Tôi cứ tự nhiên trở thành cái gai trong mắt nhiều người
Tôi nghe hết nhưng không nói không rằng móc điện thoại đặt nhà hàng 5 sao mời bố mẹ đi ăn tối rồi đi ra leo lên con Bentley về nhà trước sự thương hại vô hạn của đồng nghiệp.
Có một vấn đề luôn hot, luôn mang tính thời sự giữa chị em phụ nữ, đó là sự đố kỵ, ghen tỵ. Đố kỵ là do sự so sánh mà ra, mà ở đời làm gì có hai người giống hệt nhau. Thế nên, xấu ghen với đẹp, nghèo ghen với giàu, dốt ghen với giỏi. Ai nấy đều gườm nhau với ánh mắt hình viên đạn, dò xét nhau từ đầu đến chân rồi bắt đầu cân đo đong đếm cho dù đôi khi sự chênh lệch chỉ được tính bằng milimet.
Mọi người đừng tưởng phụ nữ diện đồ hiệu, độn ngực nâng mông, trang điểm thì cứ như đại danh họa cốt cho đàn ông ngắm. Để đàn ông ngắm là 9 thì cũng để những phụ nữ khác nhìn vào là 10. Có mấy ai trước khi ra khỏi nhà mà không “gương kia ngự ở trên tường” rồi tự huyễn hoặc mình là người đẹp nhất, ăn mặc mốt nhất. Thậm chí chỉ cần có một ánh mắt tự dưng nhìn lướt qua mình là ngay lập tức nghĩ họ nhìn mình vì mình đẹp, mình đặc biệt. Còn nếu phụ nữ nhìn nhau thì ai cũng nghĩ “nó nhìn vì nó ganh tỵ với sắc đẹp của mình”.
Tôi đây là nạn nhân thường xuyên của tệ ghen tỵ vượt không gian thời gian (Ảnh minh họa)
Tôi đây là nạn nhân thường xuyên của tệ ghen tỵ vượt không gian thời gian của những đồng nghiệp bạn bè khác. Tội của tôi là bị sinh ra trong gia đình giàu có. Đã giàu nhưng tôi lại không xấu, cũng không ngu dốt hay ham chơi bời mà cứ vừa nhiều tiền vừa đẹp vừa ngoan vừa giỏi giang thông minh. Do đó tôi trở thành cái gai trong mắt nhiều người.
Tốt nghiệp MBA nước ngoài tôi về Việt Nam làm việc. Sếp nhận tôi vào làm vì tôi có thành tích và bề dày kinh nghiệm. Còn đồng nghiệp thì lại lấy bằng cấp của tôi ra dè bỉu. Nào “du học sinh nhiều như lá mùa thu, thường thôi”.
Nào “giỏi thật sự thì đã ở bên đó luôn rồi, cần gì về đây kiếm chút cháo”. Nào “Cứ bỏ tiền ra thì bằng nước nào chẳng có”. Hôm trước chị cùng phòng post lên facebook “dốt chuyên tu, ngu du học”. Tôi điên tiết về đăng ngay một cái status mới “Dốt chuyên tu, ngu du học, còn đứa nào vừa ngu vừa dốt thì ở nhà”.
Đến chuyện ăn mặc của tôi cũng vô cùng gian nan khổ sở. Tôi mặc gì không bao giờ được mọi người khen. Nhưng thể nào 5, 7 ngày sau cũng có người copy y chang chiếc váy mà tôi vừa mặc. Người ta đâu chỉ bán áo quần cho riêng mình tôi, đụng hàng cũng là chuyện thường. Thế mà không bao giờ chịu thừa nhận ta đây là copy cat.
Video đang HOT
Nếu ai đó vô tình một cách cố ý phát biểu “chiếc váy này trông quen nhỉ” thì ngay lập tức cười phớ lớ “hôm nọ hôm kia người yêu/chồng/bạn/một đứa vớ vẩn tưởng tượng nào đó tặng chứ chẳng bao giờ bỏ tiền ra mua mấy loại này, sẵn thì mặc thôi”.
Có một chị cũng khá là buồn cười. Mỗi khi tôi mặc đồ mới (một tuần khoảng 3, 4 lần) thì hay đến mân mê nhưng chẳng bao giờ khen cho trọn vẹn. Lúc nào “trông được đấy nhưng nhìn chất vải nóng lắm”. Khi thì “màu ok nhưng giá như dáng ôm thì đẹp hơn”. Hoặc “váy áo duyệt cả đấy nhưng em kết hợp chưa đẹp”. Rồi lân la hỏi mua chỗ nào, giá cả ra làm sao.
