Tôi có nên tiếp níu kéo cuộc hôn nhân này không?
Tôi đã khóc rất nhiều, mất ngủ suốt, thỉnh thoảng không tin vào sự đổ vỡ, quay sang chồng thấy anh vẫn đắp chăn riêng ngủ ngon lành. Cách đây 2 tháng, tôi quyết định nộp đơn xin ly hôn.
Tôi 28 tuổi, kết hôn được 3 năm và có một con gái 2 tuổi. Vợ chồng đến với nhau vì tình yêu, nhưng khi chưa kết hôn, tôi đã hiểu chồng tôi là một cậu ấm, anh ít khi quyết định được việc gì, tất cả đều phải nhờ mẹ quyết hộ, bên cạnh đó anh cũng là người chỉ biết nhận mà không biết cho. Lúc yêu, nhất là khi tuổi trẻ, con người ta thường mù quáng, tôi cũng không phải ngoại lệ, biết lấy người đàn ông đó mình sẽ khổ nhưng cứ ngu muội nghĩ rằng tình yêu sẽ thay đổi được anh, hoặc tôi yêu anh đủ nhiều để chấp nhận những tính xấu đó.
Lấy nhau về tôi thất vọng hoàn toàn, thân phận làm dâu cô đơn, tủi hổ. Dù kinh tế nhà tôi mạnh hơn nhà anh nhưng mẹ chồng luôn có thái độ coi thường, tôi làm sai gì bà đều nói chắc do nhà tôi không có những thứ đó nên không biết làm. Chồng lại không bao giờ có mặt ở nhà, không quan tâm gì đến cảm xúc cũng như nỗi cô đơn của vợ. Gần ba năm trời mang bầu và nuôi con thơ, một việc chiều nào tôi cũng làm là nhắn tin hỏi “Mấy giờ anh về”. Tôi mong anh biết bao, đáp lại tin nhắn thường là “Anh về muộn”, hoặc “Anh bận”.
Có thể các bạn sẽ trách tôi, chắc chồng bận công việc thật, anh muốn kiếm tiền cũng để nuôi tôi và con, nhưng tôi không tin có công việc nào kéo dài từ 6h sáng đến 2-3h đêm, rồi sáng hôm sau lại tiếp tục như vậy. Chồng thường chỉ về nhà vào nửa đêm, lúc tôi và con đã ngủ, rồi sáng hôm sau lại đi từ rất sớm. Hoặc hôm nào về sớm thì anh tạt qua nhà tắm giặt rồi lại đi tiếp. Tôi bụng mang dạ chửa, rồi đẻ con, nuôi con, làm dâu… tất cả đều một mình. Vợ chồng chỉ nói dăm ba câu cho có, suốt 3 năm, anh hầu như cũng không gần gũi tôi.
Bạn bè và cả bác sĩ phụ khoa của tôi đều nói, không thể có chuyện chồng khỏe mạnh mà 3 năm hầu như không gần gũi vợ. Mọi người nói tôi đi điều tra tìm hiểu sự thật. Thời gian đó, tình cảm của tôi không còn nên cũng không muốn điều tra. Một là tôi bị trói buộc bởi những suy nghĩ truyền thống, rằng dù anh có người khác, tôi cũng chỉ biết thế chứ không dám bỏ chồng. Hai là trong trái tim mình, tôi biết tình cảm đã nguội lạnh đến mức dù anh có người khác, tôi cũng không quan tâm.
Hình Minh Họa
Thỉnh thoảng bất đồng trong cách dạy con hay trong cuộc sống, anh đánh tôi, chửi bậy, đuổi tôi về nhà bố mẹ đẻ. Tôi không phải người phụ nữ không ra gì, nên cảm thấy rất tổn thương, đau đớn. Mỗi lần đứng trước gương, tôi đều tự hỏi tại sao mình lại phải chịu như vậy, và tự hứa với bản thân chờ con lớn thêm một chút sẽ giải thoát khỏi cảnh địa ngục này nhưng trong đầu vẫn bị những suy nghĩ truyền thống ám ảnh.
Tôi sợ đàm tiếu, con thiệt thòi, bố mẹ tổn thương nên không dám nói đến chuyện ly hôn. Tình cảm của tôi đối với anh cũng theo đó mà phai nhạt. Tôi đã nhiều lần cố nói chuyện với chồng, rằng anh hãy quan tâm đến gia đình, đến tôi thêm một chút, nếu không tôi sợ hôn nhân sẽ tan vỡ mất nhưng hầu như nỗ lực đó không có kết quả, anh vẫn như vậy, hoặc nếu có cố cũng chỉ được 1-2 ngày rồi đâu lại vào đó.
Thấy tôi làm dâu quá khổ, một thời gian sau bố mẹ mua nhà riêng đồng thời để vợ chồng tôi đứng tên với hy vọng gia đình nhỏ sẽ có cơ hội sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, vậy mà mọi việc vẫn không thay đổi. Anh đi tối ngày, không quan tâm cũng không gần gũi vợ, thỉnh thoảng về âu yếm con. Đêm ngủ, vợ chồng nằm chung giường nhưng mỗi người một chăn, cũng không nói chuyện nhiều. Anh hầu như chỉ cắm mặt vào ipad, còn tôi tình cảm không còn nhưng không dám bỏ anh, tôi đã nghĩ cuộc sống của mình đến đây là hết, sẽ không bao giờ còn có quyền yêu thương ai nữa, ngoài con gái mình.
