Tôi có phải người đàn bà đào mỏ?
Tôi không phải mẫu đàn bà lợi dụng, thực tình là như vậy. Bởi vì mẹ tôi giàu và tôi là một người đủ thông minh để có thể kiếm được tiền.
Thực ra bây giờ cơ hội kiếm tiền dành cho tất cả mọi người. Chỉ cần bạn thông minh vừa đủ, chỉ cần đừng quá tham lam, ham giàu có vô độ, chỉ cần bạn đừng quá ngu ngốc tin vào một phép mầu từ một người nào đó bên cạnh, chắc chắn bạn sẽ thành công.
Bởi vì trong kinh doanh hay trong mọi công việc kiếm sống, niềm tin là quan trọng, nhưng tin đến mù quáng là bạn đang tự đánh mất mình. Tôi phụ mẹ tôi kinh doanh một công ty chuyên nhập khẩu thiết bị y tế và dược phẩm. Nhưng mọi người chỉ biết tôi là một hoa khôi, người mẫu. Cũng chẳng sao. Chuyện thường tình thế thôi. Ai nói sao cũng được, nhưng tôi luôn tự hào rằng, mình chưa bao giờ bán thân nuôi miệng và những gì tôi có đều rất đàng hoàng, minh bạch. Mặc kệ người ta nói.
Nghĩ lại cũng buồn cười. Làm người nổi tiếng bây giờ cũng chẳng sung sướng gì. Nói thật thì chẳng ai tin, mà nói xạo thì người thân coi thường. Thật khó lòng mà chiều được mọi người. Tôi với mẹ tôi đã có lần xém từ mặt nhau chỉ vì một bài báo.
Lý do đơn giản là vì tôi không thể nói mọi sự thật trong nghề nghiệp, cộng thêm thói tắc trách của phóng viên, cuối cùng tôi mang tiếng là người vô ơn bạc nghĩa. Khi ấy, chủ yếu tôi nói tất cả tài sản tôi có được đều do hai bàn tay làm ra. Chủ yếu để khẳng định rằng mình chưa bao giờ lợi dụng đàn ông và cũng chưa có ai yêu tôi mà cho tôi cái gì hết.
Nhưng cuối cùng, do tài dẫn dắt sau đó của người viết, mà cuối cùng mẹ tôi nổi trận lôi đình. Mẹ cho rằng tôi đã phủ nhận công sức của mẹ, đã coi mẹ như người ngoài lề, mẹ làm bao nhiêu điều vì tôi, đến cái xe hơi Mini Cooper tôi chạy cũng do mẹ mua và vẫn đứng tên mẹ. Các bà dì cũng đứng về phía mẹ. Đến mức từ đó tôi phải trốn báo chí và hoàn toàn ngưng mọi hoạt động nghệ thuật. Chỉ vì muốn chứng minh với mẹ rằng, tôi không ham danh và tôi cũng không quên ơn mẹ. Và suốt ba năm tôi ở nhà phụ giúp mẹ công việc, đến lúc đó mới yên lòng.
Sở dĩ tôi viết lên tâm sự này vì hôm qua, có một người nói tôi là cô gái vật chất, chuyên lợi dụng tình cảm của người khác để mưu lợi cho mình. Tôi nhớ, đời tôi có hai mối tình lớn, mà mối tình nào cũng chưa thấy được gì thì đã chuẩn bị vỡ tan rồi. Mối tình đầu của tôi năm tôi 17 tuổi. Khi ấy tôi tham gia một nhóm người mẫu, bên cạnh những đàn chị lừng lẫy. Tôi hơn họ chính là sự trẻ trung và chính điều đó đã khiến tôi lọt vào mắt xanh người đàn ông từng trải.
Năm đó, công ty anh tổ chức cuộc thi tìm kiếm nhan sắc và tôi được chính anh mời tham gia và được giải vàng. Trong quá trình thi đó, tôi tự cho mình một cái quyền kiêu hãnh là chưa bao giờ chạy tiền hay có ý tứ gì với ngài giám đốc. Chỉ đến trước đêm chung kết một tuần, thì anh mời tôi đi ăn tối và tỏ tình với tôi. Cũng xin nói thêm rằng, chúng tôi quen nhau trong một phòng tập thể dục ở khách sạn 5 sao.
