Tôi đã “bật đèn xanh” mà sao anh vẫn thờ ơ?
Không lẽ anh còn chưa nhận ra, hay anh thật sự không thích mình? Tâm trạng mình hiện giờ đang rối bời và chán nản lắm.
ảnh minh họa
Năm nay mình 23 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của một trường Đại Học. Tuy đã 23 tuổi nhưng mình chưa bao giờ hẹn hò với ai cả, chưa bao giờ được biết cảm giác có người yêu, được người yêu quan tâm lo lắng là như thế nào. Bạn bè mình thì hầu hết đã có người yêu cả và cũng đã tính đến chuyện lập gia đình, trong khi tính tình của mình thì vẫn như vô tư như con nít (đó là theo lời ba mẹ mình nói).
Trong gia đình mình là chị cả, sau mình còn đến 4 đứa em, ba mẹ lúc nào cũng nhắc khéo rằng: “lo mà có người yêu đi rồi sau này ra trường cưới, làm chị phải đi trước để em nó còn được nhờ, chứ 23 tuổi đầu rồi mà mảnh tình vắt vai cũng không có thì sau này có mà ế đấy con ạ”. Rồi cô dì, chú bác mỗi người nói vào một câu làm mình cảm thấy rất áp lực nên mỗi khi gia đình có tụ họp nói chuyện mà có ai bàn về vần đế đó là mình lảng đi chỗ khác ngay.
Không phải mình không muốn có người yêu, cũng không phải không có ai theo đuổi mình, nhưng hình như cái số của mình lúc nào cũng bị tình đơn phương hay sao ấy. Ba mẹ nhìn bề ngoài thì thấy mình lúc nào cũng vui vẻ nên nghĩ rằng mình chưa yêu ai, thật ra mình đã từng phải đau khổ rất nhiều 2 năm trước. Mình thích người ta, nhưng người ta lại chẳng đoái hoài gì đến mình, lúc nào cũng lạnh nhạt, rồi trớ trêu thay lại thích cô bạn thân của mình nữa chứ. Lúc đó mình cảm thấy đau khổ, mệt mỏi vì tình cảm không được đáp lại.
Nhưng rồi mọi việc cũng qua đi, 2 năm là một khoảng thời gian khá dài để mình bình tâm trở lại và tiếp tục hi vọng vào một tình yêu đang chờ mình phía trước.
Dạo gần đây mình lại thích một người, anh cùng học chung lớp ĐH với mình, hơn mình 4 tuổi, nhưng vì trước đây mình không nói chuyện, không tiếp xúc với anh ấy nên ra đường mà có gặp nhau thì cũng chỉ cười chào nhau cho biết là học cùng lớp chứ mình cũng không biết anh tên gì (vì lớp của mình rất đông, đến cả trăm người).
Từ khi vào học năm cuối, tình cờ mình lại được xếp cùng một nhóm làm tiểu luận với anh, vì thế hay ngồi gần, rồi nói chuyện nhưng lúc đầu mình cũng chỉ thấy như bạn bè bình thường.
Về phần anh, anh cũng hay quan tâm tới mình, đi học là vào ngồi gần, rồi thấy mình có gì mới cũng để ý, rồi nhắn tin hỏi thăm (có một hôm nói là nhớ mình quá, nhưng mình không nhắn lại), nói chung thời gian đầu mình có cảm giác anh có tình cảm với mình nhưng lúc đó mình chỉ xem anh như bạn, mấy lần anh rủ đi chơi mình đều từ chối.
Video đang HOT
Bẵng đi một thời gian, bỗng nhiên mình thấy anh không quan tâm đến mình nữa, cũng không nhắn tin, ngày trước lúc nào anh cũng ngồi gần kể cho mình nghe rất nhiều chuyện, chọc cho mình cười, bây giờ tự dưng lại tỏ ra xa cách. Nhưng cũng chính từ lúc này mình lại bắt đầu thấy thích anh, lúc đầu chỉ là cảm giác nhớ nhớ, thắc mắc vì sao anh không nhắn tin nữa. Sau đó, lúc nào mình cũng chỉ mong đến buổi học để được gặp anh, càng ngày mình lại càng nhớ anh nhiều hơn, mình nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ khuôn mặt lẫn giọng nói của anh, hôm nào không gặp được anh mình lại cảm thấy bồn chồn không yên như thiếu một cái gì đó, lúc nào cũng đặt ra hàng trăm câu hỏi trong đầu: giờ này anh đang ở đâu, anh đang làm gì… Hay là mình đã yêu anh rồi?
Mình không biết anh xem mình là gì của anh nữa, chỉ là một người bạn học bình thường hay là cũng có tình cảm đối với mình. Tính mình từ trước đền giờ vốn rất kín đáo, lại không thích thể hiện ra bên ngoài, tuy mình thích anh nhưng lúc nào mình cũng tỏ ra bình thường, có lúc lại như không quan tâm đến anh (nhưng thật ra anh làm gì mình cũng để ý). Anh không đi học, mình buồn lắm, không biết anh có chuyện gì nhưng cũng không dám nhắn tin để hỏi thăm anh.
