Tôi đã bỏ lỡ mối tình đầu của mình như thế nào?
Sang năm tới là em – người con gái tôi yêu lấy chồng nhưng…người mà em lấy chẳng còn phải là tôi
Tôi và em yêu nhau từ những ngày học cùng cấp 3, tính em hiền lành, giản dị, con người em dịu dàng và dễ thương, bởi vậy khi mới chỉ chập chững bước vào lớp 10, tôi đã bị em thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế rồi 3 năm cấp 3 cũng qua đi, chúng tôi trở thành đôi bạn thân từ những năm tháng ấy. Lên đại học tôi và em mỗi người lại chọn một trường riêng nhưng chúng tôi vẫn luôn gần nhau, bởi cả 2 đều chọn bước chân lên thủ đô học. 3 năm học đại học nữa trôi qua, tôi vẫn luôn tôn trọng tình cảm của em, lặng lẽ dõi theo em, quan tâm em, ở bên em mọi lúc nhưng duy có một điều suốt bấy nhiêu lâu tôi hèn nhác không dám nói ra tình cảm của mình rằng “tôi yêu em”.
Ảnh minh họa.
Những ngày cuối cùng của đời sinh viên, tôi mạnh dạn lấy hết can đảm của mình hẹn em tới quán cafe sách nhỏ nơi chúng tôi vẫn thường gặp nhau mỗi cuối tuần để quyết bày tỏ tình cảm với em trước khi ra trường. Nhưng chính thời khắc ấy, tôi lại nhận từ em một tin sét đánh ngang tai rằng “em mới dành được học bổng của trường, và em sẽ đi du học thạc sĩ bên nước ngoài 3 năm nữa…”. Nghe tin vui từ em, tôi bỗng đứng hình nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ, và rồi tôi lại một lần nữa hèn nhác khi tiếp tục giấu kín tình cảm của mình để em yên tâm đi du học.
Ngày em ra đi, tôi ra tận sân bay tiễn, tôi đã thật hạnh phúc khi được nắm tay em trong suốt chặng đường dài tiễn biệt ấy. Bố mẹ rồi cả bạn bè em vẫn nghĩ chúng tôi là một đôi nhưng rồi trước câu hỏi của họ, tôi lại vẫn lắc đầu rằng giữa chúng tôi chỉ là bạn bè thân thuộc…Và rồi em yên tâm ra đi, lại một hành trình 3 năm nữa tôi làm bạn với em, khóa chặt nỗi nhớ bằng việc mỗi ngày gọi cho em một lần. Dù biết chênh lệch múi giờ, nhưng cứ ngày nào cũng vậy, tôi luôn cố gắng thức đến 2, 3 giờ sáng chỉ để được nói chuyện với em tranh thủ khi em đang vào giờ ăn cơm tối (lúc ấy bên em là tầm 7, 8 giờ tối)…
Ngày em về nước, tôi đón em đi xem phim rồi đi hát hò, cuối ngày em trao cho tôi một quyển sổ nhỏ dặn tôi giữ dùm cẩn thận và hãy trân trọng nó. Tôi không biết em gửi cuốn sổ này cho tôi để làm gì, cũng không biết được bên trong ghi những gì nên cũng mang về cất giữ trong đáy chiếc hộp – nơi tôi dành riêng để đựng mọi thứ mà tôi yêu thích…Thế rồi suốt nhiều ngày tháng trôi qua, tôi bỗng quên đi sự tồn tại của cuốn sổ ấy, rồi cho đến một ngày, khi tôi cảm nhận được dường như giữa chúng tôi đang có gì ngăn cách, em bắt đầu ít gặp và ít nói chuyện cùng tôi hơn thì tôi bắt đầu tỏ ra tự giận hờn và trách móc em rằng đã quên tôi nhưng tôi cũng chẳng dám nói ra điều ấy vì sợ giữa chúng tôi chưa từng là gì của nhau..Suốt cả 2 tháng sau đó, tôi tiếp tục tự khóa mình trong những suy nghĩ, thậm chí em gọi điện hay nhắn tin tôi cũng cố tỏ ra “lạnh lùng” rồi nhắn lại 1 vài câu hoặc em có gọi đến hỏi gì thì tôi trả lời đấy…Và rồi sau 1 tháng em đi công tác về, cũng không liên lạc gì với tôi, thì bỗng tôi nhận được 1 tin nhắn từ em với nội dung rằng: “nếu tớ nói tớ có người yêu rồi, thì cậu có chúc phúc cho tớ không?”. Tôi bàng hoàng trước câu hỏi ấy, rồi tôi trả lời lại tin nhắn của em rằng “cậu có người yêu rồi thì từ nay đừng qua nhà tìm tớ nữa…”, thế là sau đó tôi khóa cả facebook cá nhân, chặn liên lạc với em, cố tỏ ra rằng tôi đang giận dỗi với em. Nhưng sau tất cả thì tôi vẫn chỉ là kẻ im lặng.
