Tôi đã nhắm mắt mang thai hộ để lấy tiền cứu chồng
Bạn sẽ không bao giờ hiểu được đồng tiền có sức mạnh lớn đến thế nào nếu như bạn không rơi vào hoàn cảnh cần tiền đến cùng cực.
ảnh minh họa
Đây là bí mật của riêng tôi, một bí mật mà tôi đã chôn giấu rất lâu ở trong lòng mà tôi không hề nói cho ai biết. Giờ đây, gia đình tôi đã trải qua cơn khó khăn, tất cả là nhờ vào ngày ấy tôi đã nhận mang thai hộ cho một gia đình giàu có, hiếm muộn.
Hồi ấy, tôi 26 tuổi, đã có một đứa con lên 3, gia đình tôi tuy khó khăn nhưng thật sự sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Tốt nghiệp đại học Kinh tế quốc dân, tôi không xin được việc trong nhà nước liền đi làm kế toán cho một công ty tư nhân gần nhà. Sau đó tôi lập gia đình, chồng tôi làm thợ xây, anh hiền và chiều tôi nhiều lắm. Chúng tôi đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc thì tai họa ập xuống, đến giờ khi nhớ về khoảnh khắc ấy tôi vẫn bủn rủn tay chân.
Trong một lần đi xây, chồng tôi bị sập giàn giáo, rơi từ tầng ba xuống, xô vữa đè lên người. Kết quả anh bị dập lá lách, gãy 6 dẻ xương sườn, xương sườn đâm thủng phổi và gãy một tay. Khi cấp cứu tại bệnh viện tỉnh, bác sĩ bảo rằng tập trung người nhà đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, tim tôi như chết lặng.
Rồi trong đêm đó, máu anh chảy xối xả không ngừng, chúng tôi đã phải huy động và mua thêm 15 đơn vị máu cho anh. Đến sáng, anh có dấu hiệu hồi tỉnh thì bác sĩ bảo rằng phải chuyển chồng tôi xuống bệnh viện Việt Đức, vì ở bệnh viện tỉnh không đủ trang thiết bị để phẫu thuật cho anh. Theo số tiền ước tính sơ bộ, chúng tôi cần số tiền ít nhất là 300 triệu để cứu lấy chồng tôi.
Video đang HOT
Ai cũng muốn cứu anh, nhưng tiền ở đâu? Bên gia đình nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ làm nông nghiệp, nuôi ba chị em đi học, dưới tôi còn hai đứa em đang học đại học. Còn bên chồng tôi càng khó khăn hơn, cha anh mất sớm, giờ chỉ còn anh và mẹ già 70 tuổi hay ốm đau. Nếu không đưa anh đi ngay, chắc chắn chồng tôi sẽ chết. Tôi đánh liều, trở về nhà lấy sổ đỏ đem ra ngân hàng thế chấp được mấy chục triệu, để con cho bà nội trông nom, chúng tôi theo xe cấp cứu đưa chồng lên bệnh viện Việt Đức. Thật sự, nếu ai đó đã trải qua hoàn cảnh của gia đình tôi rồi mới thấu hiểu nỗi khổ, sự cần tiền đến cùng cực như thế nào.
Vì chồng tôi là ca đặc biệt nên bố trí nằm ở phòng khám đặc biệt, mỗi ngày chi phí thuốc men là 3 triệu đồng, bởi anh không có bảo hiểm y tế, lại điều trị toàn bằng thuốc ngoại. Rồi vô tình trong viện tôi gặp một người môi giới, họ biết hoàn cảnh của tôi liền mách tôi việc có gia đình đang tìm người mang thai hộ, nói nôm na là đẻ thuê. Họ sẽ trả 200 triệu cho việc đẻ thành công và còn thưởng thêm nếu đứa trẻ sinh ra là con trai. Nhưng tiêu chuẩn của họ khắt khe lắm. Tôi đành nhắm mắt thử liều, đúng là vòng tuyển chọn của gia đình họ khó khăn thật, may mắn tôi đáp ứng được mọi yêu cầu của họ, từ trình độ học vấn đến sức khỏe, ngoại hình đều được ưng ý.
Đó là 12 tháng tôi phải xa chồng con bằng việc nói dối rằng đã theo bạn sang xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Nhờ một nửa tiền họ trao trước đã giúp chồng tôi tiếp tục được điều trị, rồi khi biết giới tính đứa bé là con trai họ đã cho thêm tôi 100 triệu nữa. Ngày tôi hạ sinh đứa con tròn vuông, họ đã trả tôi số tiền 100 triệu. Ngày tôi “phản bội” chồng, tôi đã rất đau khổ, đó là sự đau đớn, tủi nhục, nếu không vì tiền, tôi đã không phải làm việc đáng trách này.
Chồng tôi điều trị đúng 5 tháng thì được trở về, anh vẫn đinh ninh tôi đi xuất khẩu lao động để lấy tiền chữa trị cho anh. Tôi biết, chắc chắn trong suy nghĩ của chồng tôi và người nhà sẽ có những nghi kỵ, nhưng tôi cũng biết rằng mọi người đều hiểu cho tôi, đều biết tôi đã phải rất day dứt lương tâm để cứu lấy chồng. Khi trở về nhà, việc đầu tiên là tôi ôm chồng, ôm con tôi khóc nức nở, bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu ấm ức tan biến hết chỉ còn đọng lại những yêu thương.