Sau khi tôi tận tình chia sẻ thì phán ngay một câu “ôi chả thích, lúc nào đi Sing, đi Mỹ chị mới mua chứ mua shop xiếc thế này hàng fake chết”. Nói thì là vậy mà ngay chiều hôm ấy lao ngay đến shop lục tung cửa hàng nhà người ta để tìm thử cho bằng được. Có lần tôi bắt gặp khiến chị ấy xấu hổ giật mình, lại cười lấp liếm “đi lang thang vô tình lạc vào đây”. Tôi nhếch mép “chị đi lạc đúng chỗ phết”.
Không đọ lại được năng suất công việc lẫn tần suất hàng hiệu của tôi, chị em lại dìm hàng bằng cách khác. Mỗi khi ngồi lại với nhau là họ “thương” tôi ghê gớm. Họ nói “người giàu cũng khóc, nó giàu vậy nhưng biết đâu gia đình không hạnh phúc”. Người gật gù “hôm nọ thấy nó đi ăn một mình, chắc bố mẹ ly hôn”. Kẻ chêm vào “Mẫu người phô trương như thế đàn ông chỉ thích chơi chứ không thích cưới, họ cưới là cưới những người đơn giản như chị em mình”. Mọi người đua nhau vẽ ra những viễn cảnh đáng thương cho tôi rồi ngồi an ủi nhau “mình nghèo nhưng được cái hạnh phúc”.
Muốn hạnh phúc, phụ nữ hãy ngừng so sánh mình với người khác (Ảnh minh họa)
Tôi nghe hết nhưng không nói không rằng móc điện thoại đặt nhà hàng 5 sao mời bố mẹ đi ăn tối rồi đi ra leo lên con Bentley về nhà trước sự thương hại vô hạn của đồng nghiệp. Đi rồi còn nghe tiếng tặc tặc lưỡi như những con thạch sùng trong câu chuyện cổ tích cùng tên.
Phải chăng ganh tỵ là bản năng của phụ nữ? Ai cũng nghĩ “nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng” để vừa an ủi vừa che đậy cho thói so sánh ganh ghét, ghen tỵ vô lý của mình. Còn tôi đây chẳng cần nhìn đi đâu hết, nơi tôi đứng đã đủ cao vì tôi biết hài lòng với những gì mình đang có. Thế nên, muốn hạnh phúc, phụ nữ hãy ngừng so sánh mình với người khác.
Theo Afamily
Chồng đi công tác, vợ tranh thủ... làm thêm ở nhà nghỉ
Bố mẹ, người thân đều phản đối tôi cưới em làm vợ bởi lúc ấy em làm cái nghề mà nhiều người không thể chấp nhận: gái bán hoa.
Tôi là một kỹ sư xây dựng 37 tuổi và có cuộc sống gia đình hạnh phúc, con trai đầu lòng của tôi năm nay hơn 3 tuổi. Vợ chồng tôi khi đến với nhau không được sự đồng ý của gia đình.
Tôi quen em trong một tình huống chớ trêu. Hôm ấy, tôi kết thúc công việc khá khuya, trong lúc trên đường trở về phòng trọ thì bất ngờ gặp em đang chạy trốn cảnh sát trật tự truy quét gái bán dâm, nhìn thấy em bị thương chân đi khập khiễng, máu chảy ở cánh tay do ngã. Lúc ấy, tôi không nghĩ em là gái và cho đi nhờ xe. Trên đường đi, em thú nhận mình là gái bán hoa.
Quả thực lúc ấy, tôi không hề để ý đến nghề nghiệp của em, tôi hỏi em địa chỉ nhà để đưa về thì em nói bây giờ không thể về vì công an đang ở đó. Thế là tôi đành đưa em về phòng trọ của tôi, băng bó vết thương cho em.
Em kể với tôi, em xuất thân trong gia đình nông thôn, gia đình nghèo, em chỉ học hết lớp 12 rồi nghỉ học lên thành phố kiếm sống. Em làm nhiều nghề từ phục vụ bàn ở quán cà phê, quán ăn cho đến bán quần áo thuê rồi bị lừa vào đường dây bán dâm của một tú ông khét tiếng. Nhiều lần muốn từ bỏ nghề nhưng không thể vì liên tục bị đe doạ nếu không tiếp tục làm sẽ bị đánh chết.
