Tôi đã sai ở chỗ nào?
Tôi biết anh ta không chung thuỷ nhưng vì bận việc và chăm con nên tôi rất ít khi để ý, nhưng rồi mọi việc tự nhiên đến để tôi biết. Tôi nói thì anh ta chử.i bới tôi, nói chán nản vì phải sống với tôi, cấm tôi xen vào đời sống của anh ta. Nhưng anh ta không l.y hô.n vì con, tôi nói vì con thì cả hai cùng cố gắng không lăng nhăng, anh ta nói đã chán tôi rồi mà không cho anh ta ra ngoài thì sống chán chế.t đi được.
Anh ta lăng nhăng nhưng lại không muốn l.y hô.n.
Tôi và chồng tôi muốn l.y hô.n. Nguyên nhân đổ vỡ bắt đầu từ khi cưới nhau, tôi phát hiện chồng tôi nhắn tin trêu ghẹo với người yêu cũ (trước khi cưới tôi không quan tâm đến những chuyện này). Thấy tôi không thích anh ta đã xoá tên khỏi danh bạ nhưng sau đó anh ta lại tiếp tục liên lạc và lưu với tên khác.
Anh ta rất ham chơi, thường xuyên say xỉn, nếu tôi trách móc thì anh ta không biết lỗi mà còn nói những lời xúc phạm. Mới cưới không lâu anh ta nói là sai lầm cưới không có tinh yêu. Và đúng vậy, anh ta không bao giờ chở tôi đi tham gia bất kỳ cuộc họp mặt nào với bạn bè anh ta (ngay sau ngày cưới chỉ mấy tuần).
Cuộc sống tẻ nhạt, từ khi cưới đến giờ hơn tám năm, anh ta và tôi chỉ đi uống cafe có một lần là do tôi trách móc nhiều quá. Quà tặng thì chi có khoảng 5 món quà kể từ lúc quen nhau (gồm 1 kẹp tóc va một đôi giày thể thao trong giai đoạn quen nhau, 1 cái ao thun trong chuyến đi công tác sau ngày cưới, một cái giỏ sách bằng vỏ dừa và một cái kẹp tóc đa năng trong các chuyến công tác). Chưa bao giờ có lời chúc nhân dịp sinh nhật tôi, ngày lễ, kỷ niệm ngày cưới… Kể từ sau khi kết hôn, cho dù tôi thường xuyên mua quà tặng anh ta nhân dịp sinh nhật, lễ… và anh ta nhận rất vui vẻ.
Trong giai đoạn mới cưới anh ta thường xuyên nói anh ta chưa sẵn sàng có gia đình. Rồi có con, anh ta phó mặc cho tôi và người giúp việc. Suốt ngày đi nhậu, rất ít ăn cơm nhà và hầu như thứ bảy, chủ nhật nào cũng vậy.Nếu tôi hỏi anh ta có ăn cơm không anh ta đều nói chưa biết, và thế là đi nhậu. Vợ chồng thường xuyên cãi nhau, lúc cãi nhau anh ta thường dùng lờ lẽ rất thô lỗ. Gia đình tôi, anh ta không quan tâm, quê ngoại tôi từ khi cưới anh ta chưa về một lần, có lúc tôi năn nỉ anh ta về anh ta cũng không về. Nhà ba mẹ tôi cách nơi tôi ở khoảng 60 km, gần một năm nay anh ta không ghé thăm (kể cả vừa qua là tết nguyên đán). Mặc dù tôi về nhà anh ta đầy đủ.