Video đang HOT
Rồi cho đến một ngày khi tôi đang ở trong nhà, thì bỗng từ bên phía ngoài tôi nghe thấy tiếng bố mẹ tôi nói chuyện với nhau rằng: “nghe đâu cái T bạn thân thằng P sắp lấy chồng mà sao chẳng thấy thằng P nó bàn gì nhỉ? Hình như dạo này 2 đứa không chơi với nhau nữa thì phải, suốt ngày thấy nó nằm lỳ trong phòng, mà P nhà mình cũng được tuổi rồi, có lẽ cũng nên tìm mối nào cho nó đi là vừa…”. Thì đến lúc ấy bản thân tôi mới thực sự tỉnh ngộ vì sự im lặng của mình bấy lâu nay. Tôi cố gắng lục tìm lại số của em rồi gọi đến cho em, nhưng kỳ lạ thay khi đầu dây bên kia nhấc máy, tôi bỗng chốc nghe thấy giọng một người con trai khác thay vì là em bắt máy.
Tôi cố gắng tìm kiếm lại mật khẩu của tài khoản trang cá nhân cũ, liên lạc với em bằng được chỉ để được em xác nhận chính xác rằng điều mà bố mẹ tôi nói có phải là sự thật và cuối cùng điều mà tôi không mong muốn nhất chính là điều mà tôi phải chấp nhận từ ấy: “ra Tết này tớ sẽ lấy chồng, cậu nhớ qua chúc phúc cho vợ chồng tớ. À, cuốn sổ của tớ ngày nào cậu vẫn còn giữ chứ?… dù sao thì cảm ơn cậu vì cuối cùng đã chịu mở máy đọc tin nhắn của tớ và từ nay trở đi đừng giận dỗi tớ nữa nhé.”
Một tháng nữa em làm đám cưới, vậy mà bấy lâu nay tôi đã ở đâu, tôi kéo lê chuột để xem hết bộ ảnh cưới em mới đăng lên trên dòng thời gian rồi càng xem tôi càng thấy day dứt hơn vì sự im lặng trong cái ồn ào của tâm trí bấy lâu nay. Tôi cũng đã lật dở cuốn sổ mà em nhắc đến khi đã trao tôi ngày ấy và biết được sự thật lý do em đã quen người chồng sắp cưới này của mình như thế nào, biết được thời gian qua, giữa chúng tôi đã rượt đuổi nhau mà sau tất cả chính sự im lặng đến “hèn”của tôi là nguyên nhân khiến cho tôi đã bỏ lỡ em, bỏ lỡ mối tình đầu của mình như thế nào…
Theo Phunutoday
Sài Gòn mùa này chỉ còn nỗi nhớ ...
Một nỗi nhớ không mùa, không ngày tháng. Một nỗi nhớ chẳng biết gửi về đâu...
Sài Gòn chiều nào cũng mưa nhưng những cơn mưa mùa này không rào rào như mùa hạ. Sài Gòn không có mùa thu, không bao giờ có mùa thu giống như tôi vĩnh viễn không còn anh nữa.
Giá mà anh xa tôi là bởi vì phản bội, là hết yêu hay vì lý do gì cũng được. Tôi chắc có lẽ sẽ đỡ đau lòng hơn. Bởi vì nếu như vậy thì anh vẫn còn hiện hữu trong cuộc đời này để tôi có thể dằn vặt, để tôi có thể nguyền rủa như bao cô gái bị bỏ rơi khác.
