắc, còn anh là con trai miền Trung) nên tôi kiên quyết không cho anh cơ hội. Ngày 20.10 năm đó, anh đến tặng quà cho cả phòng tôi, mỗi người có một món quà riêng. Trong đó, món quà của tôi có giá trị nhất - Một lọ nước hoa. Mới đầu tôi nghĩ, ngày 20.10 không phải là ngày valentine nên nhận quà cũng không sao. Thế nhưng, khi thấy đứa bạn bảo lọ nước hoa này phải có giá đến gần 2 triệu thì tôi hoảng. Sau khi tìm kiếm thông tin trên mạng, thấy được giá trị thật của nó, tôi quyết định hẹn anh ra ngoài để trả lại. Lúc đó tôi nghĩ, tôi chỉ coi anh như một người bạn, nếu món quà giá trị nhỏ, mang ý nghĩa tinh thần thì tôi còn dám nhận, chứ là bạn bè mà anh tặng tôi món quà gần 2 triệu, thì tôi chẳng dám. Nếu nhận, anh nghĩ đó là tín hiệu tôi "bật đèn xanh" thì chết.
Gặp anh, tôi nói: "Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em nhưng em chỉ xem anh như một người bạn, một người anh mà em quý trọng mà thôi. Món quà này giá trị lớn quá, em không dám nhận. Anh thông cảm cho em".
Thấy vậy, anh kiên quyết: Tình cảm anh dành cho em tấm lòng chân thành của anh. Anh không hi vọng món quà của anh khiến có áp lực. Nhưng quà anh đã tặng cho em thì nó là của em, anh không thể nhận lại. Nếu em không thích thì em có thể cho bạn, hoặc vứt đi. Còn tình cảm thì không ai ép buộc được, em cứ xem anh như một người anh, một người bạn, còn tình cảm của anh dành cho em là việc của anh. Đến khi nào em có người yêu, hoặc khi nào anh cảm thấy hết hi vọng, anh sẽ dừng lại...
Hôm đó, dù tôi nói thế nào thì anh cũng kiên quyết không nhận lại quà. Thậm chí, khi tôi để món quà ở đó ra về, anh cũng đứng dậy trả tiền nước mà không thèm lấy quà. Tiếc quá, tôi đành phải quay lại mang về.
Sau vụ việc đó, tôi càng tôn trọng anh hơn. Điểm của anh trong mắt bạn bè tôi cũng tăng vọt. Rồi dần dần, sự quan tâm, bản lĩnh của anh cũng khiến tôi vứt bỏ những do dự để đáp lại tình cảm của anh.
Đòi lại quà là hành động hèn của đàn ông (ảnh minh họa)
Giờ nghĩ lại, tôi cho rằng tất cả cũng xuất phát từ đạo đức, nhân cách của con người. Cô gái kia trong mắt nhiều người cũng không "tốt đẹp gì", lợi dụng mình có tí nhan sắc rồi chuyên đi "đào mỏ". Bởi với cô "con gái được tặng quà mà không nhận là ngu". Và một thực tế đáng buồn là, hiện nay suy nghĩ giống như cô gái này không còn là hiếm trong giới trẻ.
Thế nhưng, là một người phụ nữ, tôi càng buồn hơn với cách hành xử của anh chàng kia. Người đàn ông, con trai luôn gắn liền với những từ: Phong độ, phóng khoáng, lĩnh lãm... Vậy mà những gì anh này thể hiện thì có thể nói là quá toán tính, nhỏ nhen... Khi theo đuổi con gái thì cho dù là "đại gia" hay "dân thường" đều phải tốn một khoản "tình phí". Nhiều hay ít là tuy vào kinh tế và tấm lòng của mỗi người.
Anh là "đại gia" anh muốn thể hiện mình thì anh chi nhiều, người khác là "dân thường", ít tiền thì họ chi ít. Anh đại gia, anh tặng quà to, anh tiếc anh đòi lại. Người ta là "dân thường", dù quà nhỏ, nhưng nếu cộng lại tất cả các món quà cũng là một khoản kha khá đó chứ. Nếu ai cũng như anh "đại gia" nọ, cứ chia tay là lên danh sách, đến đòi quà thì xã hội loạn mất, ai còn dám tin vào những tình cảm chân thành nữa.
Có lẽ, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Dù ai đúng, ai sai thì tôi vẫn rất mong rằng, các đấng mày râu khi tặng quà phải suy nghĩ thật kỹ, đừng biến mình thành những người "nhỏ nhen, chi li" trong mắt mọi người. Đừng để vì một vài cá nhân nho nhỏ mà người ta cho rằng, đàn ông Việt Nam không có phong độ, không đáng là đáng nam nhi...
Theo VNE
Suốt 5 năm, chồng không động vào người tôi ... Vì tội một lần anh bắt gặp tôi ngoại tình với người đàn ông cũ ở khách sạn. Thực ra, sau khi bị chồng bắt gặp, tôi đã cảm thấy hối lỗi vô cùng, từ đó về sau, tôi không còn dám chơi bời, hẹn hò gì với ai nữa. Nhưng anh thì vẫn một mực không tha thứ cho tôi, không...