Video đang HOT
Nói chung từ khi cưới đến giờ vợ chồng tôi không có đi đám cưới chung, tôi đi đâu cũng một mình cho hai con đi. Chán lắm. Dần dần tôi bị ức chế nóng nảy va rất hay nổi điên. Sau nay tôi mới biết ngay khi tôi sinh đứa con đầu lòng anh ta đã quen c.ô b.é tiếp thị và sau này là đồng nghiệp với anh ta . Tôi biết anh ta không chung thuỷ nhưng vì bận việc và chăm con nên tôi rất ít khi để ý, nhưng rồi mọi việc tự nhiên đến để tôi biết. Tôi nói thì anh ta chử.i bới tôi, nói chán nản vì phải sống với tôi, cấm tôi xen vào đời sống của anh ta. Nhưng anh ta không l.y hô.n vì con, tôi nói vì con thì cả hai cùng cố gắng không lăng nhăng, anh ta nói đã chán tôi rồi mà không cho anh ta ra ngoài thì sống chán chế.t đi được. Tôi không thể chấp nhận lối sống đó và yêu cầu l.y hô.n. Vì anh ta đi về khuya làm tôi mất ngủ. Vừa rồi lên Facebook tôi thấy anh ta thích bài báo: vì sao đàn ông ngoạ.i tìn.h. Tôi thấy con người này thật hết thuố.c chữa.
Nói thêm về tôi, tôi cũng tạm gọi là xinh, công việc ổn định, hết lòng vì gia đình, chưa bao giờ b.ỏ co.n đi chơi một mình. Lúc tôi giận rất ít nói ra , nhưng khi anh ta dùng lời nói thô lỗ xúc phạm tôi thì tôi rất hay nổi nóng, tôi căm hận anh ta. Nhưng để khách quan, tôi mong muốn nhận được sự đóng góp của các bạn độc giả, tôi đã sai ở chỗ nào?
Theo VNE
Gần Tết, vợ ngoạ.i tìn.h để được thưởng cao
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu.
Vợ đi làm tối ngày không thấy mặt
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu. Nhiều khi gọi điện cho vợ thì vợ hết lên trong điện thoại là phải đi tiếp khách cùng sếp. Cuối năm, người ta giao nhiều việc, nhận nhiều hợp đồng lại phải quan hệ ngoại giao nên công việc bận hơn nhiều.
Thấy vợ vất vả, lẽ ra tôi phải thương vợ nhưng muốn thương cũng không thương được. Vợ ngày ngày đi làm, sáng đi sớm, tôi về khuya, rồi về thì đầy men rượu trong người. Nhiều khi muốn bật nước cho vợ tắm, chăm vợ tí nhưng lại thấy bực dọc trong người làm sao đấy. Kẻ làm chồng như tôi lại không thể quản nổi vợ, để vợ ra ngoài đi làm như vậy, vất vả là một chuyện, qua lại với mấy ông cốp như thế nhiều khi tôi thấy &'nóng trong người'. Sự bực bội càng tăng lên và tôi không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. Nếu không làm tốt, cuối năm rồi không đạt chỉ tiêu, rồi sếp sẽ cắt thưởng này kia. Tôi bực lên: "Cắt thì nghỉ, chứ báu bở gì. Làm gì mà bắt người ta đi tiếp khách tiếp khứa với ông, có mà vớ vẩn!". Nghe tôi nói vậy có vẻ vợ không hài lòng, không nói gì tiếp, mặc kệ, bỏ lên trên nhà.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. (ảnh minh họa)
Bực cái là ngày nào vợ cũng có men rượu trong người. Từ một người vợ rất chi là chu toàn, lo cho chồng con, giờ vợ bỏ bê chuyện gia đình, chỉ biết lao vào cái chốn đó để kiế.m tiề.n. Nhìn vợ như vậy, nghĩ thấy bản thân mình, tôi càng ức chế vào người.