Nhiều lúc mình nghĩ hay là lúc trước anh có thích mình, nhưng vì mình từ chối hoài nên anh không dám tấn công mình nữa. Tâm sự với con bạn, nó cũng nói là mình nên thể hiện quan tâm tới anh một chút xem sao, thử xem thái độ anh thế nào. Mình cũng đã làm theo lời nó, bắt đầu tỏ ra quan tâm tới anh hơn.
Hôm vừa rồi mình còn chủ động rủ anh đi uống cà phê nữa, anh cũng tỏ ra ngạc nhiên lắm khi mình rủ và cũng đi với mình. Lúc đi cafe cũng nói chuyện vui vẻ vì bản tính anh là người vui vẻ mà. Anh kể về gia đình, rồi công việc, suốt buổi anh nói rất nhiều, mình chỉ ngồi nghe rồi thỉnh thoảng lại phụ hoạ thêm vài câu, lâu rồi mình với anh không nói chuyện như thế nên mình rất vui, trong lòng thấy rất hạnh phúc, lại có thêm hi vọng.
Nhưng khi về anh lại không nhắn tin cho mình, mình đã đợi cả đêm cũng không thấy tin nhắn nào của anh. Qua hôm sau, mình lại chủ động nhắn tin hỏi thăm anh, anh cũng có trả lời lại nhưng từ đó tới nay đã một tuần mình không nhận được tin nhắn nào từ anh nữa. Đi học có gặp nhưng cũng lại như trước đây, không quan tâm đến mình, chỉ nói chuyện xã giao.
Mình đã bật đèn xanh rồi, không lẽ anh còn chưa nhận ra, hay anh thật sự không thích mình, lúc nào mình cũng đặt ra hàng trăm câu hỏi như thế trong đầu. Mình cảm thấy chán nản quá, không lẽ lại một lần nữa mình lại đơn phương hay sao?
Mình viết bài này mong nhận đước sự chia sẻ của mọi người, tậm trạng mình hiện giờ đang rối bời và chán nản lắm. Giúp mình với nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Theo VNE
Phải giữ chặt người đàn ông của mình!
Tôi như cảm nhận được từng hơi thở nơi anh. Khoảnh khắc vô giá đó tôi sẽ không bao giờ quên...
Vài tháng trước, tôi rời miền Bắc Carolina - California để đến với anh sau một năm quen biết và nửa năm chính thức là người yêu của anh. Tôi đã tưởng tượng đến một đám cưới tuyệt đẹp sẽ được diễn ra vào mùa hè năm nay. Không phải vì tôi là một kẻ lãng mạn bất chấp hết mọi thứ để đến với tình yêu, mà bởi vì chúng tôi thật lòng yêu nhau, hiểu nhau. Hơn hết, tôi biết chúng tôi không chỉ đơn thuần là một đôi yêu nhau mà còn là những người bạn tốt nhất của nhau.
Nhưng sau đó, tất cả đã đổ vỡ. Thật là khủng khiếp! Tôi rất bối rối, không biết phải làm gì. Thực sự tôi không muốn kết thúc như thế. Nhưng không được... Và...
Tôi tự vạch ra cho mình một kế hoạch và cố gắng để thực hiện nó. Tháng ba, tôi quyết định rời xa anh để trở về California, nhiêt đô gân 7 đô - nó thưc sư khung khiêp nhưng cũng thật tuyệt vời. Những tháng ngày bên bơ biên gân cưc Nam và Đông là một mảnh đất đây hưa hen hơn bao giờ hết nhưng dường như tất cả những điều đó đã vượt khỏi tầm tay tôi.
Tôi cố gắng dập tắt hết những hình ảnh ấy, học cách chống lại và khống chế chúng ở sự quyết tâm cực cao độ.Nhưng dường như ấn tượng sâu sắc ấy mạnh hơn giấc mơ trong tôi.
Tôi đã đến nơi ấy - nơi có anh trong sự sợ hãi. Thực ra là có thú vị nhưng sợ hãi. Đó là lần đầu tiên tôi đã tự trói chặt bản thân vào một lời hứa của một ai đó. Và không một chút cảnh giác, tôi đã phó mặc bản thân cho duy nhất một người, người mà tôi đã biết, người đã không thể giữ tôi lại khi tôi bị suy sụp.
Lúc đầu, khi tôi cho phép bản thân khóc và điều đó thực sự làm tôi ngạc nhiên. Ngạc nhiên khi tôi biết tôi thật sự đã rung động. Tôi đã yêu, tôi đã từng rất hạnh phúc. Ai đó đã nắm tay tôi, ai đó đã hiểu tôi, luôn đứng phía sau ủng hộ tôi. Ai đó đã ôm tôi vào lòng rồi đưa tay khẽ vuốt nhè nhẹ mái tóc tôi. Thật gần gũi và ấm áp. Tôi như cảm nhận được từng hơi thở nơi anh. Khoảnh khắc vô giá đó tôi sẽ không bao giờ quên... Thật đẹp và bình yên...
