Tôi đã cướp “lần đầu tiên” của em
Tôi vẫn hoảng hốt mỗi khi nhớ về chuyện ấy… chỉ vì quá yêu mà tôi đã chiếm đoạt em.
Giá như em không phải là em! Giá như tôi có thể hiểu lầm em thì bây giờ tôi đâu có như thế này..!
Em mang tên một loài hoa của mùa thu với vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm. Và chính con người em cũng dễ thương như loài hoa ấy: ngây thơ và duyên dáng. Có lẽ là dễ hiểu khi xung quanh em có rất nhiều vệ tinh và em chiếm được cảm tình của mọi người. Em cũng đã có người yêu, một bạn trai học lớp bên cạnh. Tình yêu đó vẫn theo em tới tận bây giờ, ba năm rồi phải không em?
Tôi, một thằng con trai bình thường như bao nhiêu bạn học cùng lớp, bây giờ cũng đang là sinh viên năm ba của một trường đại học ở Hà Nội. Tôi với em học chung phổ thông và có lẽ cũng là có duyên khi lại gặp nhau chung một trường đại học. Ngày xưa tôi đâu có chú ý tới em bởi lúc ấy, tôi vẫn nghĩ mình trẻ con khi nhắc về tình cảm và hơn nữa, em cũng đã có người yêu.
Chung trường đại học đã vô tình đưa ta lại gần nhau và thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi tâm sự với em khi tôi buồn, chia sẻ khi tôi vui, nói về cuộc sống, gia đình, tình cảm của mình. Đôi khi xấu hổ, tôi khóc tôi cũng than thở với em. Em luôn lắng nghe và thấu hiểu điều đó. Vì vậy mà chúng ta hiểu nhau hay đấy là sự đồng điệu về tâm hồn? Và tôi đã không nhận ra mình yêu em từ bao giờ…
Mình hay gặp nhau nói chuyện giống kiểu tri kỷ và nếu hôm đó tôi không gặp em, tôi không cô đơn thì đã chúng ta vẫn mãi là tri kỷ. Đang nói chuyện, bỗng tôi quay sang hôn em, em giận rồi lạnh lùng hỏi “Anh nghĩ em là gì mà làm thế?“. Lúc ấy tôi cũng chẳng biết bản thân mình nghĩ gì và chỉ im lặng. Rồi tôi đã thừa nhận tình cảm với em.
Nỗi nhớ về em bắt đầu nhiều hơn mỗi ngày từ hôm đó. Ta vẫn gặp nhau, vẫn trò chuyện và vẫn có những nụ hôn ngọt ngào cho dù bờ môi ấy không thuộc về tôi. Ban đầu em không có nhiều cảm xúc nhưng dần dần tôi cũng nhận ra em đã rung động và có cảm xúc. Tôi và em rất giống nhau, là đều có người yêu và cả hai chúng ta đều lừa dối họ. Em không dám thừa nhận với người yêu em nhưng tôi thì ngược lại.
Tôi đã chia tay người yêu, một cô gái hiền lành, hiểu được suy nghĩ và yêu tôi thật lòng. Cô ấy cũng là bạn em và cũng học chung lớp chúng tôi. Khi cô ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho em là lúc cô ấy lặng lẽ ra đi, dù biết điều đó với cô ấy không dễ dàng gì.
Cô ấy ra đi và mong tôi kiếm tìm được hạnh phúc thực sự. Có phải tôi ngốc lắm không? Vì sao tôi cứ cố chấp yêu em để chia tay một người con gái yêu mình như thế? Tôi không thể và cũng không cố gắng trả lời câu hỏi này. Tôi yêu em, mối tình đơn phương chỉ cho đi chứ không mong nhận lại. Dù tôi là người đến sau nhưng tôi yêu em thật lòng – tôi tự nhận mình như thế.
Em này, lần đầu tiên của tôi và em là tai nạn nhỉ? Tôi vẫn hoảng hốt và sững sờ khi nghĩ về lần ấy, tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình… chỉ vì dục vọng mà tôi đã chiếm đoạt em. Đó là điều cả hai chúng ta không mong muốn nhưng sau lần đó, tôi biết mình đã có lỗi với người yêu em.
