Tôi đã dâng hiến cho người đàn ông bị vô sinh
Khi biết mình bị vô sinh, anh đã chủ động nói lời chia tay. Dù tôi có níu kéo, có khóc cho cạn nước mắt… thì anh vẫn không thay đổi quyết định của mình!
Tôi và người yêu cũ đã có một mối tình kéo dài suốt hai năm. Sau một thời gian dài, cả hai chúng tôi đều biết tình yêu này không thể có một kết cục tốt đẹp… Lý do chúng tôi không thể đến với nhau là trong một lần kiểm tra sức khỏe để ra trường, anh mới biết mình bị vô sinh. Khi biết được sự thật đau lòng ấy, anh chủ động nói lời chia tay… dù tôi đã níu kéo và mong muốn anh quay lại nhưng anh vẫn không chấp nhận.
Vì quá yêu anh nên tôi đã không toan tính khi trao cho anh cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Anh ấy đã khóc, khóc rất nhiều… khóc vì tình cảm chân thành của tôi dành cho anh, khóc vì tình yêu hai đứa dành cho nhau trong suốt thời gian qua và khóc cho nỗi đau của người đàn ông không bao giờ có thể được làm bố… Tôi cũng đã khóc rất nhiều khi thấy người đàn ông tôi yêu thương nhất phải khóc trong nỗi đau xé lòng… nhưng dù tôi cố níu giữ anh thế nào thì anh cũng không chấp nhận ở bên tôi.
Rồi thời gian cũng giúp tôi nguôi ngoai nỗi đau trong lòng mình… Khi tôi tốt nghiệp ra trường và đi làm, tôi đã gặp một người con trai khác. Anh ấy yêu tôi ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên và đã ở bên tôi những khi tôi gặp khó khăn nhất trong cuộc sống.
Video đang HOT
Điều quý giá nhất là hạnh phúc hiện tại ta đang nắm giữ (Ảnh minh họa)
Thời gian dần trôi qua, anh ấy cũng đã ngỏ lời yêu tôi. Tôi đã gục đầu vào vai anh khóc nức nở vì cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa không xứng đáng với người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Và cũng hôm ấy, tôi đã kể cho anh nghe hết chuyện quá khứ của mình khi tôi đã dâng hiến cái quý giá nhất cho một người đàn ông khác…
Những tưởng sau khi biết được sự thật, anh sẽ hắt hủi tôi… Nhưng không, chính sự bao dung và tình yêu của anh đã khiến trái tim tôi ấm lại. Anh nói rằng, “Anh không quan tâm ngày trước em ra sao, anh chỉ quan tâm bây giờ và sau này, hai đứa mình sẽ như thế nào thôi”. Anh tuyệt nhiên không hỏi sâu về quá khứ của tôi… và điều đặc biệt nữa là anh vẫn khuyên tôi hãy coi người cũ như một người bạn, nên động viên và giúp anh ấy vượt qua sự mặc cảm cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Chính sự chân thành, bao dung và độ lượng của anh đã giúp tôi vượt qua sự tự ti, mặc cảm về quá khứ của bản thân mình!
Khi yêu anh rồi, tôi mới nhận ra một điều rằng, cái quý giá nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà nó chính là cái hạnh phúc hiện tại ta đang được nắm giữ.
Trong suốt cuộc đời, ta sẽ gặp hàng nghìn, hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng mà chỉ cần hai đứa có “duyên” là đủ! Thế nhưng, để tiếp tục yêu một người thì ta phải cố gắng rất nhiều, cố gắng để giữ gìn, vun vén và xây dựng tình yêu đó bền chặt hơn… và tôi cũng thế! Tôi đang yêu… và tôi sẽ phải cố gắng rất nhiều để giữ được tình yêu ấy!
Theo VNE
Đó có phải con của tôi không em?
Vừa sinh con ở bệnh viện xong, em gọi ngay cho tôi hỏi đặt tên con là gì? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì em bảo rằng đặt là Hải Bình - giống tên của tôi... Điều đó làm tôi loay hoay không biết đó có phải là con mình?
