Tôi có phải là đứa con bất hiếu?
Tôi là trai phố cổ. Từ bé tôi đã được cưng nựng như viên ngọc quý của bà nội tôi.
Các cô, các bác, các chị của tôi cứ bất cứ ai lỡ làm đau tôi hay tôi chỉ cần khóc là biết tay với bà nội tôi ngay. Lúc nào tôi cũng được gọi là thằng cháu đích tôn của bà, thằng sẽ cầm di ảnh bà khi bà mất. Cả phố tôi sợ tôi vì bất cứ ai làm tôi khó chịu là bị bà nội tôi đến trước cửa chửi cho từ sáng đến trưa, trưa mà rảnh bà lại ra chửi tiếp từ trưa đến chiều.
Đến cả mẹ tôi cũng không được miễn trừ. Mẹ mà đánh tôi là nắm chắc ăn đòn với bà nội tôi ngay. Tôi khá là thương mẹ nên lần nào bà đánh mẹ tôi là tôi lăn xả vào cắn cấu bà. Nhưng chưa bao giờ bà nội giận tôi cả. Lần nào bà cũng cười và khóc mà ôm tôi vào lòng. Thậm chí 6 tuổi, bà vẫn bắt tôi phải leo lên lưng bà để bà cõng về mỗi khi tan học. Dù tôi rất xấu hổ với bạn bè vì 6 tuổi vẫn được bà cõng về nhưng bà yêu tôi như báu vật vậy.
Tôi phải kể tỉ mỉ ra là bởi khi bà tôi mất rồi (năm tôi lớp 8), mẹ tôi đã thay bà cưng chiều tôi như lúc bà còn sống. Mẹ tôi giống hệt mẹ chồng của mẹ- bà nội tôi. Thêm cả bố tôi cũng vậy. Bố tôi sẵn sàng đầu tư cả đống tiền cho tôi ăn học trong khi 3 cô em gái của tôi thì đứa nào cũng bị bố tôi cho học trường tệ. Thậm chí cô em gái thứ 2 còn bỏ học từ năm lớp 6. Cô em thứ 3 và cô em thứ 4 học hành làng nhàng. Ngày ấy tôi chẳng nghĩ gì cả. Luôn cho mình là số 1 và mọi người phải chăm sóc mình như một lẽ đương nhiên.
Cuộc đời tôi kể ra cũng nhiều may mắn. Tôi được đầu tư ăn học nhưng học kém. Tuy học kém nhưng ra trường lại gặp đúng công ty cần người. Làm việc không quá chăm chỉ nhưng lại may mắn gặp chủ mê tín nên giữ rịt tôi lại vì tuổi tôi rất tốt cho việc kinh doanh của công ty (chính xác là hợp tuổi với sếp). Nên công việc khá hanh thông. Tôi cưới vợ năm 24 tuổi. Một phụ nữ tôi yêu. Vợ tôi cũng thuộc kiểu làng nhàng thôi chứ không sắc nước hương trời gì. Về làm dâu khi mới 22 tuổi, vừa ra trường, nên cũng nhiều bỡ ngỡ. Thời gian đầu quen thói công tử phố cổ, tôi cũng lười biếng lắm. Mọi việc vợ tôi làm hết.
Bố mẹ tôi cổ hủ nên rất hà khắc với con dâu. Nào là sáng phải dậy sớm để nấu nướng bữa sáng cho cả nhà. Trưa và chiều thì 3 đứa em gái của tôi lo cơm nước. Sau 3 đứa lần lượt đi lấy chồng thì vợ tôi phải nấu nướng. Mẹ tôi lúc nào cũng nhất nhất là tôi nên nhiều lần vợ tôi khóc vì ấm ức. Nhưng được cái vợ tôi cam chịu nên không ý kiến gì. Chỉ khóc với chồng. Tôi thì thương vợ nhưng cũng vô tâm chẳng nghĩ gì nhiều.
Mọi thứ bắt đầu khi vợ tôi sinh 3 đứa đầu toàn con gái. Tôi thú thật rằng tôi cũng thích con trai nhưng tôi rất yêu 3 cô con gái của mình. Tôi khác bố tôi, tôi luôn dành những điều tốt nhất cho 3 cô con gái này. Tôi thèm có con trai nhưng tôi cũng xót vợ mà không muốn vợ đẻ thêm nữa. 3 lần, cả 3 lần đều là vợ tôi quyết định việc sinh con.
