Tôi đã mất tất cả khi lén lút qua lại với tình cũ
Khi chia sẻ câu chuyện này, có thể các bạn sẽ khin.h thườn.g tôi và xem tôi là đứa con gái tồi nhưng tôi vẫn muốn nói ra cho nhẹ lòng, cho vơi bớt đi những nổi buồn mà tôi đang giấu kín.
Tôi là một cô gái tỉnh lẻ nhưng được sinh ra trong một gia đình gia giáo từ nhỏ. Nhà có bố là giáo viên cấp 3 về hưu, mẹ quản lý đại lý nhỏ. Gia đình kinh tế khá nên từ nhỏ tôi đã được cưng chiều. Tôi cũng được khen là người con gái có nhan sắc, nên ngay từ khi học cấp 3 đã được rất nhiều anh chàng theo đuổi.
Và rồi anh xuất hiện, đó là lúc tôi bước vào lớp 11. Anh đẹp trai và học giỏi nổi tiếng, tính cách lại hiền lành và chiều chuộng tôi nữa. Tôi hạnh phúc mà không có từ nào để diễn tả được cả.
Yêu nhau 2 năm, tôi đỗ vào đại học, anh hơn 4 tuổ.i nên đã ra trường đi làm. Anh vẫn quan tâm, chăm sóc tôi hết mực. Cả hai gia đình đều biết nhau và anh cũng đã hứa rằng tôi là người con gái cuối cùng của cuộc đời anh. Anh vẽ ra một đám cưới hạnh phúc, nơi có những nụ hôn ngọt ngào và tuần trăng mật lãng mạn bên bờ biển. Tôi hoa mắt đi trong những lời nói của anh, và để cho xứng đáng với tình cảm đó, tôi đã cố gắng học tập thật tốt, 3 năm đầu luôn là cô sinh viên dẫn đầu lớp về điểm số và các hoạt động đoàn.
Rồi cái ngày ấy cũng đến, ngày mà trời đất sụp đổ trước mắt tôi. Đang ngồi học bài trong phòng thì bỗng nhiên con bạn phi xe đến giọng hốt hoảng: “H à!! T vừa thấy anh N đi cùng một cô gái trong công viên gần chỗ mình đây. Mày lên xe đi tao dẫn ra xem thực hư thế nào”. Đầu óc tôi choáng váng nhưng vẫn kịp leo lên xe bạn đi ra. Tôi suýt chút nữa ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh người mà hằng ngày vẫn nói lời yêu thương tôi lại đang hôn say đắm người khác. Tôi khóc như mưa chạy đến cho anh ta một cái tát, rồi cứ thế bỏ đi…
Ảnh minh họa
Chúng tôi không gặp nhau từ đó và tôi biến thành cái xác không hồn, học hành bết bát, không còn quan tâm đến cuộc sống nữa. 4 tháng sau anh nhắn tin mời tới dự đám cưới. Tôi không thể tin nổi, hóa ra người mà mình yêu hơn cả bản thân trong 5 năm lại vô liêm sỉ đến vậy. Tôi căm ghét anh. Qua lời kể của đứa bạn, anh đã phản bội tôi cách đây 2 tháng, anh đã chán tôi. Gạt nước mắt, tôi cố gắng không buồn chán nữa để có thể trở về cuộc sống bình thường. Nhưng hằng đêm, nỗi nhớ anh thì vẫn còn nguyên vẹn, nhiều đêm nước mắt đẫm ướt gối và tưởng như mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Rồi anh – 1 người con trai khác đến bên tôi, vỗ về tôi những lúc buồn, đưa tôi đi chơi, làm cho tôi cười, hát cho tôi nghe mỗi đêm. Anh biết tôi vẫn còn tình cảm với người cũ nên đã cố gắng đợi chờ, quan tâm. Càng ngày, tôi càng cảm mến anh, rồi 1 năm sau đã nhận lời yêu anh. Đó là ngày sinh nhật, anh nói lời yêu cùng vì 11 bông hoa hồng cực đẹp và hộp bánh to đùng của tuổ.i 22.
