Tôi đã bị dọa nên cuống cuồng cưới
Một hôm, đang đi chơi, vợ tôi bảo: ‘Mẹ em hỏi là anh có lấy em không để mẹ còn biết đường nhận lời người khác’, làm tôi cười phá lên.
ảnh minh họa
Người yêu tôi là người vui tính, hay đùa và luôn khiến tôi bật cười. Đó cũng là điều khiến tôi say mê cô ấy. Chúng tôi yêu nhau từ hồi học chung đại học, ra trường đi làm được hơn 2 năm rồi nhưng vẫn chưa nói gì về chuyện cưới xin cả.
Ngày còn yêu nhau, cô ấy đã rất thích những màn cầu hôn lãng mạn và có lần bật khóc khi xem những đoạn cầu hôn trong phim. Cũng vài lần cô ấy nói với tôi về mơ ước được một lần cầu hôn như thế. Tôi chỉ cười. Nói thật, làm như thế ngại lắm, tôi thấy không tự nhiên và cả không tự tin nữa. Trần đời, sao tự nhiên lại phải quỳ xuống cầu hôn người ta như thế cơ chứ?
Một buổi chiều đi chơi, chúng tôi gặp rất nhiều xe rước dâu ở trên đường. Có lẽ hôm đó ngày đẹp nên nhiều đám cưới diễn ra. Cô ấy cười bí hiểm rồi quay sang tôi nói:
- À anh này! Mẹ em hỏi là anh có lấy em không, để mẹ còn biết đường mà nhận lời người khác.
Tôi từ ngỡ ngàng đến cười phá lên nhưng cũng lém lỉnh không kém, đối đáp lại ngay:
Video đang HOT
- Ai rước em đi thì anh mừng quá! Em bảo mẹ cứ nhận lời đi kẻo lỡ dở.
Nói là nói vậy nhưng tôi cũng cuống rồi. Không phải cuống vì chuyện bị ai đó cướp mất cô ấy, mà vì tôi biết, cô ấy đã nghiêm túc nghĩ về chuyện cưới xin, nếu tôi không tinh ý có phải làm người mình yêu buồn rầu hay không? Nhưng cầu hôn thế nào bây giờ? Tôi chẳng thể nghĩ ra. Tôi mạnh bạo rủ:
- Cuối tuần mình đi chọn nhẫn cưới đi em.
- Nhưng anh đã cầu hôn em đâu? Nhỡ em không đồng ý thì sao?
- Thì em cứ chọn nhẫn giúp anh, còn ai đeo lại là chuyện khác.
Chiếc nhẫn đã chọn vừa vặn tay cô ấy, tôi gửi lại cửa hàng để hôm sau qua lấy. Một buổi tối, tôi rủ người yêu đi ăn ở nhà hàng, nhân dịp “anh được tăng lương”. Cô ấy tin và đến điểm hẹn với tôi. Chúng tôi có một bữa ăn vui vẻ, ngập tràn tiếng cười. Đang ăn thì có hai nhân viên bê một hộp quà rất to và một bó hoa hồng ra tặng cô ấy. Hơi bất ngờ nhưng cô ấy cũng nhanh chóng nhận và mở hộp quà. Thế nhưng, mở mãi, mở mãi vẫn không thấy gì, hết lớp này đến lớp khác mà trong hộp chỉ toàn giấy là giấy, mãi đến hộp cuối cùng, mới thấy một hộp bằng nhung màu đỏ, món quà cô ấy không ngờ tới. Tôi nắm tay người yêu:
- Em bảo mẹ đừng nhận lời ai khác, vì anh đã chọn xong nhẫn cưới rồi còn đâu.
Cô ấy cười tươi, đưa hộp nhẫn cho tôi và chìa tay ra chờ đợi tôi lồng vào ngón áp út. Cuối cùng thì tôi cũng dành tặng cô ấy một lời cầu hôn, không hẳn lãng mạn nhưng rất đáng nhớ. Tháng 9 này chúng tôi sẽ về ở chung một nhà, mong rằng sự vui vẻ, hài hước sẽ theo chúng tôi đến mãi về sau.
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ!
Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác.
Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh, chẳng có gì lý thú.
Người nghèo chạnh lòng
Mỗi khi nghe các anh chị ở UBND phường Linh Chiểu, quận Thủ Đức, TP HCM bàn luận Tết nay đi đâu, chuẩn bị mua sắm gì thì Thúy, nhân viên hợp đồng của phường, thường lấy cớ bận việc rồi tránh đi nơi khác.