Anh xa tôi, anh đi về một nơi mà tôi không bao giờ chạm tới được. Anh về thế giới của riêng mình mà ở nơi đó tôi không oán trách được anh và anh cũng có thể chẳng còn nhớ tôi là ai... Tôi là kiếp trước của anh, một người yêu nhỏ bé, cô gái cô đơn lúc nào cũng ủ rũ và sợ mất mát nhưng rồi chính nỗi sợ hãi ấy đã ám ảnh lấy cả cuộc đời tôi
Ba năm bên anh là ba năm hạnh phúc, ba năm tôi được sống, được che chở. Tôi vào Sài Gòn một mình và cũng chưa từng yêu ai cho đến ngày gặp anh. Anh là mối tình đầu, là Sài Gòn hai mùa mưa nắng, là những chiều mưa rào anh lấy thân che cho tôi khỏi ướt...
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có ba ngày anh bỏ tôi đi, ba ngày kể từ khi anh gặp tai nạn trên đường đi làm về. Tôi khóc không còn tiếng, tôi kêu gào mà trời xanh không thấu. Tôi không thể giữ được anh ở lại bên mình!
Lần cuối cùng tôi gặp anh đó là đêm hôm trước khi anh bị tai nạn. Chẳng hiểu sao đêm ấy anh nói rất nhiều. Anh nói với tôi về tương lai của hai đứa, về ngôi nhà nhiều ô cửa sổ với những đứa con thơ. Nhưng anh lại bất chợt hỏi tôi: "Nếu như vĩnh viễn trong cuộc đời này không có anh thì em có trưởng thành được không?".
Câu nói ấy cứ như định mệnh và định mệnh đã cướp anh khỏi đời tôi một cách phũ phàng, một cách đột ngột và đầy đau đớn. Ngày chia ly anh, trời Sài Gòn mưa tầm tã, giọt mưa hòa cùng nước mắt. Chẳng có ai có thể hiểu được không có anh tôi bơ vơ như thế nào!
Anh là cán cân giúp tôi thăng bằng trong cuộc sống, anh là người ôm tôi mỗi khi cồn cào trong nỗi nhớ nhà. Anh là người dìu tôi dậy sau mỗi thất bại. Có lẽ trong cuộc đời này, chỉ có anh không những là người yêu mà còn là một người tri kỷ. Có phải ai trong đời cũng gặp được tri kỷ đâu? Có phải ai trong đời gặp được tri kỷ cũng biết giữ gìn đâu? Còn tôi, tôi trân trọng tình yêu, tôi yêu anh, anh cũng vậy nhưng cuộc sống không cho chúng tôi ở lại bên nhau.
Tôi đã có nhiều ngày tháng sống cũng như chết. Có những đêm chỉ biết gào thét trong vô vọng. Đúng là không có anh chẳng bao giờ tôi có thể trưởng thành được không có anh tôi đang sống như thế này đây...
Chiều nay Sài Gòn mưa quá! Ngày trước anh hay mang ô đến đón tôi, không bao giờ để tôi bị ướt. Còn giờ, vẫn theo thói quen, tôi phong phanh, mưa ngấm ướt người run rẩy. Tôi nhớ anh quá, một ngày Sài Gòn chỉ còn là nỗi nhớ, một nỗi nhớ không biết nói cùng ai, một nỗi nhớ không thể nói nên lời và một nỗi nhớ không ai tiếp nhận...
Anh có biết không? Tôi thực sự không thể gượng dậy sau nỗi đau này. Đã bao lâu rồi, tôi vẫn thảng thốt mỗi khi ra phố nhìn thấy một bóng hình thân quen. Tôi vẫn thầm ước giá như anh ở lại bên tôi đi cùng tôi đi hết quãng đường đời.
Sài Gòn mênh mông quá mà tôi thì nhỏ bé, đôi vai gầy không muốn một mình đi giữa đường đơn côi... Sài Gòn mùa này hay nhiều mùa sau nữa sẽ vẫn chỉ là nỗi nhớ nỗi nhớ trên từng góc phố, từng bước chân từng con đường mà chúng tôi đã đi qua... Sài Gòn nhớ anh, tôi lại càng nhớ!
Tôi xòe đôi bàn tay đón lấy từng giọt mưa, biết đâu ở một nơi nào đó anh cũng đang muốn nắm tay tôi...
Theo Emdep
Yêu nhau bao lâu không bằng yêu nhau đậm sâu thế nào... Cái không khí se lạnh, cái mùi nồng nàn của hoa sữa trên phố thoảng qua khiến em bùi ngùi nhớ đến anh - "tuổi thanh xuân" của em. Có những nỗi nhớ kéo rất dài và rất sâu. Tôi và anh yêu nhau vào mùa thu của tuổi 17- Cái tuổi chưa đủ chín chắn để hiểu hết về ý nghĩa của...