Em và người ta yêu nhau hơn ba năm nhưng cậu ấy vẫn giữ được cho em… vậy mà tôi đã không nghĩ được cho em. Tôi ích kỷ lắm phải không? Trong thâm tâm tôi chỉ mong yêu và được yêu em chứ không mong là sẽ có em. Nhưng tôi đã có em… tôi không thấy hạnh phúc vì điều đó mà tôi lại thấy dằn vặt đau khổ hơn. Sau lần đó, chúng ta vẫn gặp nhau và vẫn trò chuyện.
Video đang HOT
Lần thứ hai, em nói sẽ chia tay người yêu vì cảm giác tội lỗi với người ấy… Em bảo đã có lúc muốn hận tôi tới chết! Nhưng mỗi ngày tôi vẫn chủ động nói chuyện với em, vẫn gửi những lời yêu thương có cánh cho em nhưng thực sự tôi càng ngày càng đau khổ vì yêu em. Dù là như vậy nhưng tôi đâu có hối tiếc?
Tôi là gì trong trái tim em? (Ảnh minh họa)
Em à, đôi khi tôi hỏi em: “Phải chăng anh là người thay thế người yêu em trong những khi em buồn?” nhưng sao em không trả lời? Dù không chính thức thừa nhận tình cảm với tôi nhưng chẳng lẽ một đứa con trai nhạy cảm như tôi lại không cảm nhận được điều đó? Tôi tự hỏi chính mình là cảm giác của tôi sai hay vì tôi ngộ nhận? Rất khó trả lời phải không em? Em bảo chúng ta dừng lại và tôi cũng đã dừng lại ít nhất một lần… nhưng nó thật quá khó cho hai ta!
Người yêu em biết tôi thích em, có lẽ do em nói hoặc cũng có thể là qua những tin nhắn tôi gửi cho em mà như em nói: “ Hắn vô tình đọc được”. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu người yêu em không trả lời những tin nhắn ấy. Hắn bảo tôi đừng làm phiền em nữa.
Điều đó đã làm tôi tự ái… ừ thì tôi nhỏ nhen nhưng dù gì thì tôi với em đâu có xa lạ gì? Tại sao em không dám thẳng thắn với tôi mà lại phải nhờ người khác can thiệp? Tôi hiểu rằng, cũng vì yêu em nên hắn mới làm như vậy.
Rồi hắn xin số điện thoại của tôi để muốn nói chuyện trực tiếp với tôi. Khi nói chuyện với nhau, dù hắn không tôn trọng tôi nhưng tôi vẫn cố gắng cư xử như một người bạn. Lúc ấy không hiểu sao tôi lại có thể nhẫn nại được như thế? Chỉ có thể vì lý do duy nhất là tôi yêu em. Tôi không muốn hắn gây áp lực cho em. Hắn bảo tôi rằng, “yêu mà không ghen thì không phải yêu thật lòng“, tôi đồng ý nhưng không thể đổ lỗi là ghen mà được phép cư xử như thế? Trước hết chỉ cần không tôn trọng nhau thì cũng không thể nói chuyện với nhau rồi. Em bảo vì nóng giận nên hắn không giữ được bình tĩnh, tôi cũng đồng ý. Nhưng tất cả mọi lý do cũng không thể che giấu được sự thiếu suy nghĩ của một con người.
Hắn chỉ nghĩ tôi đơn phương thích em và đơn giản hắn là người yêu em nên hắn có quyền đó. Vậy nếu hắn biết em cũng rung động với tôi thì sẽ như thế nào? Điều đó sẽ không xảy ra vì tôi không nói, em không dám nói. Xin lỗi em nhé nhưng một người đàn ông không đủ tự tin giữ được người mình yêu thì quan trọng gì việc hắn cư xử như thế nào? Hắn vẫn sống và yêu trong sự lừa dối của em và đôi khi tôi cũng thế, cũng bị chính em lừa dối. Nhưng có một điều mà tôi có thể ngẩng cao đầu khi ra đi, đó là chính em đã khẳng định tôi không phải là người thay thế và cũng không hối hận khi trao cho tôi tất cả. Tôi chỉ có thể ngẩng cao đầu mà ra đi chứ không thấy được sự bình yên trong tâm hồn. Vì tôi vẫn yêu em!