Tôi và em quen nhau từ khi học đại học. Hồi ấy em và tôi học cùng trong trường Thương Mại, người ta bảo rằng tôi được tài, em được sắc. Hai đứa cùng trải qua những kỉ niệm tuyệt vời thời sinh viên, lúc lên giảng đường, lúc ở thư viện và những lần đi picnic. Hồi đó yêu và ở gần nhau nhưng chúng tôi có một tình yêu rất trong trẻo và đẹp đẽ.
Tôi đến từ một vùng quê nghèo khó, sau này khi ra trường trụ lại ở Hà Nội nhọc nhằn mà không tích góp được gì, nghe lời người anh tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi chia tay em trong bịn rịn và hứa có ngày đoàn tụ, để làm đám cưới và có một hạnh phúc có hậu.
Còn em vốn là gái Hà Nội, gia đình lại có điều kiện, ra trường em vào làm ở một công ty liên doanh, nổi lên nhờ nhan sắc và tư duy kinh doanh. Khi ấy em tâm sự: Em không quên tôi, chưa hết yêu tôi nhưng ở xa thì nhạt nhòa và cũng không có can đảm bỏ tất cả để theo tôi vào một nơi mới để lập nghiệp.
Rồi con gái lớn thì bị coi là "có tuổi" gia đình thúc ép, em buộc phải lấy một anh Giám đốc công ty xây dựng là chỗ quen biết của gia đình. Hồi ấy em bảo em không yêu anh ta, nhưng anh ta là một lựa chọn tốt... Thế là em nhắm mắt, đưa chân và liều làm lễ đính hôn với anh ta.
Tôi không biết đó chỉ vì em không quên được tình yêu của chúng tôi mới ám ảnh làm vậy? (Ảnh minh họa)
Tôi lúc đó có bàng hoàng, đau khổ nhưng vì tủi thân với phận mình nên tôi chấp nhận. Tôi không than phiền, trách mắc mà chỉ nhắn nhủ rằng: "Em hạnh phúc nhé, dù ở đâu anh cũng chỉ mong em hạnh phúc". Thế nhưng bất ngờ là 1 tháng trước ngày cưới, em đặt vé máy bay vào Sài Gòn ở với tôi đúng 1 tuần. Lúc này em tự nguyện dâng hiến, chúng tôi chỉ còn những phút đó cho nhau, vì nhau.
Xong mọi chuyện thì em ra Hà Nội và cưới chồng. Thời gian sau em sinh con, ngay sau khi sinh, những cơn đau vẫn còn h.ành h.ạ em đã bấm máy gọi tôi và chia sẻ niềm hạnh phúc. Em hỏi tôi là nên đặt con tên là gì? Tôi còn đang băn khoăn, suy nghĩ thì em bảo đặt tên là Hải Bình giống tên tôi.
Tôi không biết đó chỉ vì em không quên được tình yêu của chúng tôi mới ám ảnh làm vậy? Hay là vì một lý do gì sâu sắc hơn? Hay đó là đứa con của tôi? Tôi không thể tính cụ thể ngày, nhưng thời gian em sinh rất khít với giai đoạn chúng tôi ở bên nhau. Thế nhưng tôi cũng đặt ra những giả thiết khác, chẳng hạn em sinh non vì đứa con đầu lòng thi thoảng cũng bị sinh thiếu tháng.
Theo VNE
Nỗi đau ê chề khi nhớ đến anh Tôi muốn dâng cho anh bản thân mình, nhưng đến phút cuối cùng anh đã dừng lại và bỏ đi lịch sự đàng hoàng, để lại tôi điên loạn... Giám Đốc của tôi là người đĩnh đạc, nghiêm nghị về phong cách. Tôi rất quí anh và đôi lần đến gia đình anh, anh lớn hơn tôi gần 20 t.uổi, anh có vợ...