Video đang HOT
Tưởng như tình yêu mới đến, trái tim mình sẽ sang trang, nhưng tôi vẫn không thể quên người cũ. Kỷ niệm bên nhau hằng đêm cứ ùa về. Anh cũng thế, có vợ và một đứa con 1 tuổ.i rồi nhưng vẫn nhắn tin cho tôi, nói không thể quên được những kỷ niệm cũ. Tôi sa bẫy một lần nữa. Chúng tôi lén lút gặp mặt, mặc dù biết đó là sai trái.
Rồi trong một lần cầm điện thoại tôi, người yêu mới biết. Hôm đó đang mơ màng trong hạnh phúc của người yêu cũ thì người yêu mới đứng sừng sững trước mặt. Tôi như đơ người ra, không nói được câu gì. Người yêu mới nhảy vào đán.h ngườ.i yêu cũ không thương tiếc, tặng tôi một cái tát, rồi anh bỏ đi bên những giọt nước mắt.
Tôi cũng khóc, chạy theo, nhưng tất cả đã quá muộn màng…..
Chấm dứt hẳn với người cũ, nhưng người yêu mới thì đã không còn, anh ấy đã thay số và chắc hận tôi lắm. Tôi muốn chạy đến để nói một lời cuối nhưng tất cả đã hết mất rồi, hết thật rồi. Trở về với căn phòng trọ, một mình trống vắng, nỗi cô đơn nó cứ vây lấy xung quanh.
Rốt cuộc thì mình cũng trở về với con số 0 tròn trĩnh, có được hạnh phúc rồi lại tự mình đán.h mất nó…. Tôi viết nên những dòng này với hi vọng rằng các bạn đừng nặng lòng với tình cũ và yếu đuối như tôi, hãy trân trọng người yêu hiện tại bởi người cũ dẫu sao cũng là quá khứ.
Theo Tiin
Vì sao anh ấy lại bỏ tôi?
tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng.
ảnh minh họa
Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không phải là người phụ nữ phù hợp. Tôi thấy cuộc sống vẫn ổn, nhưng anh cho rằng nó không ổn.
"Em ơi..." - "Ơi"
Từ khi lấy nhau, có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong giao tiếp của chúng tôi là đổi cách xưng hô từ "ấy - tớ" sang "anh - em". Còn lại, anh vẫn là một cậu bé trung học trong mắt tôi. Việc gì để anh làm, tôi cũng không yên tâm, tôi luôn phải giành quyền quyết định. Lâu dần, anh cũng không tham gia vào các việc lớn của gia đình nữa bởi dù bàn thế nào thì ý kiến của tôi cũng sẽ là ý kiến cuối cùng. Tôi thấy như vậy cũng ổn vì gia đình luôn "êm ấm".
"Em ơi..." - "Ơi". Bất cứ khi nào anh gọi, tôi cũng nhanh chóng đáp lời một cách "ngoan ngoãn". Có lần mẹ chồng nhắc "Sao bố mày gọi mà mẹ mày cứ ơi?", tôi chỉ cười "Ôi giời, quen rồi". Tôi cũng không để ý xem chồng có thái độ gì, bởi tôi thấy thế có sao đâu, "ơi" hay "vâng" thì cũng là thưa mà. Cuộc sống cứ trôi đi như thế. Vẫn ổn cả.
Tôi cũng chắng có thói quen chia sẻ với anh ấy những việc tôi định làm, bởi dù tôi có làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ tôi thôi. Tôi thích những chuyến đi chơi với lũ con gái cùng lớp ngày xưa hơn là cùng anh chu du đây đó. Anh thì không có nhu cầu đi du lịch, chỉ thích ở nhà ôm ti vi và chơi với lũ nhóc. Vậy là tôi chia sẻ những thú vui của mình với đám con gái. Tôi thấy thế cũng ổn vì thâm tâm tôi cho rằng, tôi có những sở thích riêng của mình, và tôi cũng không chia sẻ nó với bất cứ người đàn ông nào khác. Tôi nghĩ anh cũng tán thành vì chẳng bao giờ thấy anh ca thán gì.