Tôi chỉ làm việc khiến cô ấy đẻ thôi. Nhưng sau lần thứ 3 không ra con trai, tôi không đồng ý đẻ nữa. Tôi sợ đẻ thêm lại ra con gái nữa nhưng sợ nhất là sức khỏe của vợ tôi càng lúc càng đi xuống. Đẻ 3 lần khiến vợ tôi xanh rớt. Lại thêm việc nhà nhiều. Nhà tôi ở phố cổ cũng lớn nhưng bố mẹ tôi kiên quyết không thuê osin vì sợ mất cắp. Tôi đã nhiều lần cáu gắt um lên vì mẹ tôi bắt vợ tôi bầu bì vẫn phải lau cầu thang 4 tầng nhà. Nhưng lần nào cũng vậy, trước mặt tôi thì mẹ xuýt xoa nhận sai. Nhưng sau lưng tôi thì mẹ mắng vợ tôi là mách lẻo.
Video đang HOT
Nhiều lần vợ tôi không dám nói ra với tôi vì sợ tôi nổi khùng lên với mẹ. Chuyện lần này cũng thế, mẹ muốn vợ tôi sinh thêm. Bố tôi khá là gay gắt với vợ tôi về việc không sinh được con trai là có tội với tổ tông. Lại thêm 3 đứa em gái của tôi châm dầu vào lửa. Vợ tôi rụng hết cả tóc, hói trơ cả một mảng đầu. Cô ấy cao 1m56 mà chỉ nặng mỗi 42kg, xanh rớt. Nhiều đêm, thấy vợ ngủ mà nước mắt vẫn lăn khiến tôi đau lòng. Mà đau lòng hơn là vợ chẳng bao giờ kêu ca. Cả mẹ vợ xót con nhưng cũng chỉ nói gần nói xa với con rể. Tôi thấy mình thật tệ khi để vợ mình, mẹ vợ mình như thế.
Tôi đã yêu cầu họp gia đình đưa ra vấn đề. Bố tôi thì vẫn thói gia trưởng hất đổ mâm cơm tuyên bố không đẻ được con trai thì bắt tôi đi lấy vợ khác. Cái nhà này không thể tuyệt tự tuyệt tôn như thế được. Mẹ tôi thì vẫn như mọi khi, xuýt xoa nhận sai, nói lời ngon ngọt với con dâu và nhận lỗi với tôi. Mẹ khóc nhiều lắm khi nói. Nhưng tôi mất lòng tin rồi. Tôi biết mẹ khóc đấy nhưng sau lưng tôi sẽ đối xử tệ với vợ tôi ngay.
Tôi thấy mình thật tệ khi để vợ mình, mẹ vợ mình như thế.(Ảnh minh họa)
Sau cuộc họp gia đình chẳng đi đến đâu, tôi quyết định ra ngoài thuê nhà, mang theo vợ và 3 cô công chúa của tôi đi. Trước khi đi, tôi đứng trước ban thờ bà nội thắp hương xin phép bà nội. Tôi phải rời khỏi căn nhà này thôi. Bố tôi tuyên bố tôi ra khỏi nhà là sẽ từ mặt tôi. Toàn bộ căn nhà phố cổ này tôi sẽ không còn được thừa kế. Ông sẽ bán đi và dùng hết số tiền đó đến cuối đời không để lại cho tôi một đồng cắc nào. Mẹ thì đòi tự tử nếu tôi bỏ đi. 3 cô em gái thì thi nhau nhảy vào xỉa xói vợ tôi là độc ác, xúi bẩy chồng. Tôi tức quá cho mỗi đứa 1 cái tát rồi vẫn quyết định rời nhà. Vợ tôi khóc ròng không chịu đi nhưng trước sự quyết liệt của tôi mà phải nghe lời.