Sau một thời gian, tôi đã trở lại nhà gia đình tôi từng mang thai hộ, gia đình ấy đã biến mất, thì ra nơi họ ở chỉ là ngôi nhà họ thuê chứ không phải nhà chính của họ. Vì sợ tôi quay lại tìm con nên họ đã tính toán đem đứa con đi thật xa, mà nhớ lại tôi cũng thật sự không biết họ là ai.
Giờ đây, tôi vẫn luôn ẩn ức trong hồn nỗi trăn trở, liệu đứa con ngày ấy của tôi bây giờ ra sao, nó như thế nào rồi? Đến hết kiếp người này, liệu tôi có còn cơ hội gặp lại con?
Theo Công luận
Tôi có nên bỏ chồng để lấy trai tân?
Tôi năm nay 21 tuổi, là một phụ nữ đã có chồng và một bé gái 3 tuổi. Trước đây, tôi và chồng yêu nhau say đắm hai năm thì làm đám cưới. Tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc luôn mỉm cười với đôi vợ chồng trẻ... nhưng trớ trêu thay, cuộc sống vợ chồng đang yên ấm thì tai họa bỗng ập xuống gia đình tôi.
Một hôm, anh đi nhậu với mấy người bạn. Trong bữa nhậu, nhóm bạn anh và nhóm nhậu bên cạnh xích mích nhau, rồi có những lời qua tiếng lại. Và trong lúc không kiềm chế được bản thân, anh đã đánh nhau với nhóm nhậu bên cạnh khiến một người bị chết. Thời gian đó, tôi đang mang bầu 8 tháng... và tôi dường như ngã quỵ khi phải đối diện với sự thật đau đớn đó. Vậy là cuộc sống gia đình đang hạnh phúc bỗng chốc trở nên tan hoang, buồn đau, u uất...
Sau khi bị tạm giam ba tháng, anh bị đưa ra xét xử và tuyên án 17 năm tù - đấy là quãng thời gian rất dài và rất khó khăn với tôi và cô con gái nhỏ.
Dù anh có ngồi tù lâu đến mấy cũng không thể nào xóa hết lỗi lầm với gia đình người bị hại. Tôi cũng cảm thấy rất hối hận vì không biết khuyên răn chồng, để anh nhậu nhẹt đến tận đêm khuya và xảy ra hoàn cảnh đau lòng đó. Vì thế nên tôi cũng thay mặt anh đến xin lỗi gia đình họ và chạy vạy lo tiền bồi thường cho người bị hại.
Dù không còn yêu chồng nữa nhưng tôi vẫn rất thương anh ấy (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoắt trôi đi, con gái em giờ cũng đã được 3 tuổi. Thời gian này, tôi gửi con nhà ngoại để đi làm công nhân, thi thoảng tôi lại gửi tiền về cho bố mẹ nuôi con. Con gái tôi rất ngoan, lại được ông bà ngoại chăm sóc rất chu đáo nên tôi cũng yên tâm làm việc. Thi thoảng chồng tôi cũng gọi điện về động viên vợ, hỏi thăm gia đình và hứa sẽ cải tạo thật tốt để sớm được về với gia đình.
Tôi đã từng nghĩ rằng, mình sẽ chung thủy với chồng để đợi chồng về... nhưng từ khi đi làm, gặp một người đàn ông tốt bụng, tôi đã thấy quý và yêu anh từ lúc nào không hay biết. Tôi cũng đã thẳng thắn chia sẻ với anh về hoàn cảnh của mình nhưng anh nói rằng: "Những điều đó với anh không quan trọng. Giờ đây, em chỉ cần biết rằng anh yêu em và em cũng yêu anh là được". Tôi cũng cảm nhận được tình cảm, sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình, cũng như những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Thật sự tôi rất yêu anh ấy... nhưng tôi biết rằng, tình cảm này chỉ để thế thôi, chúng tôi sẽ không bao giờ có được một tương lai tốt đẹp. Anh là trai tân, lại có công ăn việc làm ổn định thì làm sao anh có đủ can đảm để lấy một người phụ nữ đã qua một đời chồng như tôi? Hơn nữa, nếu anh có muốn cưới tôi thì tôi cũng phải giải quyết chuyện gia đình của mình như thế nào? Dù không còn yêu chồng nữa... nhưng thực sự tôi vẫn rất thương anh ấy.
Các bạn ạ! Liệu tôi sống như vậy có quá bội bạc không? Hiện tại, tôi không còn tình cảm với chồng nữa... vì trái tim tôi đã thuộc về anh, người đàn ông đến sau nhưng luôn cho tôi cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Anh ấy cũng hứa sẽ xin phép gia đình để được cưới tôi làm vợ... nhưng tôi vẫn rất lo lắng bố mẹ anh và bố mẹ tôi sẽ cấm đoán, không cho hai đứa tôi được đến với nhau.
Tôi rất mong mọi người giúp tôi! Hãy cho tôi biết mình nên làm gì giữa những sự lựa chọn khó khăn này?
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chồng ham việc, bỏ mặc vợ con Chồng tôi đi làm liên miên, ngày nào cũng 10h-12h đêm mới về. Có khi tôi nói nhiều quá, chủ nhật anh ở nhà nhưng 9-10h sáng là lại vội vàng đi. Ở nhà, anh không ngủ, không ôm máy tính thì cũng như ngồi trên đống lửa, một lúc là đi. Tôi cũng đi làm, công việc khá nhiều áp lực, rồi...