Tôi đã đẩy chồng mình vào vòng tay người đàn bà khác
Tôi ghen tuông mù quáng, làm chồng xấu hổ và nhục nhã vì thế mà anh có con với người đàn bà khác.
Tôi đau khổ tột cùng, tôi không biết phải làm sao để níu giữ chồng bây giờ? (Ảnh minh họa)
Sai lầm ngày hôm nay là lỗi tại tôi. Nếu tôi tỉnh táo hơn có lẽ gia đình đã không rơi vào bi kịch như thế này. Tôi làm khổ chồng, khổ mình và khổ cả người phụ nữ ấy. Giờ tôi không biết phải làm sao. Chồng tôi cũng khổ sở vì bị cô ta đeo bám. Nhưng cũng chẳng thể trách cô gái ấy khi mà chồng tôi làm cô ấy mang bầu. Có lẽ nếu một người có lỗi lớn ở đây thì người đó chính là tôi.
Bài liên quan:
Bố mẹ vừa cấm yêu, anh lập tức bỏ cuộc
Người đàn ông 10 năm chăm vợ tâm thần
Em lấy chồng đi thôi…
Video đang HOT
Muốn ly hôn nhưng vợ dọa sẽ tự tử
Tôi và chồng mới cưới nhau được hơn 1 năm thôi. Trước đây, vợ chồng tôi sống hạnh phúc, không có vấn đề gì cả. Nhưng khoảng nửa năm trở lại đây, khi tôi bắt đầu có thai, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Không hiểu vì tôi có bầu nên khó tính hay áp lực về việc sợ mất chồng khiến tôi thay đổi. Tôi chỉ biết rằng tôi ghen lồng lộn với mọi thứ xung quanh anh, dù người đó là ai, mối quan hệ với chồng tôi như thế nào, chỉ cần là phụ nữ là tôi ghen.
Khi tôi mang bầu, tôi thấy mình xấu xí đi rất nhiều. Những chiếc váy quyễn rũ tôi cũng không còn được mặc nữa. Vậy là tôi bắt đầu lo sợ. Nhất là khi chồng tôi vô cùng đẹp trai, lại giỏi giang, thành đạt. Bạn bè xung quanh thì luôn cảnh báo tôi phải giữ chồng chứ không đẻ con xong thì đứa khác nó nẫng mất. Từ một người con gái được đánh giá là đẹp, quyến rũ, tôi phải chấp nhận thực tế là người mình ngày một to ra, béo phì vì có bầu… tôi hậm hực và cảm thấy tủi thân.
Vì ghen tuông tôi đã đẩy chồng vào vòng tay người đàn bà khác (Ảnh minh họa)
Anh là người chồng tốt, anh luôn ở bên động viên tôi nhưng khi lòng không an thì tôi nghi ngờ mọi thứ. Tôi nghĩ anh tỏ ra quan tâm vợ là vì đứa con trong bụng hoặc vì anh đi ra ngoài “vụng trộm” chán rồi về thấy hối lỗi. Tôi thường xuyên ghen tuông, nói bóng gió cũng có, chửi bới ầm ĩ, gào khóc thảm thiết cũng có. Ban đầu anh còn dỗ dành, khuyên nhủ tôi, dần dần, anh sinh ra khó chịu và im lặng hoàn toàn trước những lời tôi nói. Và khi ấy tôi lại càng điên tiết lên.
Nhiều lần tôi lồng lộn chạy đến cơ quan chồng vì nghe nói anh ấy đang ngồi cà phê với một người nữ. Quả đúng là như vậy nhưng đấy là người chị hơn anh tới mười mấy tuổi, chị ấy mới về nước và trở thành đối tác với chồng tôi. Nhưng cơn ghen làm tôi mờ mắt. Tôi làm tanh bành mọi thứ lên hết. Lần đó anh đã bỏ đi, tôi khóc cạn nước mắt. Ngày hôm sau anh quay về, tôi ôm lấy anh mà khóc. Anh ôm tôi vào lòng và nhắc nhở tôi không bao giờ được như thế nữa. Tôi hứa với mình, với chồng sẽ không để xảy ra cơ sự đó nữa.
Ở công ty chồng tôi thường xuyên có sinh viên thực tập. Đó là những cô gái không quá xinh đẹp nhưng họ trẻ trung. Hơn nữa, người ta thường nói “một của lạ bằng tạ của quen”, vì thế mà tôi lo lắng vô cùng. Khi tôi mang bầu ở tháng thứ 7, một lần nữa tôi khiến chồng nhục nhã khi làm anh bẽ mặt ở công ty. Giữa buổi liên hoan mừng dự án thắng lợi, tôi xông đến chửi chồng và cô gái thực tập cùng chồng tôi vì nghe nói hôm vừa rồi hai người đi họp hành riêng với nhau. Tôi nghĩ như vậy là đi cặp kè chứ sao lại phân công đi như thế.
Hôm đó, giữa bao nhiêu người, tôi đã làm chồng bẽ mặt. Lần đầu tiên anh tát tôi một cái thật mạnh và rồi anh bỏ đi ngay sau đó. Tôi khóc lóc chạy theo chồng nhưng anh không quay lại. Dù tôi mang bầu, dù từ trước đến nay anh luôn nhường nhịn tôi nhưng lần này anh vẫn hất tay tôi ra để bước đi. Gần 1 tuần sau đó anh không về nhà, mặc cho tôi đi tìm, mặc cho tôi đau khổ và khóc lóc.
Cuối cùng thì anh trở về nhà. Anh đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn mà anh đã kí sẵn. Tôi khóc lóc, cầu xin anh đừng làm thế. Anh có vẻ cũng mủi lòng nhưng dường như anh vẫn còn rất giận tôi. Nhờ bố mẹ hai bên thuyết phục, và cái chính là nhờ đứa con trong bụng của tôi mà cuối cùng anh chấp nhận quay về.
Được hơn 2 tháng, vợ chồng tôi dần ổn định trở lại. Tôi cũng vừa sinh xong đứa con đầu lòng thì mọi chuyện xảy ra. Cô gái kia đến tận nhà để tìm tôi. Cô ấy nói 1 tuần mà anh bỏ đi chính là ở nhà cô. Đúng là cô ấy có tình cảm với anh nhưng mối quan hệ của hai người hoàn toàn trong sáng. Chính vì tôi quá ích kỉ, ghen tuông mù quáng làm anh cay cú nên anh mới lao vào vòng tay của cô ấy chứ thực ra cô ấy biết anh không hề có ý yêu cô ấy. Bản thân cô ấy cũng chỉ quý anh đơn thuần mà thôi chứ không có ý định tranh chồng cướp vợ ai. Nhưng đêm hôm đó, anh say rượu, anh đập cửa phòng cô đòi vào. Và rồi chuyện đó đã xảy ra. Họ đã quan hệ với nhau. Sau đó cả tuần anh ở đấy. Giờ cô ta có bầu và cô ta yêu cầu một sự trách nhiệm.
Khi nghe cô gái đó nói có bầu, chồng tôi quyết định ly hôn với tôi. Anh nói chính anh làm hại cô gái ấy chứ cô ấy không có lỗi gì cả. Giờ anh không thể để cô ấy phải khổ vì anh được. Tôi đau khổ tột cùng, tôi không biết phải làm sao để níu giữ chồng bây giờ? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...