Tôi không quan tâm đến anh vì tôi còn nhiều đối tượng theo đuổi, đẹp trai lồng lộng. Anh thì đã tứ tuần, đầu bắt đầu hói và dáng người như cớm nắng. Nhưng khi nói chuyện với anh thì thực sự tôi bị thuyết phục. Khi anh tỏ tình, tôi đã ngỡ ngàng. Tôi biết tiếng anh rất lâu rồi, vì anh là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.
Video đang HOT
Tôi không mảy may nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ tan vỡ hay có ý định cướp tài sản của anh ấy… (Ảnh minh họa)
Khi ấy tôi mới 17, tôi chưa biết nhiều về danh vọng và hào quang, nhưng tôi biết anh có thế lực và chính tay anh tạo dựng được tên tuổi của rất nhiều ngôi sao. Về sau này tôi còn biết, cũng chính tay anh có khả năng chôn vùi nhiều ngôi sao khác. Còn khi ấy anh là cả một bầu trời hồng rực rỡ. Tôi ngỡ ngàng đồng ý.
Thực sự tôi yêu cái hào quang của anh khi đó, chứ không nghĩ việc anh sẽ giúp tôi thắng giải. Giải thưởng năm đó, khi tôi giành vương miện, mọi người đều công nhận, các đàn chị chúc mừng tôi. Nhưng sau đó, khi quan hệ giữa tôi và anh xấu đi, anh mới nói rằng vì tôi nhận lời yêu và ngủ với anh đêm đó, nên anh mới cho tôi được giải. Anh cũng nói rằng, để có giải đó, anh phải chi tiền cho ban giám khảo và anh cũng phải chịu điều tiếng rất nhiều. Anh còn chi tiền cho một số nhà báo để họ đến phỏng vấn và lăng xê tôi. Tất cả những điều đó đã diễn ra đúng như vậy.
Thậm chí khi chia tay, anh còn đòi lại tôi cái sim điện thoại số rất đẹp và anh nói rằng, cái sim đó chỉ dành cho những người yêu anh mà thôi. Và sau đó thì tôi mới biết, khi tôi nhận lời yêu anh, anh đã gọi điện và bắt người yêu cũ (cũng từng là một hoa khôi) trả lại cái sim đó rồi anh tặng tôi. Cái sim số đẹp đó qua tay khoảng 5 người và hiện giờ nó nằm trong tay cô vợ mới của anh, một cô bé ngây thơ và chấp nhận cuộc sống không son phấn và vô danh. Sở dĩ tôi chia tay anh, không phải vì tôi hết yêu anh mà vì một sự thật đắng lòng khiến tôi không muốn nói ra với bất cứ ai. Một lần, vì cần gặp anh để xin một con dấu chứng nhận nhằm nộp hồ sơ cho một cuộc thi khác, tôi đã lao đến phòng anh mà không gọi trước. Khi ấy đã là 8h tối và cả công ty gần như đã ra về hết. Ông bảo vệ đã quá quen với tôi và không cần hỏi cũng biết tôi gặp ai. Phòng anh không khóa, trong phòng ánh đèn màu vàng xậm và có tiếng nhạc. Tôi lẳng lặng đi vào vì nghĩ anh đã ngủ quên.
Thật không thể tin vào mắt mình, anh và người trợ lý đang say sưa ân ái. Chuyện anh lăng nhăng tôi không lạ, nghe cũng đã quá nhiều. Nhưng điều mà tôi đã nghe nhưng không tin nay lại hóa thành sự thật. Anh đang ân ái với một người đồng tính! Tôi bàng hoàng chạy ra khỏi phòng. Đến giờ anh vẫn không biết rằng tôi đã biết hết tất cả. Tôi không ngờ, những tin đồn về việc anh là người lưỡng tính hóa ra lại là sự thật đến kinh hoàng.
Chia tay anh, tôi gần như suy sụp một thời gian, mãi đến ba năm sau, tôi mới bước vào tình yêu mới. Lê rất yêu tôi và anh cũng mới trải qua một mối tình tuyệt vọng. Cô gái anh yêu từ năm 17 tuổi đã bỏ anh đi lấy con một đại gia. Chúng tôi làm cùng nghề và thoạt tiên tôi chỉ yêu anh vì cảm giác trống vắng, chứ không nghĩ mình nên tiếp tục yêu một người giống như mình. Bản thân tôi không thích yêu một người làm việc với son phấn và tôi không tin một người đàn ông như thế có thể lo vững vàng cho gia đình.