Hai đứa mình vẫn gặp nhau, em vẫn hay bảo đừng dại dột và chịu nhiều tổn thương vì em nữa. Tôi chấp nhận yêu em dù không biết ngày sau sẽ ra sao. Bạn tôi bảo tôi ngu, ừ kể ra cũng ngu ngu… nhưng ngu vì yêu em thì tôi chấp nhận, không một hối hận.
Những lúc em gặp người yêu, tôi lại trở thành người thừa. Khi ấy có cố gắng liên lạc thì em cũng không trả lời và đúng hơn là không dám trả lời. Tôi lại thấy buồn cho chính bản thân mình… Trong khi bên tôi, em vẫn nói chuyện với người yêu nhưng sao khi ở bên hắn, em lại không dám trò chuyện điện thoại với tôi? Như vậy liệu có quá bất công cho tôi không? Chắc có lẽ là không… vì hắn ta là người yêu em, còn tôi chỉ là người đến sau. Lúc ấy tôi lại tự hỏi, có phải em đang thương hại và tội nghiệp tôi? Và em định sống trong vỏ bọc ấy tới bao giờ?
Tôi không muốn mang tình cảm ba năm yêu nhau của hai người ra so sánh với tình cảm của mình vì nó khập khiễng quá. Tôi là gì trong trái tim em? Một lần nữa trái tim tôi lai tổn thương khi em vô tình gửi tin nhắn cho tôi lại kèm theo chữ kí “100% yêu người yêu em“. Có cần thiết phải như thế không khi cả tôi và em đều hiểu rõ chuyện ấy?
Tôi sẽ là người ra đi, dù cho ai nghĩ tôi là kẻ thất bại thì cũng mặc kệ. Thất bại thì sao chứ? Đôi khi nghĩ như vậy là mất mặt nhưng đó là suy nghĩ tầm thường của những người không dám chấp nhận thất bại.
Tôi hạnh phúc với những gì đã qua và chỉ cần em hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc của tôi. Tôi không phải tuýp người cao thượng trong tình cảm bởi đơn giản, tôi làm tất cả điều đó vì em. Có lẽ tôi sẽ dừng lại. Tôi đang cố gắng làm điều đó dù không dễ dàng gì từ bỏ một tình yêu, một quá khứ đẹp.
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên !
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh dụ em dâng hiến sự trinh trắng
Nếu không "cho" thì anh nói rằng em không yêu anh ấy.
Em hiện đang băn khoăn rất nhiều về vấn đề này, mong chị giúp em.
Em năm nay đã 21 tuổi, cái tuổi mà đủ lớn để biết được mọi chuyện, đủ để nhận thức được điều mình làm là đúng hay sai. Em quen anh trong 1 lần tình cờ, anh bằng tuổi em, cả 2 đều đang học học đại học và anh ấy chỉ còn hơn 1 năm nữa là ra trường. Tụi em quen nhau được hơn 1 năm, mọi chuyện vẫn bình thường cho đến tuần trước, sau khi em lên Đà Lạt thăm anh.
Em lên đó chơi ở nhà bạn nên em ghé chỗ phòng trọ anh ở để gặp anh. Tối đó anh kêu em ở lại phòng 1 bạn nữ cùng lớp anh, em đồng ý mà không biết là tình cờ hay sao mà hôm đó bạn nữ đó lại đi vắng và đưa chìa khóa cho em. Thế là em ngủ 1 mình, nhưng đến 1 lúc sau thì anh đến và em đã xuôi lòng, cho anh vào phòng và ngủ lại với em 1 đêm. Đêm đó không có gì xảy ra, chỉ trù những nụ hôn nồng thắm dành cho nhau và những cái ôm thật chặt.
Chúng em ban đầu yêu nhau trong sáng (Ảnh minh họa)
Rồi sau đó em ở chơi thêm mấy ngày nữa và quyết định về lại Sài Gòn. Nhưng từ sau khi về lại Sài Gòn được 1 tuần thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi, anh bắt đầu nhắn tin và gọi điện thoại và nói là nếu được thì anh muốn lần sau 2 đứa sẽ làm "chuyện đó". Em không chịu và nói là em muốn được chờ đến khi kết hôn nhưng anh không nghe. Ảnh nói anh sợ mất em, rồi tại sao em yêu anh mà lại không thể trao cho anh cái quí giá nhất của đời mình để chứng minh cho tình yêu. Em đã muốn khóc khi nghe anh nói vậy, em rất yêu anh, em không muốn mất anh nhưng em không biết nên làm gì.