Em từng là gái mại dâm trước khi chúng tôi nên vợ nên chồng (Ảnh minh họa).
Thế là em đành nhắm mắt đưa chân trượt dài trong những chuỗi ngày ê chề. Quả thực, nghe những lời em tâm sự, tôi đã vô cùng cảm động. Nếu không nghe em kể thì chẳng ai có thể nghĩ em là gái làng chơi, khuôn mặt em hiện lên vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện đến kỳ lạ, giọng nói dịu dàng và dáng hình mảnh mai, em ăn mặc kín đáo hơn nhiều so với những cô gái bán dâm mà tôi từng được nhìn thấy.
Quả thực là tôi đã đem lòng quý mến em ngay từ giây phút ấy. Tôi quyết định sẽ đưa em ra khỏi con đường tội lỗi ấy bằng một cái nghề trong sạch.
Bản thân em cũng hoàn toàn đồng ý với điều ấy, em nói với tôi sẽ quyết tâm từ bỏ. Vài ngày sau, tôi thuê cho em một căn phòng kín đáo ở cùng chỗ tôi ở, hàng ngày, tôi dạy em cách sử dụng máy tính. Vì em cũng đã học hết phổ thông nên những kiến thức cơ bản về tin học cũng khá thành thạo. Sau gần 1 tháng sau, em được nhận vào làm lễ tân cho công ty tư nhân của một anh bạn thân của tôi làm chủ. Kể từ đó, em không còn quay trở lại cái nghề kia nữa.
Sau gần 2 năm đón nhận tình cảm của tôi, tôi quyết định đưa em về ra mắt gia đình và quyết định tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, sau khi biết được quá khứ không mấy tốt đẹp của em thì tất cả mọi người trong gia đình tôi đều từ chối.
Nhưng tôi vẫn quyết định cưới em bằng được, thấy tôi quá quyết tâm, bố mẹ tôi cũng nhắm mắt đồng ý. Sau khi đám cưới diễn ra, vì chưa có đủ tiền mua nhà nên tôi quyết định thuê một căn hộ nhỏ đủ để vợ chồng sống thoải mái. Vì công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà nên thời gian bên vợ cũng thưa hơn. Sau 1 năm thì em sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Em tỏ ra là một người vợ, người mẹ đảm đang và rất mực yêu thường chồng, con.
Chưa bao giờ em phản đối bất cứ quyết định gì của tôi và ngoan ngoãn sống trong vòng tay che chở của tôi. Em nói, đối với em, tôi không chỉ là chồng mà là ân nhân đưa em ra khỏi con đường lầm lỡ. Tôi đã tin tưởng em tuyệt đối, vả lại, sống với nhau mấy năm trời nhưng tôi chưa thấy ở em có biểu hiện gì đáng nghi. Thế là tôi yên tâm đi công tác, dù bận rộn nhưng tôi vẫn tranh thủ về thăm vợ, con mỗi tuần.
Thế nhưng, dạo gần đây, tôi được điều chuyển đi công tác xa nhà nên thời gian về nhà cũng ít hơn lúc trước. Cũng đúng lúc này, tôi mới thấy ở em có những biểu hiện lạ. Em vẫn vui vẻ mỗi khi tôi về nhà, nhưng em không còn mặn mà chuyện chăn gối như lúc trước nữa. Tôi có hỏi thì em chỉ nói rằng em không được khoẻ.
Tôi ắt hẳn sẽ tin lời em nói nếu như con trai tôi không thủ thỉ rằng buổi tối mẹ thường đi đâu đó rồi về.
Tôi quyết định theo dõi vợ mình, đúng như lời con tôi nói, em đã quay trở lại con đường kia trong lúc tôi vắng nhà. Em ung dung vào nhà nghỉ với một người đàn ông lạ mà không hề biết tôi đã đứng tim trong chiếc taxi đi theo em.
Tôi chưa biết phải làm thế nào, sẽ phải nói với em những gì?. Tôi có để em thiếu thốn gì để đến nỗi em phản bội tôi như vậy?
Theo VNE
Cưới vợ chỉ vì trót làm cô ấy phá thai Bạn gái đã phá thai nhiều lần vì tôi nên tôi phải cưới, còn hiện tại, tôi thích một người đã ly dị chồng. Tôi năm nay 31 tuổi, có việc làm ổn định, gia đình có mẹ, chị gái và em gái ở chung. Mọi người đều có thu nhập đủ sống. Tôi quen bạn gái, cũng là vợ sắp cưới của...