Tôi cũng chỉ là một thằng chồng …tồi
Những lúc con ốm nhìn nó cuối khóc mà thương, tự tránh bản thân chọn nhầm đường, mình hèn kém, khốn nạn…
Đọc xong bài viết “Chồng hèn làm khổ vợ, con “ mà lòng tôi nghẹn đắng. Tôi cũng đã tốt nghiệp đại học gần chục năm nay, nhờ quen biết sơ sơ, quà cáp và bỏ ra chi phí quan hệ tôi vào làm cho một cơ quan nhà nước. Cứ tưởng rằng vào được trong đó là ổn định, lại dư giả thời gian để chăm sóc gia đình rồi kiếm thêm công việc để làm.
Những lúc con ốm nhìn nó cuối khóc mà thương, tự tránh bản thân chọn nhầm đường, mình hèn kém, khốn nạn…
Nhưng khi đã phải sử dụng hết thời gian làm việc trong tuần ở cơ quan rồi còn mỗi buổi tối và ngày thứ 7, chủ nhật muốn kiếm thêm việc khác ngoài giờ lại không có nơi nào nhận.
Công việc trong cơ quan thì chẳng có liên quan gì đến chuyên môn, chuyên ngành mà mình đã được đào tạo cả chính vì vậy mà cập nhật thông tin, văn bản, công nghệ về ngành mình đã học dần mai một đi.
Video đang HOT
Thôi thì cũng có việc làm, có thu nhập dù ít nhiều đi nữa, được cái đến hạn vẫn tăng lương thì cũng yên tâm đôi chút. Ai ngờ được hai năm sau, khi mà vợ tôi vừa mới sinh em bé.
Ông giám đốc cũ đến tuổi về hưu, ông khác lên thay họ thay đổi toàn bộ cơ cấu nhân sự. Mặc dù việc thì không bị cho nghỉ nhưng công việc thì cứ bị đẩy hết chỗ này đến chỗ khác. Thậm chí thỉnh thoảng còn bị gằm gè, trù dập, muốn sống yên ổn cũng không được.
Lương thì không cao cũng chỉ khoảng gần 4 triệu vậy mà thân không được yên. Đã thế ngày lễ, ngày tết còn phải thăm hỏi, quà cáp, quan hệ xã hội đến là mệt. Nhiều khi đồng nghiệp cưới xin muốn đi ăn cỗ cho đẹp mặt vậy mà cũng phải đắn đo suy nghĩ. Thôi đành trường hợp nào thân thiết, hay giao tiếp chuyện trò lắm thì mới đến còn không thì đành “bỏ qua” để còn nhường cho con “hộp sữa”
Nhiều lúc tôi cũng nghĩ hay mình nhảy ra ngoài làm, với sự chịu thương, chịu khó thì cũng sẽ tìm được việc làm và thu nhập cũng dễ thở hơn. Có đồng ra, đồng vào, tết lễ lại không cần phải quà cáp, quan hệ xã hội với cấp trên, mà có khi còn được thưởng món nữa chứ.
Phiền một nỗi giờ tuổi tác đã trên 30, kinh nghiệm ở vị trí tương đương không có, hơn nữa kỹ năng ngoại ngữ không được trau dồi thường xuyên nên ngày càng mai một. Chính vì vậy mà muốn nhảy ra ngoài cũng khó khăn quá.
Những lúc con ốm nhìn nó cuối khóc mà thương, tự tránh bản thân chọn nhầm đường, mình hèn kém, khốn nạn đến lỗi không lo nổi cho vợ con một cuộc sống đàng hoàng hơn.
Theo Đất Việt
Mới cưới nhau được 3 tháng chồng thản nhiên xưng hô "mày tao" với vợ
Chồng thản nhiên gọi bằng mày sau khoảng 3 tháng cưới nhau. Nếu giờ tôi ly hôn, người ta có nghĩ tôi dại quá không?
Tôi vốn không phải là người đòi hỏi quá cao hay khắt khe với chồng. Có những chuyện người khác coi là mục tiêu cao nhưng tôi lại không đặt nặng. Tôi chưa bao giờ bắt những ngày sinh nhật, ngày lễ, ngày tết, anh phải quà cáp đắt đỏ cho tôi. Thậm chí những ngày như vậy tôi chỉ cần anh dành thời gian bên mình, tôi sẽ nấu cho anh vài món ăn ngon, hai đứa ở nhà xem một bộ phim là đủ.