Video đang HOT
Rồi tôi gặp một người, anh là giáo viên dạy tiếng Anh của tôi. Anh đã thay đổi suy nghĩ khiến tôi hiểu rằng tôi phải sống cho mình chứ không phải sống cho người khác rồi lo lắng đàm tiếu, dư luận mà đánh mất hạnh phúc của mình. Nếu hôn nhân là bi kịch tôi có quyền thoát ra khỏi địa ngục đó. Lúc đầu, chúng tôi là thầy trò, dần dần cảm mến, khâm phục, tôi yêu anh. Trong những nỗ lực cuối cùng để cứu vớt hôn nhân, tôi hẹn chồng nói chuyện, hỏi chồng có muốn giữ hôn nhân không, nếu có chúng tôi sẽ cho nhau cơ hội làm lại. Tôi hứa với bản thân nếu chồng còn muốn giữ hôn nhân sẽ tìm cách quên người mình yêu để sống vì gia đình. Không ngờ vừa đặt vấn đề, chồng đã nói không có gì để cứu vớt, làm lại, nếu thấy cần thì bỏ nhau luôn.
Tôi đã khóc rất nhiều đêm hôm đó, nghĩ tình cảm không còn, gia đình và con gái không hề có giá trị gì trong mắt anh. Tôi mất ngủ suốt những đêm sau, thỉnh thoảng không tin vào sự đổ vỡ, quay sang chồng, thấy anh vẫn đắp chăn riêng ngủ ngon lành. Cách đây 2 tháng, tôi quyết định nộp đơn xin ly hôn, nghĩ mình đã làm tất cả, chờ đợi, hy sinh, yêu thương chồng, cho anh cơ hội làm lại nhưng không được. Tôi cũng tìm được người mình yêu, thực sự thấy mình không cần hy sinh thêm nữa mà đã đến lúc được sống cho mình.
Tôi không muốn lừa dối, cặp bồ sau lưng chồng, dù anh không tốt, thậm chí có thể lừa dối mình, nên quyết định sống đúng với trái tim, với anh, cũng như với người tôi đang yêu. Khi thấy tôi nộp đơn, lúc đầu chồng đồng ý ký đơn ngay. Vì anh ít khi có mặt ở nhà nên chỉ nói qua điện thoại là đồng ý, rồi hẹn ngày này ngày kia về ký. Trong suốt thời gian đó, anh tìm cách gặp bố mẹ hai bên nói chuyện, bảo với bố mẹ chính tôi muốn bỏ anh, rằng anh vẫn còn tình cảm nhưng tôi đã muốn thế thì anh cũng đành. Bố mẹ anh bênh con nên quay sang xúc phạm tôi nặng nề. Còn bố mẹ tôi quá truyền thống, không bênh anh nhưng cũng không muốn có đứa con gái ly hôn, ông bà cấm tôi không được làm thế với anh, cấm tôi ra khỏi nhà, tìm đủ mọi cách theo dõi, kiểm soát tôi.
Cuộc sống của tôi thời gian đó thật khủng khiếp, anh càng làm những việc đó, tôi càng cảm thấy bớt tôn trọng chồng, càng quyết tâm phải ly hôn bằng được dù phải trả bất cứ giá nào. Cuối cùng, chồng chơi bài ngửa, anh nói không đồng ý ly hôn vì bố mẹ anh sĩ diện, không muốn mang tiếng con trai bỏ vợ, đòi chia đôi căn nhà bố mẹ tôi bỏ tiền túi ra mua cho. Tôi hỏi anh hạnh phúc của mình sao anh lại để bố mẹ quyết định như vậy, anh nói không muốn làm bố mẹ buồn nên để bố mẹ quyết định hộ.
Bố mẹ tôi sau khi tìm hiểu giờ đã rõ ngọn ngành, tuy không ủng hộ ra mặt nhưng không còn phản đối nữa. Bây giờ tôi thực sự rất đau lòng, nhận ra con người thật của chồng không thể làm chỗ dựa vững chắc cho mình, và hiểu anh không yêu ai hơn bản thân. Gia đình chồng cũng cư xử thật vô học. Sâu trong trái tim mình, tôi không hoàn toàn chắc chắn mình đã đúng tất cả, vẫn sợ hay chính vì có người thứ 3 mà tôi có quyết định này. Nếu thế chẳng phải tôi là kẻ phụ bạc hay sao? Nếu đúng thế thì người đáng trách chính là tôi. Tôi phải phạt mình như thế nào đây? Xin các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ra ăn với đẻ..."
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
"Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!". Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.
Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: "Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi".
Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi "chỉ biết đẻ con gái" như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.
10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện "nằm ngửa" tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, đứa nhỏ nhất lên 3...
Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước...
Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn hiếp thì không chịu nổi. Chị bảo: "Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người". Đúng là tôi ở nhà riết rồi đâm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ "xuất giá tòng phu" như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. Kiếm tiền hay kiếm trai?". Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy... "Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám"- tôi mếu máo. "Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn". Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: "Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình".
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ tiền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh... Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu...
Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: "Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó". Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: "Còn mấy đứa nhỏ thì sao?". Anh cười nhạt: "Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết". Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào "Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ". Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.
Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là tiền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.
3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen...
Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.
Lúc đầu Phú cũng nói cứng: "Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ". Tôi bảo anh: "Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng".
Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: "Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi". Anh chần chừ mãi mới nói: "Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...".
Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...
Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. "Bây giờ anh tính sao?"- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: "Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?".
Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước "cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong..." tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay...
Theo VNE
Tình yêu thầm kín với mẹ kế Cô ấy hơn tôi 6 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả tôi, vô cùng xinh đẹp, thông minh, hài hước nên tôi nảy sinh tình yêu. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy là đồng nghiệp dưới cấp của cha thôi, chẳng ngờ, một hôm cha thông báo họ sẽ kết hôn. Cha mẹ chia tay được nhiều năm rồi. Cách đây 4...