Nhưng không ngờ, khi quen anh rồi tôi mới phát hiện ra, anh và gia đình có mối làm ăn rất lớn, liên quan đến công việc xuất nhập khẩu. Cho đến gần đây, anh nói với tôi, anh nhờ tôi đứng tên một số tài sản như xe hơi và một căn hộ chung cư cao cấp, với lý do là anh không muốn gộp số tài sản đó vào công ty của gia đình.
Có thể coi đó là một tài sản riêng mà anh không muốn chia. Tôi đồng ý. Và trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi sẽ giữ cho anh và chúng tôi có thể tiến xa tới hôn nhân thì đó cũng là tài sản chung.
Tôi không mảy may nghĩ đến chuyện chúng tôi sẽ tan vỡ hay có ý định cướp tài sản của anh ấy. Nhưng không ngờ anh trai anh ấy lại biết được và mọi chuyện đã không ổn như cũ. Gia đình anh ấy kết án tôi lợi dụng và đào mỏ. Tôi là thứ đàn bà hư hỏng, trắc nết. Còn anh thì im lặng và vẫn nhắn tin cho tôi đừng có nói gì với gia đình anh ấy. Tôi có thể im lặng. Nhưng chuyện đã đến tai mẹ tôi và mọi chuyện bắt đầu dậy sóng
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Soi" trinh tiết đàn ông
Đã bao người phụ nữ mất đi hạnh phúc chỉ vì một cái màng mỏng, chỉ vì nhẹ dạ cả tin bởi những gã đàn ông khốn nạn...
"Hồng nhan bạc phận" - câu nói này dường như đã là một quy luật không đổi. Sau một tình yêu chân thật, người phụ nữ còn lại gì hay chỉ là những nỗi đau vô bờ bến? Liệu rồi cuộc sống có ưu ái họ không? Tại sao đàn ông có quyền phán xét cái trinh của phụ nữ? Có quyền "vứt" họ đi sau khi đã "đánh chén" no nê? Bao lời ái ân, mật ngọt chỉ là giả tạo, bao kỷ niệm êm đềm chỉ là một kịch bản được dựng sẵn... ai mới là người đáng khinh? Đàn ông hay phụ nữ?
Sau khi đọc bài viết "Nếu còn trinh em sẽ không mất anh", tôi thật sự thấy thương cho phận đàn bà, thấy người đàn ông trong câu chuyện đó thật ngu ngốc. Anh ta đã đánh đổi sự thuỷ chung, tình yêu chân thật để lấy một cái màng mỏng dính...
Sinh ra làm kiếp đàn bà khổ thế sao? Tại sao bao nhiêu nguy hiểm, bao đạo đức xã hội đều dồn hết lên vai họ? Có ai xét đến cái trinh của đàn ông không? Có ai xét đến những bộ mặt giả tạo, sở khanh, trăng hoa luôn đi tìm của lạ và sự lừa dối của những quý ông vô giá trị đó? Cuộc sống này là màu gì vậy? Tại sao bên cạnh bao nhiêu người đàn ông tử tế, biết tôn trọng phụ nữ, biết chấp nhận và thứ tha thì vẫn còn tồn tại những con người ích kỷ nhỏ nhen, luôn coi phụ nữ như một trò chơi vậy? Thử hỏi rằng, những người đàn ông như thế liệu có xứng đáng nhận được hạnh phúc hay sự trinh trắng nhất của người con gái không? Họ muốn nhận được sự trinh trắng sao họ không thử hỏi mình đã xứng đáng chưa? Có còn trinh trắng nữa không và đã là một gã đàn ông thật sự chưa?
Họ dựa vào cái gì để đánh giá người khác ngay khi chính bản thân họ đã là một tội đồ? Tôi thấy người con gái đó thật đáng thương. Đã bao người phụ nữ mất đi hạnh phúc chỉ vì một cái màng mỏng, chỉ vì nhẹ dạ cả tin bởi những gã đàn ông khốn nạn...
Bao đạo đức xã hội đều dồn hết lên vai phụ nữ (Ảnh minh họa)
Thưa các quý ông coi trọng chữ trinh! Tôi xin hỏi các vị một một điều rằng "các vị lấy đĩ về làm vợ hay lấy vợ về làm đĩ"? Nếu như các vị muốn người con gái chỉ là của riêng mình thôi thì các vị hãy biết tôn trọng họ, đừng coi họ là đồ chơi, đừng lôi những bản tình ca đầy dối trá để dụ họ vào vòng tay rồi sau đó hắt họ đi hắt nước. Con gái yếu đuối lắm, họ sống chân thật và luôn tin tưởng người mình yêu. Họ có tin các vị, có yêu thương các vị thật lòng thì họ mới dâng hiến. Các vị cứ mải mê đi tìm "cái ngàn vàng" để rồi mất đi cái gì quý vị có biết không?