Anh là quản lý của một công ty lớn, tôi cũng là trưởng phòng của một công ty liên doanh, thu nhập ngang ngửa nhau. Vì vậy, trong mắt tôi, anh và tôi chẳng có gì khác nhau cả.
Thu nhập của hai chúng tôi đáp ứng đầy đủ những nhu cầu chi tiêu của cả gia đình. Tôi thuê 2 người giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa chăm hai đứ.a tr.ẻ. Vì thế, cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng. Tôi có thể ngồi café hàng giờ với bạn, hay đi beauty salon cả ngày mà không phải lo cái ăn cái uống cho hai đứ.a b.é. Mọi sự học hành, đi chơi của bọn trẻ đã có giúp việc lo. Chồng tôi ngày nào cũng có quần áo phẳng phiu đi làm, chiều về có cơm dẻo canh ngọt mà tôi chẳng cần phải mó tay vào.
Anh cũng vì thế mà trở nên "nhàn rỗi". Anh không có cảm giác phải "chia sẻ" việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. Chiều tan làm, thường anh không bao giờ về nhà ngay. Thâm chí, có hôm ham vui với đám anh em cùng công ty, anh cũng không về nhà. Lúc đầu, tôi cũng hơi bực bội và than phiền. Nhưng rồi, tôi nghĩ anh bận công việc cả ngày, để anh "giải tỏa" căng thẳng một chút, miễn sao anh không làm gì bậy bạ là được.
Với suy nghĩ ấy, tôi cũng dễ dãi với bản thân mình hơn. Chồng đi chơi là việc của chồng, vợ đi chơi là việc của vợ. Tôi đi mua sắm và làm đẹp với lũ bạn thân, tôi ngồi café tới khuya và quên dần các công thức nấu ăn. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày...
Khoảng cách mỗi ngày một xa
Anh trở về nhà trong một bộ dạng say khướt và tâm trạng khác thường. Anh không muốn gần tôi và dường như né tránh tôi. Tôi nghĩ rằng anh có chuyện căng thẳng trong công việc nên không muốn "tra khảo" anh.
Cứ thế mỗi ngày anh lại một đi chơi nhiều hơn. Anh vắng mặt liên tục trong các bữa cơm chiều và các sự kiện của gia đình. Anh khiến tôi có cảm giác anh không muốn về nhà và không muốn nhìn thấy sự hiện diện của tôi.
Khoảng cách giữa tôi và anh lớn dần lên mà tôi không hiểu lý do. Tôi thấy mọi thứ trước đây đang rất ổn. Khi tôi gặng hỏi mãi thì anh chỉ nói: "Anh thấy cuộc sống này không còn phù hợp với anh nữa".
Một ngày, tôi trở về nhà và nhìn thấy tờ giấy l.y hô.n được đặt ngay ngắn trên bàn. Tim tôi thắt lại.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao?
15 năm nhìn lại
Chặng đường 10 năm ở bên nhau chưa đủ dài cho một cuộc hôn nhân nhưng có lẽ lại là quá dài cho sự chịu đựng của anh về một người vợ "vô tư" như tôi. Tôi đã làm mọi cách nhưng không thể níu kéo được anh, người đàn ông mà tôi vẫn yêu rất nhiều. Chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhẹ nhàng và không oán hận. Các con, mỗi người một đứa, và vẫn liên lạc thường xuyên với nhau.
Hôm nay, 5 năm sau ngày ấy, tôi nghe tin anh chuẩn bị lập gia đình, tim tôi thắt lại một lần nữa. Tôi đã đán.h mất anh bởi suy nghĩ sai lệch của một người vợ bằng tuổ.i. Mong anh, ở nơi đó sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình.
Theo VNE
Rủ tôi có thai, anh lại thờ ơ Chỉ vì bố anh bảo chúng tôi khắc tuổ.i, không cưới nhau được nên sau khi thuyết phục không được, anh mệt mỏi, chẳng hỏi han mẹ con tôi nữa. ảnh minh họa Tôi là một nhân viên tư vấn kính mắt, còn anh làm xây dựng. Chúng tôi quen nhau như duyên số từ kiếp trước. Cả hai dường như cảm thấy...