Và tôi biết rằng tôi đang yêu và được yêu...
Tôi đã nghĩ rằng, chúng tôi đã cùng tìm thấy nó - con đường hạnh phúc của hai đứa. Rồi từ đây về sau, chúng tôi sẽ nắm tay nhau mà đi tiếp trên con đường ấy.
Thế nhưng... Nhưng...
Sau đó, tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi đã không đi đến đâu.
Tôi đang cố gắng hết mình để không cảm thấy xấu hổ và buồn tủi về sự thất bại... (Ảnh minh họa)
Thậm chí đã có rất nhiều sự thay đổi giữa hai chúng tôi. Tình yêu và sự cảm thông: Tất cả dường như đã không còn tồn tại. Mọi chuyện có lẽ sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu như tôi có thể ghét anh ta. Nếu như trước đó giữa hai chúng tôi thường xuyên xảy ra những trận xung đột cãi vã. Và trong những lúc bất đồng đó, chúng tôi buông ra những lời lẽ xấu xa, thậm chí là làm tổn thương đối phương thì sau này, mỗi khi phải đối diện với lòng mình, tôi sẽ tìm được lý do để kết thúc cuộc tình này....
Nhưng tất cả những điều đó cũng chỉ là nếu như mà thôi... Tôi quyết định sẽ đi du lịch một mình. Đóng gói tất cả đồ dùng cần thiết, tôi đặt chúng lên xe và bắt đầu một chuyến đi vòng quanh nước Mỹ. Tôi phải tránh xa những thứ làm tôi bị tổn thương và tôi sẽ có những người bạn mới. Nhưng tôi lại sợ những điều mới mẻ từ họ cũng không giúp tôi có thể quên đi những điều không vui trong quá khứ. Tôi sợ mình sẽ trở nên cô độc hơn ...
Thế nhưng trong chúng ta có bao nhiêu người đã làm những điều điên rồ và ngốc nghếch cho một tình yêu đã hết? Cách chúng ta lựa chọn thường là buông tay và lái xe đi khắp nơi với ý định sẽ bắt đầu lại từ đầu. Bất chợt tôi cảm thấy vô cùng trống trải và như một người điên, tôi lao đến phía dưới tảng đá. Tôi đang cố gắng đào bới. Dùng hết sức lực, cố gắng đào bới tất cả lên ngay khi mắt cay xè, tay bị chảy máu và quần áo bị rách nát. Tôi đang cố gắng hết mình để không cảm thấy xấu hổ và buồn tủi về sự thất bại...
Đôi khi thứ cảm xúc ấy lại trỗi dậy.
Nhiều khi tôi muốn ôm tất cả chúng vào giấc mơ và không bao giờ để chúng thoát ra. Tôi suy nghĩ về con người tôi và tự hỏi có những điểm nào là không phù hợp với anh ấy và làm thế nào để có thể phù hợp với bất kỳ ai đó.
Dựa đầu vào bồn tắm, tôi ngẫm nghĩ về những năm tháng đã trôi qua. Tuy nhiên tôi vẫn bảo thủ khi nghĩ, sự lựa chọn của tôi là không sai. Tôi cố gắng bịt chặt những suy nghĩ rằng, tôi đã có một sự chọn lựa sai lầm. Thế nhưng những suy nghĩ trái chiều, những câu hỏi vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tôi: Nếu như quyết định của tôi là sai thì có chắc có lẽ chúng tôi đã không đi đến một kết thúc tội tệ như thế.?
Có thể những điều tốt đẹp sẽ xảy ra. Phải chăng tôi đã quá khắt khe, đã suy nghĩ quá độc đoán và thậm chí là quá điên rồ. Có lẽ tôi cần thực tế hơn và giữ chặt người đàn ông của mình, thay vì chờ đợi người đàn ông duy nhất làm điều đó cho tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng, tôi đã yêu và được yêu. Tôi đã có được điều đó. Nhưng thực tế, tôi hóa ra chẳng có gì.
Nhưng cuộc sống luôn có ngày mai. Vì thế chúng tôi sẽ thử cố gắng làm lại một lần nữa. Chắc chắn chúng tôi sẽ thử làm lại.
Theo VNE
Kinh hoàng với gã chồng bệnh hoạn Sao số phận lại dun dủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy? "Chỉ có bọn đĩ điếm mới làm như vậy, người đàng hoàng không ai vô chỗ đó". Câu nói của Hùng như gáo nước sôi tát vào mặt tôi. Từ lâu rồi tôi không còn chia sẻ với anh những cảm xúc vui buồn, thế...