Kể từ hôm đó, ra ngoài, dù chỉ là nhà thuê thôi nhưng tôi thấy yên lòng hơn. Hai vợ chồng cũng thấy yên ả và nhàn nhã hơn khi mọi thứ đều làm cùng nhau. Tôi chỉ hơi chạnh lòng khi nghĩ đến cha mẹ. Dù sao thì họ cũng đã rất yêu thương tôi. Tôi có phải là một đứa con bất hiếu? Tôi giải quyết việc này có quá đáng lắm không? Họ hàng nhà tôi đều nói tôi dại dột và bất hiếu. Thậm chí giỗ chạp cũng chẳng ai gọi tôi về. Giỗ bà nội tôi, người mà tôi yêu thương nhất tôi cũng không được về thắp hương nữa. Trong khi đó, vợ tôi dù không tham gia chuyện này nhưng vẫn bị coi là xúi giục chồng nên bị cả họ hàng ghét bỏ. Tôi biết cô ấy cũng buồn lắm…
Chị gái lấy chồng đại gia nhưng cả năm chỉ về 2 lần, tôi tới tận nơi định "dạy dỗ" nhưng sửng sốt với bí mật chị giấu bấy lâu
Sau khi kết hôn, chị gái và anh rể tôi gần như mất tích. Thậm chí, bố mẹ tôi chủ động gọi điện hỏi thăm mà anh thì không thèm nghe, chị thì ậm ừ rồi tắt máy.
Mẹ tôi sinh được 4 người con, 3 gái - 1 trai. Trong đó, chị cả của tôi là người xinh đẹp hơn cả, xinh xuất sắc tới mức ai liếc qua cũng phải xuýt xoa khen ngợi. Từ thời chị học cấp 2 đã rất nhiều người trồng cây si trước cổng. Dạo đó bố tôi phải nuôi chó để... đuổi họ đi.
Tới năm chị học cấp 3, lần nào học về cặp cũng đầy thư tình, nhưng chị không bao giờ đọc. Chị ném hết cho tôi muốn xử lý sao tùy ý, và tôi toàn cho thằng út gấp máy bay. Bố tôi cấm tiệt không cho chị yêu, chị cũng vâng dạ nghe lời. Chị là thế, rất hiền, nghe lời, và coi trọng gia đình.
Rồi khi chị đi học đại học, lúc này bố mẹ không quản được nữa, nhưng luôn gọi điện ra căn dặn: "Con xinh như thế thì cố mà kiếm lấy tấm chồng tử tế, tốt nhất là có sẵn nhà, sẵn xe để bố mẹ không cần phải lo lắng. Nhà mình không giàu có gì, con là chị cả cần có trách nhiệm với các em..."
Không biết có phải vì thế không mà chị luôn đặt mục tiêu phải là những anh chàng giàu có thì mới yêu. Tôi nhớ mãi, một lần duy nhất thấy chị khóc đó là hủy kết bạn với 1 anh chàng trên Facebook. Tôi hỏi tại sao, chị bảo vì anh ấy chẳng có gì ngoài tình yêu dành cho chị.
Rồi sau đó, tôi chỉ thấy chị giới thiệu với cả nhà những thanh niên ưu tú, giàu có. Bố mẹ tôi có vẻ khá hài lòng. Nhưng chuyện tình của chị chẳng bao giờ bền lâu, cứ được vài tháng chị lại đổi một người mới.
Tới khi chị ra trường, mới vài tháng chị đã về nhà bằng chiếc ô tô tiền tỷ, rồi anh chàng kia đã xin bố mẹ cho cưới. Cả nhà tôi sốc... Nhưng chị chỉ vào phần bụng đã nhô lên, khoảng 2 tháng rồi thì bố mẹ tôi tái mặt, miễn cưỡng đồng ý. Song toàn bộ chi phí tổ chức đám cưới linh đình sau đó đều do anh rể tôi đài thọ nên bố mẹ sung sướng lắm, đầy tự hào với họ hàng.
Chồng của chị gái tôi là một thiếu gia giàu có thực sự. Đám cưới xong, anh ấy mời gia đình tôi đi du lịch 1 chuyến, ở resort 5 sao, ăn uống sang trọng, mua sắm tẹt ga... Không chỉ thế, anh còn cho bố mẹ tôi một sổ tiết kiệm 200 triệu, rồi mua thêm đủ thứ trong nhà.