Anh nói nếu em không đồng ý thì 2 đứa vẫn yêu nhau nhưng sau này có thể sẽ không được như trước nữa. Nói thật là hiện giờ em rất buồn, không biết nên giải quyết sao. Một nửa em muốn chiều theo ý anh nhưng 1 nửa em lại sợ, em sợ khi mẹ em biết thì sẽ ra sao, vì từ nhỏ mẹ đã dạy em là không được làm gì để phải khiến cho mẹ xấu hổ. Trong khi đó thì anh cứ luôn đòi chuyện đó. Em đã hỏi anh và biết được nguyên nhân có lẽ là do lần em đi chơi Đà Lạt và được gặp bạn anh. Bạn anh nói anh ngốc khi có người yêu dễ thương với ngoan mà không biết làm gì để thuộc về mình mãi, cẩn thận nếu không em sẽ bị người khác cướp mất. Chính vì vậy mà anh mới đòi dù em có giải thích là sẽ không có chuyện đó vì em rất yêu anh, nhưng anh không tin vì hiện giờ chúng em đang là những người yêu xa, anh ở Lâm Đồng còn em thì ở Sài Gòn.
Em mong chị có thể giúp em giải được vấn đề này. Vì em đã hết cách rồi (Em gái).
Nhưng sau đó anh ấy lại muốn "chuyện đó"
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái còn trẻ, đang là sinh viên, người yêu em cũng như vậy, tuy nhiên, hiện nay anh ấy muốn vượt qua giới hạn tình yêu trong sáng nên em lo lắng và sợ hãi.
Quả thật, với những đôi yêu xa thì khi gặp nhau, tình cảm sẽ khó có thể giữ gìn. Vậy nhưng em và anh ấy đã không làm gì nhau trong cả đêm khi hai người ngủ với nhau, đó có thể là vì anh ấy kiềm chế tốt, hoặc cũng có thể là lần đầu tiên, anh ta chưa muốn để lại ấn tượng xấu, kẻo em nghĩ rằng lợi dụng hoàn cảnh, nhưng sau đó, anh ta sẽ nói, thuyết phục và thậm chí là bắt ép em phải làm "chuyện đó" nếu không sẽ lạnh nhạt.
Anh ấy giải thích là do bạn bè xui khiến, không hẳn vậy đâu em ạ. Nếu như anh ta không muốn thì sẽ chẳng bao giờ bị tác động bởi bất kì ai hay điều gì. Đơn giản là vì chính anh ta cũng muốn làm "chuyện đó" với em nên mới ra yêu sách như thế.
Về phía em,con gái thường yêu và hết lòng. Do đó, khi bị người yêu đòi hỏi, phụ nữ nếu thiếu bản lĩnh sẽ dễ dàng đồng ý. Nhưng em là một cô gái ngoan, biết nghe lời ba mẹ nên mọi chuyện chưa có gì xảy ra. Song do yêu anh ấy, em lại sợ nếu không đáp ứng thì sẽ bị mất. Chính vì thế, em mới lo lắng và băn khoăn có nên "cho hết" không.
Ở trường hợp này là không nên em ạ. Em còn trẻ, thiếu kĩ năng tình dục và phòng tránh thai, sẽ rất nguy hiểm nếu quan hệ mà không biết cách phòng ngừa. Ngoài ra, anh ấy nói rằng nếu không được thì sẽ không như trước nữa, điều đó chứng tỏ anh ta không yêu em như em thật lòng với anh ta. Có thể đó chỉ là tình dục. Do đó, tốt nhất hãy không đồng ý xem anh ta phản ứng thế nào. Nếu anh ta giận dỗi, lạnh nhạt vì không được đáp ứng thì người như vậy không có gì phải tiếc em ạ.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người chị - người ngăn trở hạnh phúc của em! Khi em viết những dòng này, cũng là lúc chị đã đạt được ước nguyện chia rẽ đôi lứa, không phải vì ác tâm ác ý mà vì muốn tốt cho em trai chị, cũng có thể vì sự tham gia quá date của 1 thứ cảm tính và định kiến nào đó. Hình ảnh của chị tồn tại trong em suốt chiều...