Phát hiện vợ ngoạ.i tìn.h với sếp vì tiề.n thưởng
Đợt này, thấy vợ lại hay ăn diện, quần áo sắm sửa đầy nhà. Vợ còn xịt nước hoa thơm nức, son phấn lòe loẹt. Hỏi vợ tại sao thì vợ bảo, ngày xưa chưa có tiề.n, còn tiết kiệm. Dạo này kiếm được rồi thì chịu khó tô đẹp cho mình, rồi làm cái nghề này là phải nhìn sang trọng người ta mới cảm thấy mình có tướng. Nghe vợ nói thì không phải là vô lý nhưng nhìn cái cách ăn chơi của vợ, tôi thấy bực mình. Đột nhiên vợ thay đổi, hàng xóm nhìn vào họ sẽ nghĩ sao. Tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi cũng cho qua, vì nghĩ bản thân mình phải chăm lo cho vợ khi vợ vất vả mới phải, không nên gây áp lực cho vợ nữa. Nhưng khổ nỗi, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Thấy vợ tôi có vẻ lòe loẹt, đồng bóng, hàng xóm láng giềng đồn ầm lên. Rồi gia đình tôi cũng nói ra nói vào bảo vợ tôi là thay đổi nhiều, rồi không biết có ngoạ.i tìn.h không.
Tôi cũng lo lắng quá, nếu nhỡ ra vợ có làm gì không hay không phải với tôi thì biết làm thế nào. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng thấy có chút nghi hoặc vì gần đây, vợ thay đổi lại, ăn chơi hẳn ra. Chẳng giống người vợ giản dị ngày trước.
Tôi có hỏi thì vợ bảo làm gì có chuyện đó, chỉ tổ thiên hạ ghen ăn tức ở nghĩ linh tinh. Nhưng mà tính tôi ăn chắc, cẩn thận. Tôi nói với họ rằng, vợ tôi không phải thế nhưng tôi lại ngầm đi theo dõi vợ. Và trong những cuộc vui ấy, tôi có vô tình phát hiện ra, vợ mình đúng là có cặp kè với ông sếp ở công ty. Tôi đã chụp ảnh để &'bắt tận tay, day tận mặt' vợ, để em không còn chối cãi được nữa.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ.(ảnh minh họa)
Hôm ấy, về tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ, hi vọng em có câu trả lời thích đáng. Vì sao em lại đi ngoạ.i tìn.h với ông sếp già như vậy để lừa dối tôi. Lúc này, vợ mới quỳ xuống xin tôi tha thứ. Em bảo, Tết nhất đến nơi rồi, bao nhiêu kế hoạch, chỉ tiêu. Nếu em không làm thế thì không có chỗ đứng. Cuối năm, công ty sa thải nhiều nhân sự, lại còn không làm tốt thì tết cũng không được thưởng cao. Ông ta lại có ý với em nên em tính chuyện lợi dụng tình cảm này để được tăng lương, thưởng. Hi vọng Tết được khoản kha khá, chứ em thề làm em không yêu gì anh ta.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể để người vợ của mình lam lũ, bán thân chỉ vì sự tính toán với mấy đồng tiề.n thưởng rẻ mạt ấy. Tôi có đáng làm chồng không, có đáng làm đàn ông không? Nếu như tôi giàu thì vợ đâu phải khổ thế này.
Lẽ ra, tôi phải tát vào mặt vợ, phỉ báng vào mặt vợ rằng em là một người đàn bà hư hỏng, lăn.g loà.n nhưng cuối cùng tôi lại không làm được. Tôi càng thấy hận bản thân mình hơn, vì chính tôi đã khiến em phải chọn con đường bỉ ổi ấy. Thật sự, tôi đã quá thất vọng về mình chứ không phải về vợ nữa. Phải làm sao đây, phải ngăn chuyện này lại thế nào?!
Theo VNE
Vợ phải xin tin.h trùn.g của bạn thân tôi Dù có đa.u đớ.n nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, vì tôi không thể sinh con... Với tôi lúc này, dù có dằn vặt nhưng đó lại là niềm vui và là niềm an ủi với tôi. Tôi phải cám ơn vợ vì hành động đó, vì em đã chấp nhận làm vợ của người chồng vô sinh, chấp nhận xin con...