Nhưng sau đó thì không có sau đó nữa! 2 tháng sau kết hôn, anh chị gần như không liên lạc về. Cả tuần mẹ tôi gọi lên được lần thì chị chỉ ậm ừ vài câu rồi nói bận. Anh rể tôi thậm chí còn chẳng thèm nghe điện thoại của người nhà vợ. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa hoang mang, vừa bực bội.
Bố mẹ tôi thì chống chế, chắc anh chị quá bận. "Nó làm chủ mấy công ty như thế, bận rộn kinh doanh làm gì có thời gian mà cà kê với con. Chị con thì còn đang bầu bí, rồi còn đi làm, con đừng làm phiền chúng nó nữa. Hơn nữa, chị con vẫn gửi tiền về mà".
Nhưng đáng nói, tới ngày chị tôi sinh, chị cũng chỉ gọi điện về báo chứ không có ý định mời mọi người lên thăm. Chị kết hôn gần 1 năm mà gia đình tôi chỉ được bước vào ngôi biệt thự ấy đúng 1 lần!
Bố mẹ tôi lo lắng ngỏ ý đón chị về thì chị nửa đùa nửa thật bảo: "Gia đình nhà giàu họ giữ cháu lắm! Bố mẹ không cần lo đâu."
Cứ như thế, hơn 1 năm trời kể từ ngày chị gái tôi lấy chồng nhưng chị chỉ về thăm nhà được 2 lần. Còn cháu ngoại, gia đình tôi chỉ được biết mặt qua những tấm ảnh, chưa một lần được ẵm bế.
Không thể chịu nổi cảnh này, tôi quyết định tới tận nơi để gặp anh chị để dạy dỗ một bài học vì bỏ bê gia đình, bất hiếu...
Ngày tôi tìm tới, căn biệt thự mà chị nói là nhà chồng thì kín cổng cao tường. Bấm chuông một hồi cũng chẳng có ai mở, tôi đành tìm một chỗ râm mát để ngồi. Sau vài tiếng chờ đợi, tôi cũng thấy chị bước xuống từ một chiếc xe hơi, bên cạnh là người đàn ông rất già, ông ta ôm eo chị rất tình tứ.
Tôi vội vàng lao ra chặn, nhưng người lái xe của họ bất chợt chặn lại, phải tới khi chị tôi lên tiếng người đó mới lùi lại. Tôi hoang mang lắm, không hiểu sao anh rể điển trai, trẻ trung của mình lại biến thành 1 ông lão già hơn cả bố tôi thế này? Còn cháu tôi đâu? Đứa trẻ đâu?
Chị gái tôi ghé tai nói gì đó, người đàn ông kia đồng ý cho chị đi. Lúc này, chị mới rơm rớm nước mắt cầu xin tôi đừng kể với bố mẹ. "Đám cưới là giả, anh chồng đại gia cũng là giả. Chị làm gì có diễm phúc ấy... Chị không mặt mũi nào gặp mọi người, chị thật dơ bẩn. Chị... Giờ chị chỉ mong có tiền để cho bố mẹ, lo cho các em thôi, em đừng hỏi gì, cũng đừng nói gì với ai nhé!"
Nhìn chị gái khóc nấc lên, tôi hiểu ra tất cả. Hóa ra đây chỉ là một màn kịch chị ấy dựng lên khiến bố mẹ tin tưởng. Nhưng tôi không hiểu nổi tại sao chị gái phải hy sinh hạnh phúc của mình để kiếm tiền, nhà tôi nghèo nhưng tới mức chị phải đi làm cái việc đáng xấu hổ này?
Tôi hiện giờ vừa thương chị, cũng vừa thấy ghê tởm người chị của mình. Tôi thật sự rất bối rối, có nên nói với bố mẹ hay không, vì đó là cách tốt nhất để chị "hoàn lương".
Không muốn nhận con và cưới người cũ Cách đây một năm tôi từng qua lại với người phụ nữ đơn thân, tình cảm tôi dành cho cô ấy không hẳn sâu đậm, còn cô ấy đối với tôi rất tốt. Qua thời gian, tôi gặp được người con gái mình yêu nên nói lời chia tay thì đúng lúc cô ấy lại có thai. Tôi không biết nên làm gì...