Với Thúy, Tết chẳng có gì vui. Lương nhân viên hợp đồng vỏn vẹn 3 triệu đồng nên Tết chỉ được thưởng bằng số tiền đó. Chồng Thúy làm giáo viên của một trường tiểu học của quận, thưởng Tết chẳng bao nhiêu. "Năm nào về quê dịp Tết, vợ chồng tôi cũng phải vay mượn lo tiền tàu xe, quà cáp, quà biếu các cụ, lì xì các cháu... Trước Tết một tháng, vợ chồng tôi cắt hết các khoản chi tiêu, ăn uống kham khổ để dành dụm tiền về quê".
Tết là thời gian để nghỉ ngơi, vui chơi nhưng nhiều người thì thấy mệt mỏi vô cùng (ảnh minh họa)
Với vợ chồng anh Bách - công nhân một công ty may mặc ở quận Tân Phú, TP HCM - thì Tết là nỗi ám ảnh. Vợ chồng anh từ Thanh Hóa vào TP HCM làm công nhân được gần 10 năm, 2 con gửi ở quê cho bà nội chăm sóc. Mỗi năm, vợ chồng anh chỉ dám về quê một lần vào mùa hè. Không phải vợ chồng Bách ngại cảnh tàu xe đông đúc, đắt đỏ ngày Tết mà là "trốn" khoản quà cáp, lì xì cho họ hàng, làng xóm.
"Nhìn cảnh người ta mua sắm Tết nhộn nhịp mà lòng tôi đau thắt. Ngày Tết, cả dãy nhà trọ vắng tanh. Hai vợ chồng cũng chẳng buồn nấu nướng, ăn uống gì. Đêm giao thừa, nghe tiếng các con nói nhớ bố mẹ trong điện thoại, vợ tôi khóc nấc. Vì thế, nghe đến Tết, vợ chồng tôi đều chạnh lòng!" - anh Bách tâm sự.
Người khá giả cũng sợ
Ngày Tết, người nghèo tủi thân vì không có tiền, không được đoàn tụ cùng gia đình, người thân. Song, với không ít người khá giả, Tết cũng chẳng có gì hấp dẫn, thậm chí mệt nhoài vì phải lo biếu xén, chúc tụng từ nơi này đến nơi khác.
Chị Hằng, nhân viên hành chính tập đoàn K.Đ (quận 1, TP HCM), quê ở Bến Tre, lấy chồng ở Đắk Lắk. Vợ chồng chị lập nghiệp tại TP HCM. Ngày Tết, chị phải "chạy show" vì phải về đủ quê nội, quê ngoại.
"Công ty cho nghỉ Tết, tôi chẳng kịp dọn dẹp, mua sắm gì. 27 tháng chạp, cả nhà phải về Bến Tre ăn Tết với bên ngoại. Ngày 29 phải trở lại TP HCM để 30 kịp đón xe về Đắk Lắk ăn Tết cùng nhà nội. Mùng 3, cả nhà phải đùm túm nhau trở về Sài Gòn để nghỉ ngơi, chuẩn bị trở lại với công việc. Ai ăn Tết lên cân đâu không biết chứ nhà tôi, sau những ngày Xuân, 2 mẹ con vốn đã ốm yếu, sức khỏe kém lại bị sụt thêm vài ký vì hành trình đi tới đi lui, mệt mỏi, chẳng ăn uống được gì" - chị Hằng ngao ngán.
Tết cũng chẳng lấy gì làm sung sướng khi nhiều người phải mệt mỏi ngoài đường vì biếu xén quà cáp cho khách hàng, người thân, rồi dự tiệc tất niên hết chỗ này đến chỗ khác của đối tác. Anh Dũng - giám đốc một công ty TNHH chuyên về công nghệ thông tin tại quận Tân Phú - lắc đầu: "Mỗi chỗ một tiệc thì cũng đủ mệt nhoài vì ăn uống, cạn ly".
Mấy ngày Tết, anh Dũng phải về quê vợ ở miền Tây. Khi đi chúc Tết họ hàng bên vợ, ai cũng muốn cụng ly với tay cháu rể làm giám đốc ở TP HCM nên anh không được từ chối người nào. "Tết xong là tôi bèo nhèo vì rượu bia, thịt cá. Bởi vậy, nghe Tết là ngán ngẩm vô cùng" - anh Dũng than.
Theo VNE
Gái đẹp bây giờ tôi chán rồi Trước đây, tôi luôn ao ước có một cô người yêu xinh đẹp, cao ráo thì càng tốt. Nhưng bây giờ tôi mới nghiệm ra, ngày đó, tôi chưa hiểu tình yêu là gì. Chỉ là tôi háo sắc, ưa hình thức, tôi thích oai với bạn bè, thích khoe khoang với bạn bè là tôi có một cô người yêu xinh đẹp....