Nhưng hôm nay, khi nghe chồng gọi vợ là mày chỉ mới khoảng 3 tháng sau khi kết hôn, tôi đã thực sự tính tới chuyện ly hôn. Có những cái vượt quá ngưỡng chịu đựng của tôi dù với người khác nó lại chỉ là điều nhỏ nhặt.
Chúng tôi yêu nhau khoảng gần 2 năm thì chính thức đi tới hôn nhân. Trong con mắt của tôi, anh là người không lãng mạn nhưng sống nghiêm túc, có trách nhiệm với gia đình. Khi còn yêu, có đôi khi tôi cũng tủi thân một chút vì anh hơi vô tâm. Nhưng bù lại, sự trưởng thành, đĩnh đạc của anh làm tôi yên tâm rằng mình đã lựa chọn đúng đắn người chồng cho tương lai.
Sau khi cưới, chúng tôi được dọn ra ở riêng. Không phải sống cùng nhà chồng tôi nghĩ cũng là một điều dễ dàng hơn phần nào cho hai vợ chồng. Nhưng thực tế không giống như tôi nghĩ.
Công việc của tôi cũng bận rộn, hôm nào tan làm về tới nhà cũng gần 8h. Mặc dù tôi không muốn như vậy nhưng tính chất công việc cũng không có cách nào khác cả. Cũng chỉ bận rộn một vài tháng cuối năm chứ không phải lúc nào cũng vậy. Mà có ai bỏ được công việc đâu, nên tôi đành phải cố gắng.
Về nhà muộn, tôi lao vào nấu cơm nhưng cũng không thể nào kịp so với anh được. Anh về sớm hơn, chỉ ngồi chờ cơm. Tôi không trách anh không phụ giúp mình vì tôi biết anh cũng rất mệt, công việc của anh còn vất vả hơn tôi. Thế nhưng tôi thực sự buồn khi chồng không thông cảm cho nỗi khó khăn của mình.
Hôm ấy tôi về nhà, anh thản nhiên bực bội ném vào mặt tôi câu nói: "Ngày nào mày cũng về muộn thế này, định để tao chết đói à? Tao đi làm về cần có cơm ăn mà cứ phải chầu trực tới đêm không được miếng vào mồm thế này thì chịu saonổi". Anh tức tối đi ra khỏi nhà để ăn quán. Tôi rơi túi đồ xuống nền nhà, nước mắt trào ra và cảm thấy căm phẫn.
Tôi đâu có phải là ô sin, chỉ ăn lương và ở nhà nấu cơm? Có thể đồng lương tôi mang về không nhiều như chồng nhưng tôi cũng đang phải san sẻ gánh nặng kinh tế với chồng. Hơn nữa chúng tôi mới chỉ vừa cưới 3 tháng, cuộc sống vợ chồng son mới bắt đầu mà anh gọi tôi bằng mày, xưng tao như ông chủ với con ở...
Tôi khóc và bỏ về nhà ngoại 1 tuần trời. Mẹ tôi nói đàn ông nóng giận như thế thôi bỏ qua, vợ chồng mới cưới còn chưa hiểu nhau, cũng đừng chấp lời nói mà ảnh hưởng tới hạnh phúc. Mẹ tôi là mẫu người truyền thống nên tôi hiểu vì sao bà quan niệm thế. Nhưng quả thật trong lòng tôi cảm thấy sợ. Tôi sợ đấy là con người với bản chất vũ phu cộc cằn của anh, tôi sợ đấy mới chỉ là mở đầu.
Tôi phải làm gì đây?
Theo Meyeucon
Đàn ông mà đánh vợ thì chỉ là "đồ hèn" mà thôi Anh cứ thao thao kể chuyện với bạn nhậu rằng, hôm nay anh vừa cho bà vợ anh một trận nhừ tử nên cứ yên tâm mà uống, bà ấy không dám gọi điện giục anh về. Nhìn khuôn mặt hớn hở của anh khi kể &'chiến tích' của mình, thật đáng khinh bỉ. Khinh bỉ bởi lẽ, anh xem chuyện đánh vợ...