Đã bao người đàn ông phải khóc trong hối hận vì đánh mất tình yêu thực sự, đánh mất một người luôn yêu và chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống, một người con gái biết chăm sóc, vun vén cho gia đình, hiếu thảo với bố mẹ chồng? Bây giờ xã hội ngày càng phát triển, nếu như người con gái chẳng may đánh mất sự trong trắng thì tại sao các vị không thử thứ tha cho họ để cả hai đều tìm thấy hạnh phúc? Các vị nói thấy ghê tởm khi ám ảnh người con gái mình yêu ái ân với kẻ khác, vậy chúng tôi - những người con gái đấy cũng thấy ghê tởm chẳng kém đâu khi các vị đi tìm hoa, có chăng là chúng tôi luôn bao dung trong tình yêu, luôn nén nhịn mà thôi! Mất đi" cái ngàn vàng" các vị chán một thì người con gái đau khổ gấp trăm, gấp nghìn lần... không chỉ bởi những lo sợ ở tương lai mà còn là nỗi đau, là vết thường lòng khó lành miệng...
Khi yêu các vị yêu và luôn muốn sở hữu người ta vậy thì hỏi đâu, trinh sao lắm thế? Tình yêu của của các vị nằm ở đâu? Những câu "Anh yêu em, sẽ cùng em chia sẻ mọi buồn vui, sẽ ở bên cạnh em khi em đau khổ nhất, làm chỗ dựa cho em" hoá ra chỉ là giả tạo, cũng chỉ vì thể xác mà thôi, phải không thưa các vị? Thử hỏi khi các vị bắt cá mấy tay, khi các vị tán tỉnh hay đi đổi gió với những cô gái khác, hay khi các vị ngồi thâu đêm trong sòng bạc thì người con gái có tha thứ và bỏ qua không?
Có những người đàn ông khiến tôi cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ vì họ có cái nhìn trìu mến, bao la và rộng lượng nhưng cũng có những kẻ chẳng đáng một xu. Họ tưởng chỉ mình họ có suy nghĩ, có lòng tự trọng, có cái tôi, sự độc chiếm chắc? Đã là con người ai sinh ra cũng có quyền bình đẳng, quyền được tôn trọng. Đừng vì gắn mác đàn ông mà tự cho mình cao hơn một bậc để đi truy xét hay phán quyết quá khứ của người khác. Nếu như các vị có cái nhìn bao dung hơn, coi nhẹ chữ "trinh" hơn thì tôi tin rằng số phận của những người con gái sẽ không đi vào ngõ cụt, những cái kết bi thảm trong tình yêu, đau thương cũng sẽ bớt đi... Nếu biết thứ tha và chấp nhận biết đâu các vị sẽ có nhiều hơn nữa trong tình yêu?
Đã bao giờ các vị nghĩ rằng nếu chị hay em gái mình mất trinh mà bị đàn ông hắt hủi như thế thì họ sẽ ra sao không? Tôi nghĩ các vị hãy nhìn mọi chuyện một cách thoáng hơn. Hãy làm sao để người con gái khâm phục mình và yêu mình nhiều hơn là để họ rủa thầm " Anh cũng chỉ là một kẻ khốn nạn!".
Tôi biết không phải người đàn ông nào cũng xấu nhưng chính sự ích kỷ đang dần lấy mất đi hạnh phúc thực sự của các vị đấy. Thời đại bây giờ chỉ cần vài triệu là lại có thể thành gái trinh, các vị có thể biết hết sự thật không? Quan trọng là sự thành thật, tình yêu và cái nết của người con gái đó... không phải sao?
Tôi tự hỏi, "Hoa không hương", các vị lấy về làm gì?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ly hôn vì cái sự "yếu" của chồng Anh có biết mỗi lần được anh "yêu" là cả một nỗ lực lớn của tôi. Sao anh không dám tự nhận rằng mình là gã đàn ông kém cỏi, yếu đuối? Có trăm ngàn lí do khiến vợ chồng kéo nhau ra tòa, đòi mỗi đường mỗi ngả, nhưng không phải lí do nào cũng dễ dàng công khai, minh bạch... Ly...